" " ""

Rể Quý Trời Cho – Mới Update

Chương 29: Tôi có chứng cứ
Trước
image
Chương 29
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 47
  • Chương 48
  • Chương 49
  • Chương 50
  • Chương 51
  • Chương 52
  • Chương 53
  • Chương 54
  • Chương 55
  • Chương 56
  • Chương 57
  • Chương 58
  • Chương 59
  • Chương 60
  • Chương 61
  • Chương 62
  • Chương 63
  • Chương 64
  • Chương 65
  • Chương 66
  • Chương 67
  • Chương 68
  • Chương 69
  • Chương 70
  • Chương 71
  • Chương 72
  • Chương 73
  • Chương 74
  • Chương 75
  • Chương 77
  • Chương 78
  • Chương 78
  • Chương 79
  • Chương 80
  • Chương 81
  • Chương 82
  • Chương 83
  • Chương 84
  • Chương 85
  • Chương 86
  • Chương 87
  • Chương 88
  • Chương 89
  • Chương 90
  • Chương 91
  • Chương 92
  • Chương 93
  • Chương 94
  • Chương 95
  • Chương 96
  • Chương 97
  • Chương 98
  • Chương 99
  • Chương 100
  • Chương 101
  • Chương 102
  • Chương 103
  • Chương 104
  • Chương 105
  • Chương 106
  • Chương 107
  • Chương 108
  • Chương 109
  • Chương 110
  • Chương 111
  • Chương 112
  • Chương 113
  • Chương 114
  • Chương 115
  • Chương 116
  • Chương 117
  • Chương 118
  • Chương 119
  • Chương 120
  • Chương 121
  • Chương 122
  • Chương 123
  • Chương 124
  • Chương 125
  • Chương 126
  • Chương 127
  • Chương 128
  • Chương 129
  • Chương 130
  • Chương 131
  • Chương 132
  • Chương 133
  • Chương 134
  • Chương 135
  • Chương 136
  • Chương 137
  • Chương 138
  • Chương 139
  • Chương 140
  • Chương 141
  • Chương 142
  • Chương 143
  • Chương 144
  • Chương 145
  • Chương 146
  • Chương 147
  • Chương 148
  • Chương 149
  • Chương 150
  • Chương 151
  • Chương 152
  • Chương 153
  • Chương 154
  • Chương 155
  • Chương 156
  • Chương 157
  • Chương 158
  • Chương 159
  • Chương 160
  • Chương 161
  • Chương 162
  • Chương 163
  • Chương 164
  • Chương 165
  • Chương 166
  • Chương 167
  • Chương 168
  • Chương 169
  • Chương 170
  • Chương 171
  • Chương 172
  • Chương 173
  • Chương 174
  • Chương 175
  • Chương 176
  • Chương 177
  • Chương 178
  • Chương 179
  • Chương 180
  • Chương 181
  • Chương 182
  • Chương 183
  • Chương 184
  • Chương 185
  • Chương 186
  • Chương 187
  • Chương 188
  • Chương 189
  • Chương 190
  • Chương 191
  • Chương 192
  • Chương 193
  • Chương 194
  • Chương 195
  • Chương 195
  • Chương 197
  • Chương 198
  • Chương 199
  • Chương 200
  • Chương 201
  • Chương 202
  • Chương 203
  • Chương 204
  • Chương 205
  • Chương 206
  • Chương 207
  • Chương 208
  • Chương 209
  • Chương 210
  • Chương 211
  • Chương 212
  • Chương 213
  • Chương 214
  • Chương 215
  • Chương 216
  • Chương 217
  • Chương 218
  • Chương 219
  • Chương 220
  • Chương 221
  • Chương 222
  • Chương 223
  • Chương 224
  • Chương 225
Tiếp

“Ta đang định đi tìm bọn nó đây, để bọn nó vào.” Hứa Mạn Tranh nổi giận đùng đùng.

Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên liếc mắt nhìn nhau, hai người họ khá là kinh ngạc, theo lý thuyết, không phải lúc này Hứa Bích Hoài nên ở trên giường của Lưu Biên hay sao.

Có lẽ Hứa Bích Hoài không chịu nổi Lưu Biên nên tự mình chạy đi.

Rất nhanh sau đó, Hứa Bích Hoài đi vào cùng với Lâm Thanh Diện.

“Ông nội, ông nhất định phải làm chủ cho cháu, tên khốn Hứa Trai Hiệp kia nghĩ ra trăm phương ngàn kế để hại con” Hứa Bích Hoài vừa bước vào đã mở miệng nói.

