Sơn Hà Chẩm

Chương 84
Trước
image
Chương 84
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 47
  • Chương 48
  • Chương 49
  • Chương 50
  • Chương 51
  • Chương 52
  • Chương 53
  • Chương 54
  • Chương 55
  • Chương 56
  • Chương 57
  • Chương 58
  • Chương 59
  • Chương 60
  • Chương 61
  • Chương 62
  • Chương 63
  • Chương 64
  • Chương 65
  • Chương 66
  • Chương 67
  • Chương 68
  • Chương 69
  • Chương 70
  • Chương 71
  • Chương 72
  • Chương 73
  • Chương 74
  • Chương 75
  • Chương 76
  • Chương 77
  • Chương 78
  • Chương 79
  • Chương 80
  • Chương 81
  • Chương 82
  • Chương 83
  • Chương 84
  • Chương 85
  • Chương 86
  • Chương 87
  • Chương 88
  • Chương 89
  • Chương 90
  • Chương 91
  • Chương 92
  • Chương 93
  • Chương 94
  • Chương 95
  • Chương 96
  • Chương 97
  • Chương 98
  • Chương 99
  • Chương 100
  • Chương 101
  • Chương 102
  • Chương 103
  • Chương 104
  • Chương 105
  • Chương 106
  • Chương 107
  • Chương 108
  • Chương 109
  • Chương 110
  • Chương 111
  • Chương 112
  • Chương 113
  • Chương 114
  • Chương 115
  • Chương 116
  • Chương 117
  • Chương 118
  • Chương 119
  • Chương 120
  • Chương 121
  • Chương 122
  • Chương 123
  • Chương 124
  • Chương 125
  • Chương 126
  • Chương 127
  • Chương 128
  • Chương 129
  • Chương 130
  • Chương 131
  • Chương 132
  • Chương 133
  • Chương 134
  • Chương 135
  • Chương 136
  • Chương 137
  • Chương 138
  • Chương 139
  • Chương 140
  • Chương 141
  • Chương 142
  • Chương 143
  • Chương 144
  • Chương 145
  • Chương 146
  • Chương 147
  • Chương 148
  • Chương 149
  • Chương 150
  • Chương 151
  • Chương 152
  • Chương 153
  • Chương 154
  • Chương 155
  • Chương 156
  • Chương 157
  • Chương 158
  • Chương 159
  • Chương 160
  • Chương 161
  • Chương 162
  • Chương 163
  • Chương 164
  • Chương 165
  • Chương 166
  • Chương 167
  • Chương 168
  • Chương 169
  • Chương 170
  • Chương 171
  • Chương 172
Tiếp

Sáng sớm ngày hôm sau Sở Du tỉnh lại, tất cả mọi người đều đã chuẩn bị tốt, đoàn người tiến thẳng vào Hoa Kinh, từng người trở về phủ.

Sau khi Triệu Nguyệt đăng cơ, phong Cố Sở Sinh làm chủ sự Kim Bộ, cũng ban nhà cửa Cố gia năm đó cho hắn. Vì thế Cố Sở Sinh cáo từ Sở Du, trở về phủ của mình.

Vệ Uẩn và Sở Du trở lại Vệ phủ, vừa mới xuống xe ngựa đã thấy Liễu Tuyết Dương và Tưởng Thuần mang theo người đứng chờ tại cửa phủ. Vệ Uẩn và Sở Du hơi sửng sốt, Liễu Tuyết Dương mau chóng tiến lên, ôm lấy Vệ Uẩn, ngậm nước mắt nói: “Cuối cùng con cũng trở lại, con không biết những ngày con ở bên ngoài, trong lòng mẫu thân sợ hãi bao nhiêu đâu.”

Ánh mắt Vệ Uẩn mềm xuống, hắn giơ tay vỗ vỗ lưng Liễu Tuyết Dương, ôn hòa nói: “Mẫu thân chớ lo, con đã trở về.”

Vệ Uẩn khuyên Liễu Tuyết Dương, Tưởng Thuần bên cạnh tiến lên, mỉm cười nhìn Sở Du: “Đã trở lại?”

Sở Du nhìn bộ dạng Tưởng Thuần ý cười tràn ngập, trêu ghẹo nói: “Nhìn mặt tỷ sáng láng tựa hoa đào thế kia, có lẽ khoảng thời gian này cũng không tồi nha?”

