Một trận đánh ác liệt vận sức chờ phát động, cuối cùng kết thúc là Liên Thập Cửu bình tĩnh nói chuyện, Bàng Viêm ủ rũ cụp đuôi đứng trong quân doanh Nhạc gia.
Đến lúc này, võ tướng trong trướng không còn cười nhạo văn nhân chỉ biết bút mực đan thanh, không rõ đau khổ nhân gian, đối đãi với tông thân Liên thị càng thêm vài phần kính trọng.
Gương mặt già của Lưu phó tướng đỏ lên, ngượng ngùng nói.
“Lão tử là người nói chuyện khó nghe. Mấy ngày trước có quá lời, mọi người không được ăn thịt, nhà các ngươi lại la hét ầm ĩ đòi ăn, các tướng sĩ vào sinh ra tử, ngửi thấy mùi thịt cũng thèm không chịu được, chỗ nào không phải thì xin lỗi mọi người.”
Chẳng qua ánh mắt nhìn về phía Bàng Viêm vẫn không tốt như trước.
Trong lòng mỗi người bọn họ, Nhạc Thâm giống như một loại đồ đằng*. Bọn họ chấp niệm với sự kính trọng của mình dành cho ông, cho nên tình nguyện tự tổn hại binh lực cũng muốn tử chiến đến cùng.
* Nói một cách dễ hiểu hơn thì đó là vật mà người xưa xem như là gốc gác, tổ tiên của thị tộc mình.
Nhưng đôi khi có lúc, không nên hành động theo cảm tình. Bàng Viêm nếu chịu trở về, trong lòng bọn họ có oán khí, cũng coi như tiêu tán hơn một nửa.
Liên Thập Cửu mỉm cười nhìn Lưu Nhiễm, cảm thấy võ tướng, cũng khá là đáng yêu.
Ít nhất so với tên hồ ly Ninh Sơ Nhất đáng yêu hơn nhiều.
Bàng Viêm quy phục, Tiếu Cố sau một giấc ngủ dậy liền mơ màng hồ đồ thành một phần phản quân.
Nhưng hắn kiên cường hơn Bàng Viêm, rìu đặt tại trên cổ mấy ngày, nhất định muốn làm binh sĩ có khí tiết.
Nhưng mọi người đều không muốn chấp nhặt với tên đại quê mùa, cũng chỉ có Bàng Viêm ch4y nước mắt nói.
“Ngươi mẹ nó phải sống, nếu không thì kẻ chân chó phản quốc chỉ còn lại có một mình ta sao? Mấy hôm nay đám vương bát đản kia luôn xem thường ta, nhẫn nhịn thì sẽ qua đi, sau khi kiến quốc ta dẫn ngươi về quê bán thịt heo, so chuyện này nhưng bớt lo hơn nhiều.”
Tiếu Cố sững sờ nhìn.
“Ta chưa từng chặt thịt heo.”
Bàng Viêm tức giận đến mức hai mắt biến thành màu đen, kéo cổ áo hắn quát.
“Lão tử dạy ngươi là được?”
Cuối cùng cũng cảm hóa được tên đại quê mùa cả ngày chỉ muốn cắt cổ.
Bàng Viêm quy phục, triệt để khiến cho Đại Yển không còn tướng lĩnh giữ thành.
Kinh thành cây khô, giống như không có cửa thành, một đường tiến lên như vào chỗ không người.
Lúc Nhạc gia quân bước vào cửa cung, Lưu Lăng còn đang ngồi trước Cần Chính Điện.
Một long bào thân ngũ trảo, hạt châu trên long quan trang nghiêm hoàn toàn mất hết, chỉ còn lại mấy cái dây che ở trước mắt, mang theo vài phần buồn cười.
Hắn còn đang giả vờ bận rộn lật xem công văn, phân phó nhóm tiểu thái giám bưng trà ngọc nhị hương hắn thích uống nhất lên.
Mấy vị nương nương trong cung khóc tê tâm phế liệt ngồi chung một chỗ, lớp trang điểm dày kèm theo nước mắt nước mũi buồn bã mà rơi xuống, giống như từng tấm mặt nạ buồn cười sau khi phồn hoa qua đi, xấu xí đến cực điểm.
Lưu Lăng nói.
“Ninh ái khanh, Liên ái khanh các ngươi đến rồi? Hôm nay trà ngọc nhị hương vị cực ngon, ba người chúng ta cùng uống có được không?”