“Hứa Bích Hoài, cô thối lắm! Rõ ràng cô ra ngoài vụиɠ ŧяộʍ với đàn ông mà còn dám nói là tôi hại cô à, cô không biết xấu hổ nhỉ!” Hứa Trai Hiệp phản bác.

Hứa Bích Hoài nhìn thấy hai người Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên đã có mặt ở đây, cô suy nghĩ lại thì hiểu ngay, hai người họ tới trước cáo trạng rồi.

 

Nghĩ vậy, trong lòng Hứa Bích Hoài lại càng thêm tức giận, nếu không phải hôm qua nhờ có Lâm Thanh Diện, chỉ sợ cô đã bị Lưu Biên làm gì đó rồi.

Giờ Hứa Trai Hiệp lại dám vu oan cô đi vụиɠ ŧяộʍ bên ngoài, cho dù cô có nhẫn nhịn tốt đến đâu thì giờ cô cũng không nhịn nổi.

“Hứa Trai Hiệp, anh đừng có ngậm máu phun người, anh làm gì thì trong lòng anh không phải hiểu rõ sao?” Hứa Bích Hoài thở gấp, chỉ hận không thể tới đánh cho Hứa Trai Hiệp mấy cái.

“Tôi ngậm máu phun người á? Cô có chứng cớ không? Tôi thì lại có chứng cứ chính xác vê chuyện cô nịnh bợ Lưu Biên đó.

Hứa Trai Hiệp vừa nói vừa lấy một bức ảnh trong quân áo ra, trong hình chính là Hứa Bích Hoài và Lưu Biên, hôm qua Hứa Trai Hiệp đã cố tình chọn góc để chụp tấm ảnh này.

Sau khi nhìn thấy bức hình kia, Hứa Mạn Tranh hoàn toàn tin tưởng Hứa Trai Hiệp, ông vỗ mạnh lên bàn một cái, tức giận nói: “Hứa Bích Hoài, giờ con có còn gì để nói nữa không hả, vậy mà con lại đi gian díu với người như Lưu Biên, thật sự là mất hết mặt mũi nhà họ Hứa chúng ta!”

 

“Ông nội à, con không có, là Hứa Trai Hiệp hãm hại con, hắn bỏ thuốc vào trong rượu của con, muốn cho Lưu Biên cơ hội xuống tay. Ông quên lần trước chính là Hứa Trai Hiệp thông đồng với Lưu Biên ăn trộm đồ cổ sao” Hứa Bích Hoài cố gắng giải thích.

“Cô đừng có lừa ông nội nữa, miệng mọc trên người cô, cô muốn nói thế nào mà không được, tôi có chứng cứ chứng minh việc cô đi gặp Lưu Biên, cô giải thích nó thế nào đây?” Hứa Trai Hiệp cười lạnh.

Anh ta tin rằng Hứa Mạn Tranh sẽ tin tưởng mình hơn, cho nên dù có những điểm không hợp lý, anh ta cũng không hề lo lắng.

Hứa Bích Hoài sốt ruột vô cùng, nhất thời cô cũng không nghĩ ra cách nào có thể phản bác Hứa Trai Hiệp.

Rõ ràng cô không làm chuyện đó, nhưng mà người khác lại bảo là cô làm, cảm giác đó khiến cô muốn phát điên.

 

Lúc này đây, Lâm Thanh Diện bước lên một bước, nói: “Bích Hoài không nói dối, đúng là hôm qua Hứa Trai Hiệp và Lưu Biên thông đồng lừa cô ấy, chỉ có điêu họ không thực hiện được”

Mấy người này nhìn về phía Lâm Thanh Diện, vẻ khinh thường lộ rõ trên mặt.

“Lâm Thanh Diện này, ở đây có đến lượt anh nói chuyện không? Chẳng lẽ anh nghĩ ông nội sẽ tin một tên ăn hại như anh à?” Hứa Bích Uyên cười khẩy nói.

“Lúc người phụ nữ của anh lên giường khóc lóc với người khác, sao anh lại không đứng ra nhỉ, giờ anh lại lật lọng như vậy, anh sợ mình mất mặt chứ gì?” Hứa Trai Hiệp trào phúng nói.

“Hắn ta mà có sĩ diện gì kia chứ? Hắn làm cho cả nhà họ Hứa chúng ta mất hết mặt mũi rồi, em thấy cả nhà mình người không biết xấu hổ nhất chính là tên này đấy” Hứa Bích Uyên bĩu môi.

“Được rồi, hai người kia khiến cho nhà họ Hứa bị sỉ nhục như vậy, bắt đầu từ bây giờ, hai đứa mày cút khỏi nhà họ Hứa cho ta, vĩnh viên đừng trở về đây nữa. Hứa Mạn Tranh quát lên.