Nghe được lời này, Tưởng Thuần ngẩn người, sau đó có chút ngượng ngùng nói: “Muội nghe nói rồi?”

Sở Du ngẩn ngơ, ra vẻ trấn định nói: “Nghe rồi.”

“Không nghĩ tới truyền nhanh như vậy.” Tưởng Thuần có chút bất đắc dĩ, nói: “Tính tình hắn cẩu thả, cả ngày đều há mồm nói bậy, các ngươi đừng tin là sự thật. Ta sẽ ở lại Vệ phủ cho đến già.”

Sở Du gật đầu, nghiêm túc nói: “Phải, miệng lưỡi nam nhân không thể tùy tiện tin tưởng, vẫn nên khảo nghiệm một chút.”

Tưởng Thuần mím môi lắc đầu: “Ta sẽ không làm chuyện có lỗi với Nhị Lang.”

“A Thuần……”

Sở Du thở dài, đang định nói gì đó, rốt cuộc Liễu Tuyết Dương ở bên cạnh cũng phục hồi tinh thần lại từ trong cảm giác vui sướng, tiếp đón nói: “Tới tới, đem chậu than tới đây, lá ngải đâu……”

Vì thế Sở Du giữ lại lời nói giữa đôi môi, nhưng mà trong mắt Tưởng Thuần đều là vẻ thấu hiểu, dường như nàng ấy đã sớm biết Sở Du định nói gì.

Sau khi Sở Du đi theo Vệ Uẩn, bước qua chậu than, được Liễu Tuyết Dương dùng lá ngải dính nước, nhẹ nhàng đánh lên người, rũ bỏ một thân đen đủi. Tới từ đường, báo cáo với liệt tổ liệt tông, đoàn người mới trở lại phòng của từng người tắm rửa sạch sẽ.

Trường Nguyệt Vãn Nguyệt đã sớm chuẩn bị nước, Sở Du vừa tiến lên, các nàng ấy bưng canh tới cho Sở Du, Trường Nguyệt xoa bóp tay cho Sở Du, Vãn Nguyệt bóp vai cho Sở Du, Trường Nguyệt một đường không ngừng miệng nói: “Ngài nói đi là đi, sao có thể bỏ chúng nô tỳ lại như vậy? Trên đời làm gì có đạo lý chủ tử vứt bỏ nha hoàn bên người ở lại như ngài?”

“Không phải ta lo lắng cho các ngươi sao?” Sở Du thở dài: “Lần này là ta tùy hứng, sau khi đi rồi mới biết hung hiểm, ngươi xem ta dẫn theo nhiều người như vậy, lại……”

Nói tới đây, trong lòng Sở Du có vài phần chua xót, vẫy tay nói: “Thôi thôi, các ngươi mau nói cho ta biết chuyện ở Hoa Kinh đi.”

“Có thể có chuyện gì chứ?”

Trường Nguyệt trợn trắng mắt: “Hoa Kinh rất yên ổn.”

Sở Du biết Trường Nguyệt đang tức giận với mình, nàng quay đầu nhìn Vãn Nguyệt nói: “Vãn Nguyệt ngươi nói.”

“Sau khi Triệu Nguyệt xưng đế, trấn an các gia tộc, nên biếm thì biếm, nên thăng thì thăng, hắn rất có thủ đoạn, cân nhắc khắp nơi, cho nên sau khi Hoa Kinh được hắn tiếp quản, ngược lại cũng không gây ra điều gì nhiễu loạn, bá tính yên ổn, chúng ta cũng không chịu quá nhiều ảnh hưởng.”

Sở Du gật đầu, điểm này nàng đã biết rồi: “Còn gì nữa?”

“Hắn đề bạt Cố Sở Sinh và Tống Thế Lan, còn thăng cấp cho Thẩm Hựu làm Đại Lý Tự Thừa, mỗi lần Thẩm Hựu trở về đều phải tới phủ gặp Lục phu nhân, Lục phu nhân không gặp hắn, hắn liền đứng trước cửa, người bên ngoài đều biết, chuyện này đã truyền khắp Hoa Kinh rồi.”

