Thiên Thần Nổi Giận

Chương 51
Trước
image
Chương 51
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 47
  • Chương 48
  • Chương 49
  • Chương 50
  • Chương 51
  • Chương 52
  • Chương 53
  • Chương 54
  • Chương 55
  • Chương 56
  • Chương 57
  • Chương 58
  • Chương 59
  • Chương 60
  • Chương 61
  • Chương 62
  • Chương 63
Tiếp

Khi chiến dịch bí mật lớn nhất để cũng cố pháp luật ở Hoa kỳ bắt đầu diễn ra.

Lực lượng đặc nhiệm chống tội ác có tổ chức hợp tác chặt chẽ với Cục điều tra liên bang, Hải quan, bưu điện, cục quản lý thu nhập, Cục chống ma tuý liên bang, hàng chục tổ chức khác.

Phạm vi của cuộc điều tra bao gồm các vụ giết người, âm mưu giết người, tống tiền, lừa đảo, trốn thuế, cho vay nặng lãi và ma tuý. Thomas Colfax đã đưa cho họ chìa khoá chiếc hòm bí mật của tội ác và tham những. Điều này sẽ giúp họ quét sạch một phần lớn của tội ác có tổ chức.

Gia đình Michael Moretti bị thiệt hại nặng nhất, nhưng những gia đình mafia khác trên khắp đất Mỹ cũng bi vạ lây. Trên khắp nước Mỹ và ở nước ngoài, các nhân viên chính phủ kín đáo hỏi bạn bè và các đồng sự có tên trong bản danh sách của họ.

Những con cá bé bắt đầu bị dồn vào lưới và sau khi khai báo, chúng được thả tự do để đổi lấy những chứng cớ buộc tội những tên trùm tội phạm. Tất cả được tiến hành rất cẩn thận để những con mồi chủ yếu không thể biết trước được giông tố sắp ụp xuống đầu chúng.

Với cương vị chủ tịch Uỷ ban điều tra của Thượng viện, Adam Warner phải tiếp rất nhiều khách tại nhà riêng của mình ở Georgetown. Các cuộc họp trong phòng làm việc của anh thường kéo dài tới hai ba giờ sáng. Không còn nghi ngờ gì nữa, khi công việc này kết thúc và Tổ chức của Michael Moretti bị phá vỡ, Adam sẽ dễ dàng thắng trong cuộc tranh cử Tổng thống.

Đáng ra anh phải rất sung sướng mới phải. Nhưng thật ra anh đang rất đau khổ vì phải đương đầu với cuộc khủng hoảng về đạo lý lớn nhất trong đời. Jennifer Parker dính líu rất sâu vào vụ này và Adam phải báo trước cho cô, bảo cô chạy trốn khi chưa quá muộn. Thế nhưng anh còn một nghĩa vụ khác: một nghĩa vụ với Uỷ ban mang tên anh, nghĩa vụ với chính đất nước Hoa kỳ. Anh là người buộc tội Jennifer. Làm sao anh lại có thể là người bảo vệ cho cô được? Nếu anh báo trước cho cô và sau này bị phát hiện, thì điều đó sẽ phá hủy lòng tin đối với Uỷ ban điều tra của anh và tất cả những gì mà nó đã đạt được. Tương lai và gia đình của anh cũng sẽ sụp đổ

Adam rất ngạc nhiên khi Colfax nói rằng Jennifer có một đứa con. Anh hiểu rằng mình phải nói chuyện với Jennifer.

Adam gọi điện thoại đến văn phòng của cô và một người thư ký trả lời.

– Xin lỗi, ông Adam. Cô Parker không có ở đây.

– Đây là một vấn đề rất quan trọng. Cô có biết tôi có thể tìm cô ấy ở đâu được không?

– Không ạ, thưa ông. Còn ai khác có thể giúp ông không ạ.

Không ai có thể giúp anh cả.

Trong tuần sau đó, hàng ngày Adam Warner gọi điện cho Jennifer ba bốn lần. Cô thư ký của cô chỉ trả lời:

– Xin lỗi, ông Adam, nhưng cô Parker không đến văn phòng.