Lâm Thanh Diện đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, anh nói: “Bức ảnh đó chỉ chứng minh hôm qua chúng con đi gặp Lưu Biên thôi chứ đâu thể chứng tỏ được điều gì. Mà con nói Bích Hoài không nói dối cũng là vì còn có chứng cứ đây:

Vừa nói, Lâm Thanh Diện vừa lấy một cây bút ghi âm trong áo.

Đây là thứ hôm qua Lý Huỳnh Thái đưa cho anh.

“Thôi đi, anh có thể có chứng cứ gì được, tôi thấy chẳng qua là nói xằng nói bậy mà thôi” Rõ ràng Hứa Bích Uyên không tin Lâm Thanh Diện.

Anh mở bút ghi âm lên, phát âm thanh được lưu trong đó.

“Em tưởng anh muốn mời cô ta ăn cơm à, chẳng qua anh chỉ để cho cô ta rơi vào bẫy của anh thôi… Giọng nói của Hứa Trai Hiệp vang lên.

Đây chính là nội dung của cuộc nói chuyện sáng qua giữa Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên khi hai người đang ở quán ăn.

Trong buổi sáng hôm qua, họ đã nói hết kế hoạch, bao gồm cả việc làm sao để bôi nhọ Hứa Bích Hoài.

Mà Lý Huỳnh Thái đã cho người ghi âm lại tất cả, cũng là vì đề phòng mấy kẻ Hứa Trai Hiệp sẽ đi cáo trạng trước.

Sau khi hai người Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên nghe được nội dung đoạn ghi âm thì biến sắc tức thì, làm sao mà họ có thể ngờ, lúc họ nói đủ thứ chuyện với nhau lại bị người ta ghi âm lại.

Lúc này đây, Hứa Trai Hiệp muốn đi qua cướp lại bút ghi âm ở trong tay Lâm Thanh Diện.

“Quay lại, để ta nghe xem hai đứa mày nói gì” Hứa Mạn Tranh ngăn cản.

Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên liếc mắt nhìn nhau, trong giây phút đó, trên trán họ ứa cả mồ hôi lạnh.

Bức ảnh không nói rõ được cái gì, nhưng nội dung ghi âm này lại đúng là chứng cứ xác thực, giọng nói của họ rất rõ ràng, Hứa Mạn Tranh nghe được toàn bộ.

Hứa Bích Hoài cũng kinh ngạc nhìn sang Lâm Thanh Diện, không biết tại sao anh lại có được đoạn ghi âm này.

“Hai người họ thông đồng hãm hại Bích Hoài, đều là người nhà họ Hứa cả mà lại làm như vậy, đúng là táng tận lương tâm, nếu ông có giới hạn thì đừng nên thiên vị cho họ nữa” Lâm Thanh Diện nhìn chằm chăm Hứa Mạn Tranh rồi nói.

Sắc mặt ông trở nên tái nhợt, sao mà ông ngờ được, chuyện này lại do Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên bày kế như thể này.

“Ông nội, ông đừng nghe tên đó, hắn muốn bôi nhọ bọn con đó” Hứa Trai Hiệp ngụy biện.

“Mày tưởng ta hồ đồ rồi à? Nó cầm băng ghi âm đấy, hơn nữa người vừa nói chuyện không phải hai đứa mày thì còn có thể là ai được nữa đây?”

“Bình thường ta quá dung túng cho bọn mày, không ngờ bọn mày có thể làm ra chuyện thế này, đúng là tức chết ta rồi!”

Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên đều căng thẳng thấy rõ, lần này nói thế nào đi nữa, họ cũng không thể khiến cho Hứa Mạn Tranh tin được.

“Ông nội ơi, dù chuyện này thế nào đi chăng nữa thì Hứa Bích Hoài cũng ngủ với Lưu Biên rồi, cô ta làm nhục nhã gia đình nhà họ Hứa chúng ta, ông phải đuổi cô ta đi” Hứa Trai Hiệp cắn răng nói.

Hứa Mạn Tranh nhìn sang Hứa Bích Hoài, cũng không xem cô như là người bị hại.

“Ông nội, con không làm gì có lỗi với nhà họ Hứa” Hứa Bích Hoài vội vàng giải thích.

“Hừ, chuyện này cô không ngụy biện được đâu, Lưu Biên là một trong ba đại thiên vương của Hồng Thành này, hôm qua cô bị người của hắn giữ lại, chắc chắn không thể chạy ra ngoài!” Hứa Trai Hiệp mở miệng.