Sở Du sửng sốt, hành động của Thẩm Hựu là chuyện nàng không nghĩ tới. Nàng nhíu mày, không rõ rốt cuộc mặt mũi Thẩm Hựu ở đâu ra, nếu nói hắn ta vô tình truyền sai tin tức, vậy hắn ta đem người cứu mình từ Triệu Nguyệt đổi thành Diêu Dũng, đây tuyệt đối là cố ý che giấu. Một khi đã giấu giếm như vậy, cần gì phải làm bộ làm tịch?

Sở Du suy tư, Trường Nguyệt thấy nàng không nói lời nào, chặn lại nói: “Còn có còn có, còn có một chuyện lớn.”

“Hả?”

“Vị Tống Thế Lan kia, Tống Thế tử, vị Thế tử xuất thân con vợ lẽ, ngài nhớ rõ chứ?”

Trường Nguyệt làm mặt quỷ, Sở Du có chút kỳ quái, tuy rằng Tống Thế Lan nhìn qua có chút tuỳ tiện, nhưng trên thực tế lại cực kỳ trầm ổn, con vợ lẽ bò lên vị trí Thế tử, nói tàn nhẫn thì cũng đủ tàn nhẫn, nói ổn thì cũng đủ ổn, hắn ta thì có thể có chuyện gì?

“Hắn tới cửa cầu thú Nhị phu nhân!” Trường Nguyệt hưng phấn nói: “Tiểu Hầu gia không có nhà, hắn đi tìm lão phu nhân, lão phu nhân không có chủ ý, vẫn là Nhị phu nhân tự mình ra mặt cự tuyệt việc hôn nhân này. Lúc ấy chúng nô tỳ đều nhìn thấy, tính tình vị Tống Thế tử này khá tốt, bị cự tuyệt cũng không nói gì cả, còn dặn dò Nhị phu nhân ăn nhiều một chút, nói nàng quá gầy……”

Trường Nguyệt lải nhải, Sở Du chậm rãi mở to mắt. Hòa hoãn nửa ngày mới phản ứng lại, quả nhiên là tin tức lớn!

Nàng nhịn không được nở nụ cười, chờ tắm rửa xong, khi ở trên bàn cơm, Sở Du dùng ánh mắt đánh giá Tưởng Thuần. Tưởng Thuần bị nàng nhìn có chút ngượng ngùng, dùng chén đũa ngăn cản, thở dài nói: “A Du, muội muốn nói gì thì cứ nói đi.”

“Khụ khụ, Tiểu Thất.” Sở Du quay đầu đi, kéo kéo tay áo Vệ Uẩn, Vệ Uẩn giương mắt nhìn nàng, trong mắt mang theo chút nghi hoặc, Sở Du mím môi cười nói: “Ta nói cho đệ một chuyện vui.”

Vệ Uẩn liếc mắt nhìn Tưởng Thuần, lại liếc mắt nhìn sang Sở Du, có chút nghi hoặc gật đầu, Sở Du há miệng nói: “Vị Tống Thế tử kia tới cửa cầu thân A Thuần……”

“A muội đừng nói nữa!” Tưởng Thuần đứng dậy che miệng Sở Du, thân thủ của Sở Du so với Tưởng Thuần thì tốt hơn rất nhiều, nhưng nàng vẫn nhường cho Tưởng Thuần che miệng mình lại, bộ dáng cầu cứu nhìn Vệ Uẩn. Vệ Uẩn sửng sốt một lát, chậm rãi phản ứng lại, quay đầu nhìn về phía Liễu Tuyết Dương.

Liễu Tuyết Dương ho nhẹ một tiếng: “Có chuyện này, tuy nhiên A Thuần không muốn nên đã bị ta cự tuyệt rồi.”

“Kỳ thật Tống Thế tử cũng khá tốt.” Vương Lam ôm hài tử, mỉm cười nhìn Sở Du và Tưởng Thuần đùa giỡn: “Hiện tại còn mỗi ngày đều đưa lễ tới đây đấy.”

Nghe lời này, Sở Du nhướng mày, liều mạng chớp mắt với Tưởng Thuần, trong mắt tất cả đều là “Thật vậy chăng thật vậy chăng?”

Gốc gác đều bị moi móc xong, Tưởng Thuần thở dài, buông Sở Du ra: “Thôi thôi, các muội cứ lôi ta ra làm đồ nhắm đi.”

“Chúng ta nào dám nha?”

