Đã từng là đại lễ long trọng nhất triều Đại Yển, tướng sĩ xuất chinh, tân hoàng kế vị, trong cung sẽ lập tế đàn tứ phương, bát phương quẻ trận, kỳ nguyện tướng sĩ sớm ngày trở về, quốc gia mưa thuận gió hoà, bá tánh an khang.
Hiện giờ, lại vì một tiểu oa mới trăng tròn (đầy tháng), mà tổ chức đại lễ long trọng.
Chính Ninh Sơ Nhị cũng không tin, nhưng vẫn lo lắng, phúc trạch như vậy sẽ khắc thọ mệnh của đứa nhỏ này.
Thánh Thượng vinh sủng, nếu là minh quân, sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện này. Hôn quân… Không nói cũng được.
‘Đương gia’Đại Yển triều nhảy, bọn họ làm thần tử, đương nhiên phải hảo hảo vâng theo.
Một khúc thỉnh thần, mang theo vận luật cổ xưa mà thần bí xướng vang.
Ninh Sơ Nhị chuyển động cây phất trần trong tay, quét lên quét xuống mấy cái lên trống của Đông quan, nhịp trống tinh mịn vang lên, nhanh chóng xoay tròn.
Dưới chân nện bước vô cùng vững vàng, mỗi một bước chân đều chuẩn xác dẫm vào bên trong trận quẻ.
Dưới đài cao, các triều thần đều dẫn theo gia quyến chung vui phần náo nhiệt này cùng Thánh Thượng, cao đàm khoát luận*, thượng quan đạm cười không nói, tiểu quan hư ý xu nịnh, người chân chính nhìn lên khán đài, không có mấy người.
* bàn phiếm, luận suông, không có nội dung thật sự.
Ở trong mắt bọn họ, những người mặc đạo bào rộng lớn, trên mặt đeo mặt nạ kỳ dị, kém xinh hơn rất nhiều so với eo nhỏ dương liễu của nhóm vũ cơ.
Mắt Ninh Sơ Nhị không phải quá tốt, cũng lười quan tâm xem người dưới đài có xem hay không, chỉ biết có một đôi mắt ôn nhuận, vẫn luôn gắt gao dõi theo động tác của nàng.
Nàng không thèm nhìn cũng biết người đó là ai.
Tuy nói lễ đại kỳ này, là làm theo ý muốn nhất thời hứng khởi của Hoàng Thượng. Nhưng thân là Linh đài Khâm Thiên Giám, nàng có nghĩa vụ cùng trách nhiệm phải làm hoàn chỉnh lễ cầu nguyện đó thật tốt.
Liên Thập Cửu biết nàng luyện tập nghiêm túc bao nhiêu, cho nên hắn dành cho nàng sự tôn trọng đó.
Tiểu quan bên cạnh kính rượu nói.
“Liên đại nhân sao lại không uống ngụm nào?”
Không nói đến khúc xướng kia đã cũ kỹ bao lâu, ngay đến cái mặt nạ dữ tợn kia cũng không được hoan nghênh.
Không nghe nói vị gia này còn thích đạo môn huyền thuật, thuộc hạ dưới tay hắn bị đánh chết có không ít, chính hắn còn bị gọi là Diêm Vương mặt cười, sao có thể quan tâm đến chuyện này.
Cho nên cố ý trêu đùa, muốn thuận đường đưa mấy vũ cơ đến Liên phủ.
Nào biết điều này, chính là đạp phải chân ngựa.
Liên Thập Cửu cười như không cười nâng lên ly uống một ngụm.
“Làm nhiều chuyện xấu, nên muốn tìm một nơi thanh tĩnh để lễ bái. Khâm Thiên Giám tư đạo môn kỳ thuật, ta thấy rất tốt.”
Dám nói phu nhân hắn nhảy không đẹp, đợi chút nữa bảo Chiêu Tài ghi vào sổ, xem người này ở nha môn nào.