Adam đang ngồi trong phòng làm việc chuẩn bị gọi cho Jennifer lần thứ ba trong ngày hôm đó, thì Mary Beth bước vào. Adam hờ hững đặt ống nghe xuống.

Mary Beth đến bên anh và lùa các ngón tay vào tóc anh.

– Trông anh mệt mỏi quá, anh yêu ạ.

– Anh vẫn khoẻ.

Mary ngồi xuống một chiếc ghế bành đối diện với anh.

– Công việc dồn dập quá phải không Adam?

– Có lẽ là như vậy.

– Em mong rằng mọi việc sẽ sớm kết thúc. Quả là hết sức căng thẳng anh nhỉ?

– Anh có thể chịu đựng được, Maly Beth ạ. Đừng lo cho anh.

– Nhưng em lo lắm. Jennifer Parker cũng có tên trong danh sách đó phải không ạ?

Adam ngẩng phắt lên nhìn chị ta.

– Sao em biết?

Mary cười lớn:

– Thiên thần ơi, anh đã biến ngôi nhà này thành nơi gặp gỡ công cộng. Em không thể không nghe thấy chút gì về những việc đang diễn ra. Mọi người hình như rất thích thú nói đến việc bắt Michael Moretti và người tình của hắn. – Chị ta quan sát Adam nhưng anh không phản ứng gì.

Mary Beth âu yếm nhìn chồng và nghĩ: Đàn ông thật là ngây thơ. Chị ta biết nhiều về Jennifer Parker hơn là Adam. Mary Beth luôn ngạc nhiên khi thấy một người đàn ông rất thông minh, sắc sảo trong kinh doanh hay chính trị lại rất ngờ nghệch khi quan hệ với phụ nữ. Có biết bao người đàn ông tài giỏi đã lấy phải những cô vợ chẳng ra gì. Mary Beth hiểu được vì sao chồng mình cặp bồ với Jennifer Parker. Nói cho cùng, Adam quả là một người đàn ông hấp dẫn và đáng thèm muốn. Và giống như tất cả những người đàn ông khác, anh rất thích ấn tượng mạnh. Triết lý của chị ta là tha thứ nhưng không bao giờ quên một chuyện gì hết. Mary Beth biết điều gì là tốt nhất cho chồng mình. Mọi việc chị làm chỉ nhằm mục đích phục vụ cho Adam.

Được rồi, khi công việc xong xuôi chị sẽ đưa Adam đi chơi đâu đó. Anh quả thật quá mệt mỏi rồi. Họ sẽ để Samantha ở nhà với vú em và đến một nơi nào đó thật lãng mạn. Tahiti chẳng hạn.

Mary Beth liếc qua cửa sổ và thấy hai cảnh sát mật đang nói chuyện. Chị có cảm giác lẫn lộn về sự có mặt của họ. Mary Beth không thích có người can thiệp vào việc riêng của mình, nhưng dù sao sự có mặt của họ là sự nhắc nhở rằng chồng chị là một ứng cử viên tổng thống Hoa Kỳ. Không, chị thật ngốc quá. Chồng chị sắp trở thành Tổng Thống mới của Hoa Kỳ. Mọi người đều nói như vậy. Ý nghĩ được sống ở Nhà Trắng thật dễ chịu và chỉ nghĩ đến đó đã làm chị ấm cả người lên.

Công việc ưa thích của chị, trong khi Adam bận họp hành là trang trí lại Nhà Trắng. Chị thường ngồi hàng giờ trong phòng tưởng tượng đến việc thay đổi đồ đạc, dự định mọi chuyện thú vị mà chị sẽ làm khi trở thành Đệ nhất phu nhân.

Chị đã được xem những căn phòng mà đa số khách du lịch không được phép đến: Thư viện Nhà Trắng với gần 3000 cuốn sách trong đó, phòng Trung Quốc và phòng tiếp tân ngoại giao, khu gia đình và bảy phòng ngủ cho khách ở tầng hai.

