" " ""

Rể Quý Trời Cho – Mới Update

Chương 37: Đem bán ti vi rồi
Trước
image
Chương 37
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 47
  • Chương 48
  • Chương 49
  • Chương 50
  • Chương 51
  • Chương 52
  • Chương 53
  • Chương 54
  • Chương 55
  • Chương 56
  • Chương 57
  • Chương 58
  • Chương 59
  • Chương 60
  • Chương 61
  • Chương 62
  • Chương 63
  • Chương 64
  • Chương 65
  • Chương 66
  • Chương 67
  • Chương 68
  • Chương 69
  • Chương 70
  • Chương 71
  • Chương 72
  • Chương 73
  • Chương 74
  • Chương 75
  • Chương 77
  • Chương 78
  • Chương 78
  • Chương 79
  • Chương 80
  • Chương 81
  • Chương 82
  • Chương 83
  • Chương 84
  • Chương 85
  • Chương 86
  • Chương 87
  • Chương 88
  • Chương 89
  • Chương 90
  • Chương 91
  • Chương 92
  • Chương 93
  • Chương 94
  • Chương 95
  • Chương 96
  • Chương 97
  • Chương 98
  • Chương 99
  • Chương 100
  • Chương 101
  • Chương 102
  • Chương 103
  • Chương 104
  • Chương 105
  • Chương 106
  • Chương 107
  • Chương 108
  • Chương 109
  • Chương 110
  • Chương 111
  • Chương 112
  • Chương 113
  • Chương 114
  • Chương 115
  • Chương 116
  • Chương 117
  • Chương 118
  • Chương 119
  • Chương 120
  • Chương 121
  • Chương 122
  • Chương 123
  • Chương 124
  • Chương 125
  • Chương 126
  • Chương 127
  • Chương 128
  • Chương 129
  • Chương 130
  • Chương 131
  • Chương 132
  • Chương 133
  • Chương 134
  • Chương 135
  • Chương 136
  • Chương 137
  • Chương 138
  • Chương 139
  • Chương 140
  • Chương 141
  • Chương 142
  • Chương 143
  • Chương 144
  • Chương 145
  • Chương 146
  • Chương 147
  • Chương 148
  • Chương 149
  • Chương 150
  • Chương 151
  • Chương 152
  • Chương 153
  • Chương 154
  • Chương 155
  • Chương 156
  • Chương 157
  • Chương 158
  • Chương 159
  • Chương 160
  • Chương 161
  • Chương 162
  • Chương 163
  • Chương 164
  • Chương 165
  • Chương 166
  • Chương 167
  • Chương 168
  • Chương 169
  • Chương 170
  • Chương 171
  • Chương 172
  • Chương 173
  • Chương 174
  • Chương 175
  • Chương 176
  • Chương 177
  • Chương 178
  • Chương 179
  • Chương 180
  • Chương 181
  • Chương 182
  • Chương 183
  • Chương 184
  • Chương 185
  • Chương 186
  • Chương 187
  • Chương 188
  • Chương 189
  • Chương 190
  • Chương 191
  • Chương 192
  • Chương 193
  • Chương 194
  • Chương 195
  • Chương 195
  • Chương 197
  • Chương 198
  • Chương 199
  • Chương 200
  • Chương 201
  • Chương 202
  • Chương 203
  • Chương 204
  • Chương 205
  • Chương 206
  • Chương 207
  • Chương 208
  • Chương 209
  • Chương 210
  • Chương 211
  • Chương 212
  • Chương 213
  • Chương 214
  • Chương 215
  • Chương 216
  • Chương 217
  • Chương 218
  • Chương 219
  • Chương 220
  • Chương 221
  • Chương 222
  • Chương 223
  • Chương 224
  • Chương 225
Tiếp

“Cũng rất có thể, dù sao thì cũng không có mấy người có thể mua nổi những mỹ phẩm đắt tiền này” Hứa Bích Hoài suy nghĩ và gật đầu.

Lúc này, vừa đúng lúc Lục Thiên Điệp bắt gặp Lâm Thanh Diện đứng bên cạnh cười cười.

Cô liên trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện rồi lên tiếng: “Anh cười cái gì mà cười, dù sao thì người mua bộ mỹ phẩm này tặng tụi tôi cũng không thể nào là anh được”

“Bích Hoài, tớ nghĩ cậu cũng đừng đặt hy vọng vào người bất tài này nữa, người như anh ta e là cả đời này cũng không tặng nổi mỹ phẩm đắt tiên như vậy cho cậu đâu”

Hứa Bích Hoài nhìn thoáng qua Lâm Thanh Diện, lúc nãy cô còn nghi ngờ bộ mỹ phẩm đó có phải do anh mua hay không.