Sở Du vội vàng xuội lơ, dựa lên người Tưởng Thuần làm nũng: “Muội sai rồi, tỷ tỷ tốt, muội không nói tỷ cùng Tống Thế tử nữa, tỷ đừng nóng giận.”

“Đi Bắc Địch một chuyến.” Tưởng Thuần nhịn không được cười: “Sao lại học được thói lưu manh vô lại như vậy?”

Vệ Uẩn ở bên cạnh nhìn thấy, trong mắt mang theo ý cười, hắn rất thích bộ dạng Sở Du hoàn toàn không phòng bị như vậy, nàng khiến hắn cảm thấy, hắn thật sự bước vào thế giới của nàng.

“Tẩu ấy không học ở Bắc Địch.” Vệ Uẩn gõ gõ chiếc chén trên bàn cạnh Sở Du, ý bảo nàng ăn cơm, đồng thời nói: “Đệ thấy tẩu ấy, trước kia chính là bộ dạng này, chỉ là lúc trước còn giấu kín, hiện tại đối với đại gia đình chúng ta, ngay cả giấu giếm cũng không muốn.”

“Tiểu Thất nói đúng.” Liễu Tuyết Dương cười nói: “Lúc trước vì sao ta không nhìn ra, con đúng là một con khỉ con nhỉ?”

Người một nhà xúm lại trêu ghẹo Sở Du, nói nói cười cười, ăn xong một bữa cơm, trong cung phái người tới, quy quy củ củ chờ ở cửa.

Vệ Uẩn nhìn thấy người tới cầm thánh chỉ, thần sắc lập tức lạnh xuống, Sở Du cũng nhìn thấy đối phương, thu hồi ý cười, nói với Vệ Uẩn: “Nhanh tiếp chỉ.”

Vệ Uẩn biết đây là lời nhắc nhở của Sở Du, hắn hít sâu một hơi, đứng dậy, bước nhanh tiến lên đón thái giám, nói: “Công công cầm thánh chỉ tới truyền chỉ, vì sao không ở bên ngoài đợi ta tới nghênh đón?”

“Bệ hạ dặn dò nô tài.” Thái giám kia cười cười, hòa khí nói: “Tiểu Hầu gia từ phương bắc trở về, ngựa xe mệt nhọc, nếu ngài vẫn còn dùng bữa thì để nô tài chờ một bên, chờ tiểu Hầu gia ăn xong mới được bẩm báo với ngài chuyện tiến cung.”

“Bệ hạ thật săn sóc.” Gương mặt Vệ Uẩn lộ vẻ cảm kích: “Thánh ân của bệ hạ, thần sao có thể làm càn? Còn thỉnh công công tuyên chỉ.”

Nói xong Vệ Uẩn lui một bước, cung kính quỳ xuống, thái giám tuyên đọc thánh chỉ, sau đó giao thánh chỉ vào tay Vệ Uẩn, đồng thời nhìn sang Sở Du đang quỳ gối sau lưng Vệ Uẩn nói: “Bệ hạ còn nói, bạn cũ của Vệ Đại phu nhân là Mai phi nương nương trong cung, vẫn luôn nhớ mong ngài, nếu không có việc gì, không bằng cũng tiến cung thăm Mai phi, làm trọn vẹn tình nghĩa tỷ muội.”

“Làm phiền nương nương nhớ mong.” Sở Du cung kính đáp: “Thiếp thân cũng thập phần mong nhớ nương nương, nguyện cùng tiểu hầu gia vào cung gặp nương nương.”

Nghe được lời này, thái giám mặt mày hớn hở đưa hai người ra ngoài, thái giám đơn độc lên một chiếc xe ngựa, Sở Du và Vệ Uẩn đi chung chiếc xe phía sau.

Xe ngựa lung lay khởi hành, Sở Du bình tĩnh nói: “Hôm nay tiến cung, những chuyện cần nói đệ đều rõ ràng chứ?”

“Ừm.” Vệ Uẩn rũ mắt, Sở Du tiếp tục nói: “Chắc chắn Triệu Nguyệt muốn giữ ta và mẫu thân lại Hoa Kinh làm con tin, đệ hãy đáp ứng hắn.”

Vệ Uẩn không nói chuyện, Sở Du hơi nhíu khởi mày: “Không phải chúng ta đã nói rõ rồi sao?”

“Đệ biết.”