Người nọ liền không nói chuyện nữa, liên thanh đáp.
“Hạ quan thụ giáo…. Điệu nhảy này, xác thật không tồi, xác thật không tồi.”
Rõ ràng là đại kỳ, lại bị Thánh Thượng làm thành gia yến cho các triều thần. Tuy rằng hôm nay là mồng một tết, mở hoàng yến ăn mừng tống cựu nghênh tân* đúng là bình thường, nhưng không có đạo lý tổ chức yến hội cùng đại kỳ một lúc.
* đưa cái cũ đi, đón cái mới đến.
Giữa tiếng chén quan chén lại, còn có thể nghe thấy tiếng pháo trúc nổ vang cùng tiếng cách đàn sáo, diễn tấu nhạc khí cách đó không xa.
Một bên trang nghiêm, một bên kiêu xa, buồn cười, đáng trách.
Liên Tiểu Thú ngồi trong bữa tiệc, một thân áo lụa hồng tinh xảo, càng khiến khuôn mặt nhỏ trông mềm mịn hơn.
Không ít gia quyến đi qua, nhịn không được mà khen hai câu.
Chỉ là đứa nhỏ này hôm nay, ngay cả bánh hạch đào thích nhất cũng không ăn, không chớp mắt nhìn chằm chằm ‘nữ nhân’ trên đài thỉnh thoảng lại ‘lộn nhào’ mấy cái, thỉnh thoảng lại xoay mấy vòng lớn.
Ánh mắt quái quái, có tò mò, lại có chút… nhiệt tình nói không nên lời?
Đối với việc Ninh Sơ Nhị thường xuyên thay đổi thân phận như vậy, ngay cả Liên Thập Cửu cũng khó xử, dù sao để một hài tử tiếp thu một người lúc thì là ‘cữu cữu’, một lúc sau lại là mẫu thân thật sự có chút làm khó hắn.
Hiện giờ lại nhìn thấy một “gương mặt quỷ” như vậy…
Hắn vỗ vỗ bả vai Liên Tiểu Thú, đang định an ủi mấy câu, đã thấy tiểu gia hỏa hưng phấn quay đầu lại, ghé vào tai hắn nói.
“Cha, không phải nương nào cũng được nhảy điệu của đại thần, ta rất kiêu ngạo.”
“…”
Nhìn thấy không, người Liên gia người, phẩm vị đều không tầm thường.
Từ trên đài xuống, Ninh Sơ Nhị đã mệt đến chân run.
Vị sư phó làm bánh cuộn thừng trịnh trọng đưa một miếng vào miệng tiểu hoàng tử còn chưa mọc răng, buổi lễ này coi như thành.
Ninh Sơ Nhị đi đến bên cạnh nghỉ ngơi, soạt soạt phe phẩy cây quạt trong tay nói với Trương giám chính.
“Vẫn là ngài thông minh, nhảy xong trận này, những việc khác đều làvụn vặt.”
Lại chọn mấy khối điểm tâm nhét vào trong miệng.
Trận này nghi thức, từ sáng sớm bận bày tế đàn đến bây giờ, nàng không mắt đầy sao xẹt ngất xỉu ở trên đài đã tính là thể lực tốt.
Trước mặt đột nhiên đưa qua một chén canh ngọt, nàng đưa tay nhận lấy.
Còn đang nghĩ, Trương giám chính từ khi nào thức thời như vậy, đã đối mặt với ánh mắt ôn nhuận của Liên Thập Cửu.
Hắn lau mồ hôi trên trán nàng nói.
“Nàng nên cảm ơn ta ngày thường giúp nàng rèn luyện thể lực đi? Cũng không nhớ rõ Tiểu Gia tốt.”
Nàng trừng mắt nhìn hắn, vừa định cãi lại, nhưng rồi hiểu ý lời hắn nói.
Liền đỏ mặt.
Bởi vì chuyện rèn luyện không biết xấu hổ này, rõ ràng là buổi tối…
Người trong nhà đã về sớm.