Nhưng nghĩ lại, Lâm Thanh Diện vẫn luôn đi chung với họ, cho nên cô cũng nghĩ bộ mỹ phẩm này do chàng bạch mã hoàng tử của Lục Thiên Điệp mua tặng.

 

Nhưng như vậy cũng không khiến cho cô nghĩ rằng Lâm Thanh Diện không mua nổi bộ mỹ phẩm đắt tiên như vậy để tặng cô, vì dù sao thì “Trái tim thần Venus’ anh cũng đã tặng cô rồi, bộ mỹ phẩm này thì có đáng là gì đâu.

Sau khi cửa hàng trưởng gói lại mỹ phẩm của Hứa Bích Hoài và Lục Thiên Điệp, Lâm Thanh Diện phụ trách xách đồ, ba người họ đi ra khỏi cửa hàng đại lý của Chanel.

Nhìn theo bóng dáng của ba người rời đi, cửa hàng trưởng không khỏi cảm thán: “Những món đồ này rõ ràng là dùng tên anh chàng đẹp trai đó mua, sao cô gái đó lại khinh thường anh ấy như vậy, thật không hiểu suy nghĩ của những người giàu có bây giờ.”

Ba người tiếp tục đi dạo lúc ở trung tâm thương mại, có điều khiến hai cô gái khó hiểu chính là những cửa tiệm cao cấp của trung tâm thương mại đó giống như là họ đã kế hoạch thông Đồng với nhau vậy, vừa nhìn thấy ba người họ liên nhiệt tình chào mời.

 

Rồi sau đó đều là đích thân cửa hàng trưởng ra tiếp chuyện, đồng thời họ cũng tặng cho hai cô những món đồ đắt nhất trong cửa tiệm của mình.

Lục Thiên Điệp và Hứa Bích Hoài vẫn chưa hết ngơ ngác, đây có thể nói là lần đầu tiên hai cô đi dạo trung tâm thương mại mà trung tâm thương mại đó giống như của nhà mình vậy, không cân biết là gì, đều có người miễn phí đưa tặng họ.

Lục Thiên Điệp tò mò hỏi những cửa hàng trưởng đó rằng rốt cuộc những món đồ đó là do ai thanh toán giúp bọn họ.

Những cửa hàng trưởng này đều lịch sự cười cười đáp lại chứ không tiết lộ thêm gì, cũng có người lén liếc nhìn Lâm Thanh Diện, nhưng mà câu trả lời mà Lục Thiên Điệp nhận được đều là không thể tiết lộ.

Nhân vật thần bí này khiến cho Lục Thiên Điệp cảm thấy vô cùng tò mò, nhưng cơ bản thì cô có thể khẳng định người thanh toán giúp họ chính là.

 

Hôm nay lúc livestream, đã out ngay sau khi tặng quà xong, anh out mà không nói lời nào, cũng thân bí giống như người thanh toán đồ giúp họ trong trung tâm thương mại này.

Hứa Bích Hoài cũng cho rằng người mua đồ giúp các cô chính là, vì dù sao thì hai người họ cũng không nghĩ ra là ai khác được.

Chỉ có mỗi mình Lâm Thanh Diện biết, những món đồ này là do ông Độ vì muốn lấy lòng anh nên mới cố tình mua những món này.

Cũng vì có sự so sánh với, nên Lục Thiên Điệp càng khinh thường Lâm Thanh Diện hơn, cô khinh thường đến mức nhìn anh không khác gì rác rưởi.

Nếu không phải vì những biểu hiện trong thời gian gần đây của Lâm Thanh Diện, không chừng Hứa Bích Hoài cũng bị những lời quở trách Lâm Thanh Diện của Lục Thiên Điệp khiển cho cô bị lung lay.

Sau khi dạo một vòng trung tâm thương mại, trên tay Lâm Thanh Diện xách đầy túi lớn túi nhỏ, toàn bộ đều là hàng cao cấp, tổng giá trị cộng lại e là cũng phải từ mấy trăm triệu trở lên.

Ông Độ vì muốn lấy lòng Lâm Thanh Diện mà không màng đến phí tổn, nhưng con số này đối với nhà họ Lâm mà nói thì cũng chỉ là con số cỏn con không đáng kể.