Chị và Adam sẽ sống trong ngôi nhà đó và trở thành một phần của lịch sử Nhà Trắng. Mary Betl rùng nình khi nghĩ đến việc Adam suýt nữa đã vứt bỏ mọi thứ họ có chỉ vì mụ đàn bà Parker đó. Dù sao chuyện đó đã chấm dứt, ơn Chúa.

Giờ đây chị ngắm nhìn Adam bên bàn làm việc của anh, trông mệt mỏi và lo nghĩ.

– Em pha cà phê cho anh nhé?

Adam định từ chối, nhưng lại đổi ý.

– Ừ. tốt đấy.

– Em pha xong ngay đây.

Khi Mary Beth vừa ra khỏi phòng, Adam nhấc ống nghe lên và bắt đầu quay số. Đó là buổi tối và anh biết là văn phòng của Jennifer đã đóng cửa, nhưng chắc vẫn còn có người trực điện thoại. Sau một khoảng thời gian tưởng như dài vô tận, tổng đài trả lời.

– Có một việc khẩn cấp. – Adam nói, – Tôi cố gọi điện cho Jennifer Parker từ mấy hôm nay. Tôi là Adam.

– Xin ông chờ một chút. Xin lỗi, ông Adam. Tôi không biết cô Parker ở đâu cả. Ông có dặn lại gì không?

– Không!

Adam dập máy. Lòng đầy thất vọng. Anh biết rằng nếu anh có dặn Jennifer gọi lại cho anh, cô cũng không thể làm như vậy được.

Anh ngồi trong phòng riêng, nhìn vào đêm tối, nghĩ về hàng chục trát bắt giữ sắp được đưa ra. Một trong số đó sẽ là trát bắt giữ vì tội giết người.

Tên của Jennifer sẽ có trong đó.

Năm ngày sau Michael Moretti trở lại biệt thự trên núi nơi Jennifer đang nghỉ. Mấy ngày qua cô tẩm bổ, đi dạo cho lại sức. Khi cô nghe thấy tiếng xe của Michael lên dốc, Jennifer chạy ra đón hắn.

Michael ngắm nghía cô một lát và nói:

– Trông em khá nhiều rồi đấy!

– Em thấy khoẻ hơn. Cám ơn anh.

Họ đi dạo dọc theo con đường mòn dẫn tới hồ.

Michael nói:

– Anh có việc phải nhờ em đây!

– Việc gì vậy?

– Anh muốn em đến Singapore ngày mai.

– Singapore à?

– Một nhân viên hàng không bị bắt tại sân bay ở đó vì mang thuốc phiện. Tên hắn là Stefan Bjork. Hắn ta đã ngồi tù rồi. Anh muốn em bảo lãnh cho hắn được tạm tha trước khi hắn khai ra mọi chuyện:

– Được rồi.

– Quay lại càng sớm càng tốt nhé, anh sẽ nhớ em lắm đấy. – Hắn ôm lấy cô và hôn nhẹ lên môi cô rồi thì thầm, – Anh yêu em, Jennifer. – Và cô biết rằng hắn chưa bao giờ thốt ra mấy chữ ấy với ai cả.

Nhưng đã quá muộn. Mọi cái đã kết thúc rồi. Tình cảm đã chết trong cô và chỉ còn lại cảm giác tội lỗi và cô đơn. Cô quyết định sẽ nói với Michael rằng cô sẽ từ biệt hắn. Sẽ không có Adam hay Michael nữa. Cô sẽ phải đến một nơi nào đó một mình và bắt đầu từ đầu.

Cô còn một món nợ phải trả. Cô sẽ giúp Michael lần này là lần cuối cùng, và sẽ nói cho hắn biết dự định của mình khi cô trở lại.

Sáng hôm sau cô bay đi Singapore.

Trước
image
Chương 51
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 47
  • Chương 48
  • Chương 49
  • Chương 50
  • Chương 51
  • Chương 52
  • Chương 53
  • Chương 54
  • Chương 55
  • Chương 56
  • Chương 57
  • Chương 58
  • Chương 59
  • Chương 60
  • Chương 61
  • Chương 62
  • Chương 63
Tiếp

TRUYỆN ĐỀ CỬ

Loading...
error: Content is protected !!