Vệ Uẩn thấp giọng mở miệng, Sở Du rũ mắt nhìn hắn, giống như một con chó nhỏ bị rút xương, nàng nhịn không được nâng tay lên, xoa xoa tóc hắn.

“Tin ta.”

Nàng trầm ổn lên tiếng: “Đệ yên tâm tới phương bắc phát triển nhân mạch của mình, ta ở Hoa Kinh sẽ không tìm phiền toái cho đệ.”

“Nếu tẩu có thể gây phiền toái cho đệ,” Vệ Uẩn rầu rĩ mở miệng: “Nói không chừng đệ còn có thể vui vẻ một chút.”

“Lời nói của hài tử.”

Sở Du vỗ vỗ đầu hắn, Vệ Uẩn không nói lời nào.

Không lâu sau, xe ngựa chạy tới trước cửa cung, Sở Du và Vệ Uẩn đi thẳng vào nội điện, Vệ Uẩn được đưa tới Ngự Thư Phòng, Sở Du được dẫn tới hậu cung.

Thuần Đức Đế không phải người hoang dâm, số lượng phi tử tại hậu cung cũng không nhiều lắm, mà sau khi Triệu Nguyệt đăng cơ, toàn bộ hậu cung, ngoại trừ nữ nhi Diêu gia đang nghị thân thì cũng chỉ có một Mai phi, hiện tại đang sống tại Tê Phượng Cung.

Tê Phượng Cung là cung điện của Hoàng Hậu, Mai phi ở tại nơi này, tâm tư của Triệu Nguyệt, ai cũng rõ ràng. Không biết Diêu gia có biết việc này hay không.

Sở Du suy tư, đi tới trước cửa Tê Phượng Cung, nàng cung kính quỳ xuống, cúi đầu tì lên hai bàn tay đang giao nhau trên mặt đất, cánh cửa chậm rãi mở ra, mang theo tiếng động kẽo kẹt, một mùi hương hoa mai nồng đậm từ bên trong ập tới trước mặt. Không lâu sau, nàng nghe thấy một giọng nói lười biếng vang lên: “Vào đi.”

Sở Du đứng dậy, cúi đầu bước vào phòng, nữ tử mặc hoa phục kim sắc nằm nghiêng trên giường, mái tóc tán loạn trên mặt đất, cần cổ trắng ngần lộ ra ngoài đều là những chấm đỏ loang lổ, dường như đối phương đang cố tình làm như vậy, giống như tuyên cáo điều gì đó.

Nàng ấy không trang điểm, để mặt mộc, thần sắc lười biếng tùy ý, dường như sự rung chuyển nửa năm qua không có bất cứ quan hệ gì với nàng ấy.

Sở Du đứng trước người nàng ấy, cung kính nói: “Điện hạ.”

Động tác chăm chút móng tay của trưởng công chúa hơi khựng lại, một lát sau, nàng ấy cười khẽ thành tiếng.

“Người từ Bắc Cảnh trở về quả nhiên không giống trước, đã lâu rồi ta không nghe thấy cách xưng hô này.” Nói xong, khóe miệng nàng ấy ngậm một tia ý cười lạnh băng: “Ngươi biết bọn họ gọi ta là gì không?”

Sở Du thành thật mở miệng: “Nương nương.”

Trưởng công chúa rũ đôi mắt, lạnh nhạt nói: “Nữ nhi của ta bị nhốt lại.”

Sở Du không nói gì, nghe nàng ấy tiếp tục nói: “Ca ca ta cũng chết.”

“Có đôi khi ta suy nghĩ, đó là do ta tạo nghiệt?”

Tiếng cười của trưởng công chúa mang theo nét trào phúng, nàng ấy đứng dậy, chiếc váy dài kéo lê trên mặt đất.

Một thân váy dài hoa lệ phức tạp, là trang phục rất ít thấy trên người nữ tử Hoa Kinh, bởi vì nó không có cách nào mặc ra bên ngoài. Từ trên bộ xiêm y này, Sở Du phỏng đoán: “Ngày thường nương nương không hay bước ra ngoài sao?”

“Ngươi cảm thấy ta có thể hay không?”

Trưởng công chúa nhướng mày: “Lời này của ngươi, thật khiến người ta khổ sở.”

Sở Du có chút nghi hoặc: “Công chúa…… Vì sao công chúa có thể gặp ta?”