Chỉ có điều là Lâm Thanh Diện đã không còn là cậu bé vô tư của ngày trước, số tiền đó nhà họ Lâm không để ý thì Lâm Thanh Diện cũng vậy.

“Anh cầm cẩn thận cho tôi, những món này đều là do chàng bạch mã hoàng tử của tôi tặng tôi, nếu như anh làm hư bể thì đền không nổi đâu” Lục Thiên Điệp lên tiếng, nhìn Lâm Thanh Diện với ánh mắt bất mãn.

Nếu đem so sánh Lâm Thanh Diện với chàng bạch mã hoàng tử trong lòng cô thì Lâm Thanh Diện không khác gì thứ rác rưởi.

Ba người họ bước ra khỏi trung tâm thương mại với đống thu hoạch lớn trong tay, sau khi gọi được xe, Lục Thiên Điệp lấy những món đồ của mình để lên xe rồi chào tạm biệt Hứa Bích Hoài, sau đó cô rời đi trước.

“Bích Hoài, nhớ buổi họp mặt bạn bè tuần sau nha, cậu mà không đi thì lớp trưởng sẽ buồn lắm đó” Trước khi rời khỏi, Lục Thiên Điệp không quên nhắc nhở cô bạn mình.

Lâm Thanh Diện xách theo đồ và cùng với Hứa Bích Hoài về nhà, khi về đến trước cổng khu nhà, anh phát hiện ra chú bán bánh trứng hôm nay không thấy bán.

Anh cũng không nghĩ ngợi nhiêu, hai người vào nhà và đặt mấy túi đồ lên bàn.

Tống Huyền Khanh từ trong phòng bước ra, nhìn thấy hai người họ mua nhiêu đồ như vậy, bà liên chạy đến mở ra xem.

“Bích Hoài, mẹ nghe nói những món này đều là đồ cao cấp đắt tiền, rốt cuộc lần trước con đi triển lãm nhận được bao nhiêu phần trăm hoa hồng mà dám mua nhiêu món đồ cao cấp đắt tiền như thế này” Tống Huyên Khanh không khỏi ngạc nhiên lên tiếng hỏi.

“Đây đều là do người trong mộng của Thiên Điệp tặng đó, con không tốn đồng xu nào” Hứa Bích Hoài giải thích.

Tống Huyên Khanh vừa nghe hết lời đã trợn mắt ngạc nhiên, bà lên tiếng hỏi: “Người trong mộng của cô ãy giàu vậy sao?”

“Chắc là vậy”

Tống Huyền Khanh liên xoay qua nhìn Lâm Thanh Diện, ánh mắt bà càng thêm phần khinh rẻ: “Cậu nhìn xem người ta kìa, rồi nhìn lại bản thân mình xem, những món đồ này còn phải người khác tặng con gái tôi, sao nhà chúng tôi lại gặp phải loại người như cậu cơ chứ”

“Những thứ này con cũng có thể tặng cho Bích Hoài” Lâm Thanh Diện nói.

“Cậu lấy gì mà tặng? Suốt ngày cậu chỉ biết ăn của nhà chúng tôi, uống của nhà chúng tôi, chẳng lẻ cậu còn muốn lấy tiền của con gái tôi xài? Nếu cậu mà có suy nghĩ đó thì mau cút khỏi nhà tôi càng sớm càng tốt!” Tống Huyên Khanh thốt lên những câu khó nghe.

Hứa Bích Hoài thấy Tống Huyên Khanh lại bắt đầu gây sự, cô có chút chán nản: “Mẹ, mẹ nói vậy nữa là con sẽ giận đó nha”

Tống Huyền Khanh bĩu môi, lúc này bà mới thôi không nói Lâm Thanh Diện nữa, rôi như đột nhiên nghĩ ra điêu gì đó, bà lên tiếng:

“Đúng rồi con gái, hôm nay chú Vương của con có đến nhà mình, ông ấy thích cái ti vi của nhà mình, ông ấy nói ti vi nhà mình là loại số lượng có hạn, có tiên cũng mua không được, ông ấy muốn mua một cái lâu lắm rôi”

“Chú Vương của con đồng ý ra giá một trăm hai chục triệu để mua tỉ vi nhà mình đó, mẹ nhớ ti vi này nhà mình mua 114 triệu, bán cho chú Vương của con giá 120 triệu, chúng ta vẫn còn lời sáu triệu, vì vậy nên mẹ để cho ông ấy mang tỉ vi đi rồi”

Lúc này Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện mới phát hiện, chiếc ti vi ở phòng khách đã trở lại là chiếc tỉ vi cũ trước đây.