Ninh Sơ Nhất thản nhiên nhận lấy, mỉm cười đổ nước trà lên trước thềm Cần Chính Điện.
“Một ly này, xem như kính phụ thân ta.”
Đây là vương triều ông đã từng liều chết bảo hộ, hiện giờ hắn ở chỗ này kính ông, cũng coi như an ủi Nhạc Thâm trên trời có linh thiêng.
Liên đại nhân vốn dĩ bưng chén lên định phẩm trà, vừa thấy đại cữu ca nhà mình như vậy, cảm thấy nếu uống như vậy có chút mất khí phái, cho nên cũng tiêu sái đổ một chén.
“Một ly này, cũng kính nhạc phụ đại nhân của ta.”
Lưu Lăng thấy thế sắc mặt bất biến, cầm chén trà lên, lại buông xuống.
“Thật ra Nhạc đại tướng quân chết, trẫm vẫn luôn đau lòng không thôi, lúc ấy trẫm chỉ là kẻ hèn hoàng tử, cho dù muốn ngăn cản cũng không năng lực.”
Ninh đại công tử nhảy lên long án, không chút để ý cầm miếng điểm tâm lên ăn.
“Bệ hạ ngược lại thật có tâm.”
“Đương nhiên là có tâm, đương nhiên là có tâm.”
Lưu Lăng liên tiếp gật đầu.
“Kỳ thật vị trí này, vỗn không phải trẫm… ta có thể ngồi. Hiện giờ ngươi lớn nhất, nếu ngươi ngồi, ta nguyện ý thoái vị nhường ngôi, chỉ cần cho ta một chỗ thâm cung đại viện có ăn có ở là được, chờ các ngươi già rồi, ta còn có thể phụng dưỡng các ngươi.”
Hắn vốn không có cái gọi là khí tiết quân chủ, hiện giờ đến mức này, còn sống để thở, có ăn có uống đã cảm thấy mỹ mãn.
“Phụng dưỡng sao?”
Ninh đại công tử mỉm cười, nhận lấy bích nguyệt minh châu Liên Thập Cửu moi xuống định mang đi.
“Ngươi cảm thấy thế nào?”
Liên đại nhân “thật sự” tỉ mỉ gạt bàn tính hai cái.
“Tính không ra.”
Hắn bây giờ có một trai một gái ở bên cạnh, cần tên tôn tử này phụng dưỡng sao?
Huống chi cái đầu này của Lưu Lăng, cho dù tế cho ngàn vạn bá tánh vô tội trong thiên hạ cũng không đủ.
Cả khuôn mặt Lưu Lăng trắng bệch, tay cầm chén trà cứng đờ nói không ra lời.
Liên đại nhân rất thiện giải nhân ý (hiểu ý người) nhận lấy, ôn nhuận nói với hắn.
“Một ly này, kính quân chủ cuối cùng của Đại Yển triều chúng ta Lưu Lăng, đi an toàn~.”
Một câu nói dứt, Lưu Lăng còn chưa kịp hô lời nào đã bị Ninh Sơ Nhất chặt đầu.
Gương mặt mập mạp, còn mang theo khiếp sợ không thể tin được.
Đại khái chính hắn cũng không nghĩ đến, bọn họ ngay cả nhẫn nại nói thêm hai câu chuyện phiếm cũng không có.
Trên long ỷ, mùi máu tươi nồng nặc đập vào mặt. Ninh Sơ Nhất ghét bỏ che mặt, nhíu mày nói một câu.
“Vị trí này, không phải là chỗ để người ngồi.”
Liên Thập Cửu nghiêng đầu, nhướng mày giống như xem náo nhiệt.
“Nhưng ta lại cảm thấy, vị trí này rất thích hợp với ngươi.”
Có lẽ Ninh Sơ Nhất là khai quốc quân chủ nhìn như không đáng tin cậy nhất, nhưng hắn nhất định là đế vương khôn khéo quả cảm.
Từ xưa ngôi vị hoàng đế thượng hùng tài vĩ lược giả, toàn tự cho mình là bất phàm, như Ninh Sơ Nhất biết giấu dốt, thỉnh thoảng tản mạn*, mới chân chính hiểu cách dùng quyền mưu người.
* Những ý nghĩ tản mạn, không đâu vào đâu.