Nếu Triệu Nguyệt trông giữ nghiêm mật như thế, vì sao còn cho phép nàng tới gặp công chúa? Trưởng công chúa nhẹ nhàng cười: “Hắn đòi của ta một thứ, ta cho hắn.”

Sở Du không hiểu, trưởng công chúa tới gần nàng, nhẹ nhàng kéo cổ áo lỏng lẻo từ trên bả vai xuống, lộ ra dấu vết bên trên: “Hiện giờ thứ hắn muốn mà ta có thể cho, chỉ có cái này.”

Sở Du đột nhiên mở to hai mắt.

Trưởng công chúa kéo xiêm y lên, ngồi trở lại trên ghế, chống đầu nói: “Trai lơ của ta nhiều tới mức nhớ không rõ, hắn cho rằng làm như vậy là có thể nhục nhã ta?”

Trưởng công chúa cười lạnh ra tiếng: “Nực cười!”

Sở Du không nói chuyện, rất lâu sau, nàng chậm rãi nói: “Vậy hiện tại, công chúa khổ sở vì điều gì?”

Trưởng công chúa không nói chuyện, Sở Du tiến lên, nửa ngồi xổm nắm lấy tay trưởng công chúa.

“Điện hạ.” Nàng thở dài ra tiếng: “Bị thương cảm thấy khổ sở, không hề đáng xấu hổ.”

Bàn tay trưởng công chúa run nhè nhẹ, nàng ấy lẳng lặng nhìn Sở Du, gian nan cười rộ lên.

“Bổn cung không khổ sở.” Nàng ấy chậm rãi nói: “Cả đời bổn cung chưa từng thua, lần này cũng sẽ không thua.”

Trước
image
Chương 84
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 47
  • Chương 48
  • Chương 49
  • Chương 50
  • Chương 51
  • Chương 52
  • Chương 53
  • Chương 54
  • Chương 55
  • Chương 56
  • Chương 57
  • Chương 58
  • Chương 59
  • Chương 60
  • Chương 61
  • Chương 62
  • Chương 63
  • Chương 64
  • Chương 65
  • Chương 66
  • Chương 67
  • Chương 68
  • Chương 69
  • Chương 70
  • Chương 71
  • Chương 72
  • Chương 73
  • Chương 74
  • Chương 75
  • Chương 76
  • Chương 77
  • Chương 78
  • Chương 79
  • Chương 80
  • Chương 81
  • Chương 82
  • Chương 83
  • Chương 84
  • Chương 85
  • Chương 86
  • Chương 87
  • Chương 88
  • Chương 89
  • Chương 90
  • Chương 91
  • Chương 92
  • Chương 93
  • Chương 94
  • Chương 95
  • Chương 96
  • Chương 97
  • Chương 98
  • Chương 99
  • Chương 100
  • Chương 101
  • Chương 102
  • Chương 103
  • Chương 104
  • Chương 105
  • Chương 106
  • Chương 107
  • Chương 108
  • Chương 109
  • Chương 110
  • Chương 111
  • Chương 112
  • Chương 113
  • Chương 114
  • Chương 115
  • Chương 116
  • Chương 117
  • Chương 118
  • Chương 119
  • Chương 120
  • Chương 121
  • Chương 122
  • Chương 123
  • Chương 124
  • Chương 125
  • Chương 126
  • Chương 127
  • Chương 128
  • Chương 129
  • Chương 130
  • Chương 131
  • Chương 132
  • Chương 133
  • Chương 134
  • Chương 135
  • Chương 136
  • Chương 137
  • Chương 138
  • Chương 139
  • Chương 140
  • Chương 141
  • Chương 142
  • Chương 143
  • Chương 144
  • Chương 145
  • Chương 146
  • Chương 147
  • Chương 148
  • Chương 149
  • Chương 150
  • Chương 151
  • Chương 152
  • Chương 153
  • Chương 154
  • Chương 155
  • Chương 156
  • Chương 157
  • Chương 158
  • Chương 159
  • Chương 160
  • Chương 161
  • Chương 162
  • Chương 163
  • Chương 164
  • Chương 165
  • Chương 166
  • Chương 167
  • Chương 168
  • Chương 169
  • Chương 170
  • Chương 171
  • Chương 172
Tiếp

TRUYỆN ĐỀ CỬ

Loading...
error: Content is protected !!