Hứa Bích Hoài liên lên tiếng hỏi: “Mẹ, sao mẹ chưa qua sự đồng ý của con mà đã bán cái tỉ vi rồi, cái ti vi đó là do Lâm..”

“Ối dào, con gái à, dù sao thì ti vi cũng là do con mua cho ba mẹ, ba mẹ hiểu tấm lòng của con là được, cái ti vi lớn như vậy, mẹ coi cũng không quen lắm, chi bằng đổi thành tiền mặt hay hơn” Tống Huyền Khanh cười nói.

Hứa Bích Hoài không còn nói được gì, cái ti vi đó là do Lâm Thanh Diện mua, nên cho dù là muốn bán thì cũng phải qua sự đồng ý của Lâm Thanh Diện mới được chứ.

“Mẹ, mẹ có phải mẹ già rồi lấm cẩm không, chú Vương đó là người như thế nào, mẹ không biết sao? Chú ấy trước giờ toàn chỉ có cái miệng nói rất hay, mẹ đưa tỉ vi cho chú đó rồi, vậy tiên đâu?” Hứa Bích Hoài chất vấn bà.

“Chú Vương của con nói gân đây hơi kẹt tiên, qua thời gian nữa sẽ đưa” Tống Huyền Khanh trả lời.

Hứa Bích Hoài tự vỗ vào đầu mình, cô thừa biết câu nói như vậy của chú Vương có nghĩa là số tiên đó không có năm ba năm cũng đừng mong lấy vê được.

Đương nhiên, mấu chốt vấn đề vẫn là bà chưa qua sự đồng ý của Lâm Thanh Diện mà đã đem bán tỉ vi rồi.

“Mẹ quên lần trước chú Vương mượn tiền của nhà mình, năm năm rồi chú vẫn chưa trả sao, sau đó ba nói hoài nói mãi mới lấy lại được bảy mươi phần trăm, loại người như chú Vương chính là vô liêm sỉ, sao mẹ lại cho chú ấy mang tỉ vi đi, với lại ít ra mẹ cũng phải thương lượng với con trước chứ” Hứa Bích Hoài hơi tức giận.

“Hả? Con gái, con nói mẹ mới nhớ chú ấy mượn tiên nhà mình, vậy giờ ti vi chú ấy đã đem đi rồi, phải làm sao đây?” Tốn Huyền Khanh bày ra dáng vẻ áy náy biết lỗi.

Hứa Bích Hoài tức giận không muốn nói với bà nữa, cô xoay qua nhìn Lâm Thanh Diện với ánh mắt áy náy.

Lâm Thanh Diện nhìn Hứa Bích Hoài cười cười và nói: “Không sao đâu.”

Buổi tối trở vê phòng, Hứa Bích Hoài áy náy nhìn Lâm Thanh Diện và nói: “Thật sự xin lỗi anh, con người của mẹ em là vậy, em cũng hết cách, tiền ti vi, em sẽ nghĩ cách trả cho anh”

“Em đừng nói nghe xa lạ như vậy, cái ti vi đó mua cho ba mẹ em mà, muốn xử lý như thế nào thì tùy ý ba mẹ thôi, anh không để ý đâu” Lâm Thanh Diện lên tiếng trả lời.

“Nhưng mà, chú Vương đó vốn vô liêm sỉ như vậy, chú ấy mang tỉ vi đi như vậy, đâu khác gì cho không, tiên đó chắc chắn sẽ không đòi lại về được, mẹ em đúng là bị bỏ bùa, sao lại có thể đi tin lời của chú Vương nói được chứ” Hứa Bích Hoài thở dài nói.

“Chú Vương? Là chú trước đây đã đến nhà một lần sao?” Lâm Thanh Diện hỏi.

Hứa Bích Hoài gật đầu.

Lâm Thanh Diện có chút ấn tượng với chú Vương đó, con người ông ta thật sự rất vô liêm sỉ, hơn nữa còn ép anh cho tiền ông ta, ông ta còn đập bể chai rồi còn nói anh, khiến cho anh hết hồn xém chút bị bệnh tim.

Trình độ đáng gờm đó của ông có thể đem so sánh với Tống Huyền Khanh rồi.

“Chuyện này em không cân phải lo, anh sẽ đòi được tiên về” Lâm Thanh Diện lên tiếng.