Liên Tiểu Gia thành thành thật thật ngồi một lúc, lại đến ngồi cạnh Ninh Sơ Nhị.
“Lại nói tiếp, ta đã không luyện một năm rồi, Khổng thánh nhân nói ôn cũ biết mới, chúng ta có phải hay không?”
Quỳ thủy của nàng đã hết hơn nửa tháng, hắn còn chưa có ôn đâu.
Ninh Sơ Nhị nhìn bộ dáng không đứng đắn kia của hắn, hung hăng liếc mắt xẻo hắn một cái.
“Nhi tử ta đâu? Chàng đến đây, không có người khác nhìn thấy chứ?”
Thời gian gần đây, Ninh Sơ Nhị càng đến Liên phủ nhiều hơn.
Nguyên nhân là động tĩnh ở quan ngoại, dẫn đến sự chú ý của triều đình, không biết là ai nhắc đến Lộc Xương hầu Nhạc Thâm.
80 vạn cấm quân thiết kỵ, một ngày chưa tìm thấy, hoàng gia một ngày không thể an tâm.
Trong cung kiểm tra bốn phía, Nhạc gia có thể có gia quyến chưa chết. Thân phận Ninh Sơ Nhị đặc thù, nếu bị người khác phát hiện nàng thường xuyên ra vào Liên phủ, không thiếu được bị hoài nghi.
Khoảng thời gian trước, Liên gia phát hiện ra mấy tên thám tử.
Ninh Sơ Nhất hiện giờ không ở kinh thành, ở thời điểm mấu chốt này bị tra ra chuyện giả phượng hư loan, hiển nhiên là muốn gây phiền toái.
Số lần hai người gặp mặt cũng càng ngày càng ít.
Bất quá binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, Liên Tiểu Gia cũng không phải đèn cạn dầu.
Hắn mang theo Liên Tiểu Thú đi Ninh gia, hài tử cả một đường gân cổ lên gào khóc, nói muốn gặp mẫu thân mình.
Nhi tử tìm mẹ ruột không có gì đáng trách, ngoại trừ không thể thấy mỗi ngày, lâu lâu để Liên Tiểu Thú khóc một trận, hắn lại ‘bất đắc dĩ’ dẫn con đi gặp vợ trước.
Liên Thập Cửu nghe thấy Ninh Sơ Nhị hỏi Liên Hấp, có chút không cao hứng.
“Tìm nó làm gì?”
Cho dù là con của hắn, thân nhi tử, hắn vẫn muốn cùng Ninh Sơ Nhị ở riêng thế giới của hai người.
Kẹp hắn ở giữa thật phiến phức.
Quả thật ý nghĩ này của Liên Thập Cửu rất vô lương tâm, thả mỗi lần ‘dùng’ xong nhi tử, đều tìm cách để người khác ôm hắn đi.
Tiểu gia hỏa phiền phức mỗi lần đều chỉ vào mũi hắn nói: “Nhi tử là nhặt được sao? Người đối với người ta như vậy? Người ta lần sau không giúp người nữa.”
Liên Tiểu Gia cũng không thèm quan tâm.
Chỉ là không nghĩ đến lúc này, hắn còn phải thực sự có chút tự hối hận vì thái độ của mình đối với Liên Hấp.
Phía trước yến hội vẫn đang diện ra, Liên Thập Cửu cùng Sơ Nhị lại nị oai (làm nũng, đùa vui) trong chốc lát, nhưng cũng phải đi về.
Hắn nói với nàng.
“Đêm nay chúng ta cùng đón giao thừa đi? Chốc nữa ta dẫn Liên Tiểu Thú đến tìm nàng.”
Một ngày như vậy, người một nhà vốn nên ở cùng nhau.
Ninh Sơ Nhị nhấp môi, trên khuôn mặt trắng nõn lộ ra hai cái má lúm đồng tiền, đương nhiên cũng vui vẻ.