Hứa Mạn Tranh cũng biết thế lực của Lưu Biên mạnh ra sao, nếu hắn ta muốn giữ Hứa Bích Hoài lại thì chắc chắn cô sẽ không chạy được.

Đúng lúc đó có một người đi tới trước mặt Hứa Mạn Tranh, thấp giọng nói gì đó.

Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên đều nhìn cô với vẻ chắc chắn, làm sao mà cô còn trong sạch được chứ.

Lúc này đây, Hứa Mạn Tranh trợn mắt nhìn về phía hai người bọn họ, lạnh lùng nói: “Tối hôm qua Lưu Biên đã bị Lý Huỳnh Thái mang người đến tiêu diệt, sao hắn có thể ra tay với Bích Hoài được? Hai đứa vô liêm sỉ kia, lần này nhất định ta phải xử lý hai đứa mày.

Trước
image
Chương 29
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 47
  • Chương 48
  • Chương 49
  • Chương 50
  • Chương 51
  • Chương 52
  • Chương 53
  • Chương 54
  • Chương 55
  • Chương 56
  • Chương 57
  • Chương 58
  • Chương 59
  • Chương 60
  • Chương 61
  • Chương 62
  • Chương 63
  • Chương 64
  • Chương 65
  • Chương 66
  • Chương 67
  • Chương 68
  • Chương 69
  • Chương 70
  • Chương 71
  • Chương 72
  • Chương 73
  • Chương 74
  • Chương 75
  • Chương 77
  • Chương 78
  • Chương 78
  • Chương 79
  • Chương 80
  • Chương 81
  • Chương 82
  • Chương 83
  • Chương 84
  • Chương 85
  • Chương 86
  • Chương 87
  • Chương 88
  • Chương 89
  • Chương 90
  • Chương 91
  • Chương 92
  • Chương 93
  • Chương 94
  • Chương 95
  • Chương 96
  • Chương 97
  • Chương 98
  • Chương 99
  • Chương 100
  • Chương 101
  • Chương 102
  • Chương 103
  • Chương 104
  • Chương 105
  • Chương 106
  • Chương 107
  • Chương 108
  • Chương 109
  • Chương 110
  • Chương 111
  • Chương 112
  • Chương 113
  • Chương 114
  • Chương 115
  • Chương 116
  • Chương 117
  • Chương 118
  • Chương 119
  • Chương 120
  • Chương 121
  • Chương 122
  • Chương 123
  • Chương 124
  • Chương 125
  • Chương 126
  • Chương 127
  • Chương 128
  • Chương 129
  • Chương 130
  • Chương 131
  • Chương 132
  • Chương 133
  • Chương 134
  • Chương 135
  • Chương 136
  • Chương 137
  • Chương 138
  • Chương 139
  • Chương 140
  • Chương 141
  • Chương 142
  • Chương 143
  • Chương 144
  • Chương 145
  • Chương 146
  • Chương 147
  • Chương 148
  • Chương 149
  • Chương 150
  • Chương 151
  • Chương 152
  • Chương 153
  • Chương 154
  • Chương 155
  • Chương 156
  • Chương 157
  • Chương 158
  • Chương 159
  • Chương 160
  • Chương 161
  • Chương 162
  • Chương 163
  • Chương 164
  • Chương 165
  • Chương 166
  • Chương 167
  • Chương 168
  • Chương 169
  • Chương 170
  • Chương 171
  • Chương 172
  • Chương 173
  • Chương 174
  • Chương 175
  • Chương 176
  • Chương 177
  • Chương 178
  • Chương 179
  • Chương 180
  • Chương 181
  • Chương 182
  • Chương 183
  • Chương 184
  • Chương 185
  • Chương 186
  • Chương 187
  • Chương 188
  • Chương 189
  • Chương 190
  • Chương 191
  • Chương 192
  • Chương 193
  • Chương 194
  • Chương 195
  • Chương 195
  • Chương 197
  • Chương 198
  • Chương 199
  • Chương 200
  • Chương 201
  • Chương 202
  • Chương 203
  • Chương 204
  • Chương 205
  • Chương 206
  • Chương 207
  • Chương 208
  • Chương 209
  • Chương 210
  • Chương 211
  • Chương 212
  • Chương 213
  • Chương 214
  • Chương 215
  • Chương 216
  • Chương 217
  • Chương 218
  • Chương 219
  • Chương 220
  • Chương 221
  • Chương 222
  • Chương 223
  • Chương 224
  • Chương 225
Tiếp

TRUYỆN ĐỀ CỬ

Loading...
error: Content is protected !!