Hứa Bích Hoài có chút ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại thời gian gân đây, Lâm Thanh Diện đã làm rất nhiều chuyện mà cô không thể ngờ tới được, nên tận sâu trong lòng cô cũng lựa chọn tin lời anh nói.

Cô cũng không nghĩ ngợi gì thêm, hôm nay đi dạo trung tâm thương mại cả ngày trời, nên toàn thân cũng đều cảm thấy mỏi mệt.

Cô vừa định tự dùng tay xoa bóp chút thì bất chợt cô nhớ lại cái cảm giác mà đêm qua Lâm Thanh Diện giúp cô xoa bóp.

Cô nghiêng đầu liếc nhìn Lâm Thanh Diện, sau đó e dè và nhỏ tiếng nói: “Anh… anh có thể xoa bóp giùm em chút được không, đêm qua cảm giác rất thoải mái”

Trước
image
Chương 37
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 47
  • Chương 48
  • Chương 49
  • Chương 50
  • Chương 51
  • Chương 52
  • Chương 53
  • Chương 54
  • Chương 55
  • Chương 56
  • Chương 57
  • Chương 58
  • Chương 59
  • Chương 60
  • Chương 61
  • Chương 62
  • Chương 63
  • Chương 64
  • Chương 65
  • Chương 66
  • Chương 67
  • Chương 68
  • Chương 69
  • Chương 70
  • Chương 71
  • Chương 72
  • Chương 73
  • Chương 74
  • Chương 75
  • Chương 77
  • Chương 78
  • Chương 78
  • Chương 79
  • Chương 80
  • Chương 81
  • Chương 82
  • Chương 83
  • Chương 84
  • Chương 85
  • Chương 86
  • Chương 87
  • Chương 88
  • Chương 89
  • Chương 90
  • Chương 91
  • Chương 92
  • Chương 93
  • Chương 94
  • Chương 95
  • Chương 96
  • Chương 97
  • Chương 98
  • Chương 99
  • Chương 100
  • Chương 101
  • Chương 102
  • Chương 103
  • Chương 104
  • Chương 105
  • Chương 106
  • Chương 107
  • Chương 108
  • Chương 109
  • Chương 110
  • Chương 111
  • Chương 112
  • Chương 113
  • Chương 114
  • Chương 115
  • Chương 116
  • Chương 117
  • Chương 118
  • Chương 119
  • Chương 120
  • Chương 121
  • Chương 122
  • Chương 123
  • Chương 124
  • Chương 125
  • Chương 126
  • Chương 127
  • Chương 128
  • Chương 129
  • Chương 130
  • Chương 131
  • Chương 132
  • Chương 133
  • Chương 134
  • Chương 135
  • Chương 136
  • Chương 137
  • Chương 138
  • Chương 139
  • Chương 140
  • Chương 141
  • Chương 142
  • Chương 143
  • Chương 144
  • Chương 145
  • Chương 146
  • Chương 147
  • Chương 148
  • Chương 149
  • Chương 150
  • Chương 151
  • Chương 152
  • Chương 153
  • Chương 154
  • Chương 155
  • Chương 156
  • Chương 157
  • Chương 158
  • Chương 159
  • Chương 160
  • Chương 161
  • Chương 162
  • Chương 163
  • Chương 164
  • Chương 165
  • Chương 166
  • Chương 167
  • Chương 168
  • Chương 169
  • Chương 170
  • Chương 171
  • Chương 172
  • Chương 173
  • Chương 174
  • Chương 175
  • Chương 176
  • Chương 177
  • Chương 178
  • Chương 179
  • Chương 180
  • Chương 181
  • Chương 182
  • Chương 183
  • Chương 184
  • Chương 185
  • Chương 186
  • Chương 187
  • Chương 188
  • Chương 189
  • Chương 190
  • Chương 191
  • Chương 192
  • Chương 193
  • Chương 194
  • Chương 195
  • Chương 195
  • Chương 197
  • Chương 198
  • Chương 199
  • Chương 200
  • Chương 201
  • Chương 202
  • Chương 203
  • Chương 204
  • Chương 205
  • Chương 206
  • Chương 207
  • Chương 208
  • Chương 209
  • Chương 210
  • Chương 211
  • Chương 212
  • Chương 213
  • Chương 214
  • Chương 215
  • Chương 216
  • Chương 217
  • Chương 218
  • Chương 219
  • Chương 220
  • Chương 221
  • Chương 222
  • Chương 223
  • Chương 224
  • Chương 225
Tiếp

TRUYỆN ĐỀ CỬ

Loading...
error: Content is protected !!