“Vậy ta sẽ chuẩn bị thêm mấy món ăn, đêm nay chàng muốn ăn gì?”
Liên Thập Cửu nhìn gương mặt giống như hoa đào kia, vừa mới chuẩn bị bước đi nhưng lại không thể động đậy.
Hắn cúi người, phủ lên nàng môi.
“Ăn nàng là đủ rồi.”
Tính tình Liên Thập Cửu, phần lớn thời gian là có chút quái đản, chủ ý một kia đã quyết định thì khó có thể rút lại.
Sau hoàng yến, hắn phân phó mấy người Chiêu Tài, đêm nay cẩn thận chút, thấy người không vừa mắt trực tiếp quăng ra ngoài.
Ngược lại, hắn thay một bộ đồ mới tinh xảo, nói với Liên Tiểu Thú.
“Bắt đầu khóc đi, ta đưa con tìm nương.”
Không cần biết lấy gì đắp lên mặt. Tiết mục đứa nhỏ này kêu khóc, đương nhiên không thể thiếu.
Nào biết rằng, hôm nay Liên Tiểu Thú cực kỳ không phối hợp, tiểu oa ngồi xổm trong góc, cũng không thèm quay đầu lại nói câu.
“Tìm được nương rồi, lại ôm nhi tử đi sao? Người ta mới không cần khóc, muốn đi thì tự cha đi đi.”
Rõ ràng là không cho mặt mũi.
Nói không chừng nhìn toàn bộ vương triều Đại Yển, có thể không cho Liên Tiểu Gia mặt mũi, trừ bỏ cha hắn cùng Ninh Sơ Nhị, thật sự là chưa gặp được người thứ ba.
Liên Thập Cửu liếc nhi tử mình, thật lâu sau mới nói câu.
“Con mới nói cái gì?”
“Chưa nói cái gì.”
Tiểu gia hỏa dẩu một cặp mông to mọng đối với hắn.
“Chính là không muốn đi ra ngoài.”
Hắn thà rằng giao thừa không cần gặp nương, cũng không muốn bọn họ đối với hắn vẫy tay thì tới, xua tay thì đi.
Thật là có cốt khí.
Liên Tiểu Gia cũng không tiến lên, cứ như vậy ngồi trên ghế nhìn hắn.
“Xác định không đi?”
“Chính là không đi.”
“Vậy đêm nay con không có cơm ăn.”
Nghe thấy lời này, thân mình mập mạp nhỏ của Liên Tiểu Thú rõ ràng dao động một chút.
Nhưng vẫn ngạnh cổ không chịu nhả ra.
Cuộc sống Liên Tiểu Gia bên ngoài thuận buồm xuôi gió quá nhiều, nào nghĩ đến sẽ có một ngày ăn mệt bởi chính nhi tử ruột thịt của mình.
Sau khi sững sờ một lúc, nói với Tiểu Xuân.
“Bảo tất cả mọi người ở sau bếp về nhà ăn tết đi, cũng không cần ai ở lại canh giữ trong phủ.”
Rõ ràng là muốn chặt đứt đồ ăn của Liên Tiểu Thú.
Tiểu gia hỏa nghe xong cúi đầu xoa xoa tay nhỏ, không nói một lời.
Tiểu Xuân thấy đức hạnh này của hai phụ tử họ, cũng không dám lên tiếng, cũng chỉ có thể nghe theo ý của chủ tử, đuổi hết người đi.
Suốt một canh giờ, hai người đều không mở miệng nói chuyện, mắt thấy trời dần khuya, tiếng pháo trúc náo nhiệt vang vọng trong đêm tối, Liên Tiểu Thú cứ ngồi dưới chân tường như vậy.
Bụng lại bắt đầu lộc cộc lộc cộc réo to.
Hắn phiết cái miệng nhỏ, ủy khuất giống như bị lưu đày đi ra ngoài, như hài tử không nhà để về.