Nick Vito là một kẻ kém thông minh, năng lực của hắn đối với tổ chức là ở chỗ tuân lệnh mà không hỏi hắn gì hết và hắn thực hiện rất có hiệu quả.
Nick Vito đã đứng trước họng súng và mũi dao hàng chục lần, nhưng hắn không hề biết sợ hãi. Nhưng giờ hắn lại lo sợ. Điều gì đó đang xảy ra ngoài sự hiểu biết của hắn, nhưng hắn có cảm giác rằng về mặt nào đó hắn phải chịu trách nhiệm đối với việc đã xảy ra.
Cả ngày hôm đó hắn được nghe về các vụ đột kích đang xẩy ra, những vụ bắt bớ khắp nơi được tiến hành. Tin loan truyền trên phố xá rằng đã có kẻ cỡ bự phản bội trốn thoát, một tên nào đó cỡ bự trong tổ chức.
Thậm chí không được thông minh lắm, nhưng Nick Vito cũng có thể liên hệ tới thực tế, rằng hắn đã để cho Thomas Colfax sống và sau đó một thời gian ngắn, kẻ nào đó đã bắt đầu tố cáo gia đình này với nhà chức trách. Nick Vito biết rằng kẻ đó không thể là Salvatore Fiole hoặc Joseph Colella được. Hai gã đó như anh em hắn và chúng đều trung thành điên cuồng với Michael
Moretti giống như hắn. Nhưng không có cách nào hắn có thể giải thích điều đó với Michael, mà không bị xé xác ra thành từng mảnh; bởi vì kẻ khác duy nhất phải chịu trách nhiệm là Thomas Colfax, nhưng Colfax bị coi như đã chết rồi!
Nick Vito đang ở trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan. Hắn yêu quý gã nhỏ bé và tên khổng lồ đó. Fiore và Colella trước đây đã giúp hắn nhiều, cũng giống như Thomas Colfax đã làm. Nhưng y đã giúp Colfax thoát khỏì cảnh bế tắc, và giờ y đã bị phiền toái như thế nào.
Bởi thế Nick Vito quyết định rằng hắn sẽ không mềm yếu như trước nữa. Bây giờ hắn phải bảo vệ chính cuộc sống của mình. Một khi hắn đã giết Fiore và Colella, hắn sẽ thanh minh được. Nhưng bởi vì chúng tựa như anh em hắn, hắn sẽ làm cho chúng được chết nhanh chóng.
Nick Vito rất dễ dàng biết được nơi ở của chúng, bởi vì chúng luôn sẵn sàng trong trường hợp Michael cần đến. Gã Salvatore Fiore nhỏ bé đang đến thăm tình nhân của hắn ở căn hộ trên phố 83 gần bảo tàng lịch sử tự nhiên. Nick biết rằng Salvatore thường rời khỏi đó vào lúc năm giờ để về nhà với vợ. Bây giờ đã là ba giờ. Nick tự tranh luận với mình. Hắn có thể hoặc chờ phía trước tòa nhà có căn hộ đó hoặc lên cầu thang và giết Salvatore phía trong cãn hộ. Hắn quyết định rằng đợi chờ sẽ làm cho hắn hồi hộp hơn. Ý nghĩ mình sẽ hồi hộp khiến Nick Vito càng hồi hộp hơn. Tất cả suy nghĩ đó bắt đầu thấm dần vào ngườỉ hắn. Khi xong việc rồi, hắn thầm nghĩ, mình sẽ yêu cầu Mike cho đi nghỉ.
Có lẽ mình sẽ đem theo một vài cô gái trẻ và xuống nghỉ ở Bahamas. Những suy nghĩ đó đã khiến cho hắn cảm thấy an tâm hơn.
Nick Vito đỗ xe ở góc phố gần với cán hộ và đi bộ đến tòa nhà. Hắn cạy cửa trước vào tránh thang máy và đi bộ lên cầu thang đến tầng ba.
Hắn tiến đến trước cửa cuối hành lang và khi đến gần, hắn đập thình thình vào cửa.
– Mở ra – Cảnh sát!
Hắn nghe thấy âm thanh ngắn gọn ở phía sau cửa.
Một lúc sau cửa hé mở, vẫn mắc vào xích sắt nhưng hắn có thể thấy khuôn mặt và một phần thân hình trần truồng của Marina, nhân tình của Salvatore Fiole.
– Nick? – Ả nói, – Đồ ngốc điên rồ. Anh làm tôi hết cả hồn. Ả ta tháo xích ra khỏi cửa và mở hẳn ra. – Sal này, Nick đến đấy!
Gã Salvatore Fiore nhỏ bé từ phòng ngủ bước vào trần truồng.
– Ồ, chú Nicky? Mày làm cái… gì ở đây thế?
– Sal này, tao có thư Mike gửi cho mày đấy.
Nick Vito nâng khẩu súng tự động 22 ly có gắn giảm thanh và siết cò. Chốt bắn đập mạnh vào viên đạn đường kính 22 ly, đẩy nó ra khỏi họng súng với tốc độ 300m một giây. Viên đại đầu tiên xé tan sống mũi Salvatore Fiore. Viên thứ hai trúng vào mắt trái hắn.
Khi Marina há miệng la hét, Nick Vito quay lại và cho một viên đạn vào đầu ả. Khi ả ngã xuống sàn, hắn bắn một phát nữa vào ngực ả cho chắc chắn. “Thật phí cả một cô ả xinh xắn” – Nick nghĩ thầm “Nhưng Mike sẽ không thích nếu như mình để lại bất kỳ nhân chứng sống nào”.
Joseph Colella to lớn như một con ngựa đang tham dự cuộc đua thứ tám tại công viên Belmont ở Long Island. Belmont là một trường đua dài có chu vi một dặm rưỡi, chiều dài lý tưởng đối với con ngựa hắn đang điều khiển. Hắn đã khuyên Nick đánh cá vào con ngựa đó. Trước đây Nick đã được khá nhiều tiền nhờ lời mách bảo của Colella. Colella thường đặt một tí tiền cho Nick khi ngựa của hắn tham dự đua. Khi Nick Vito đến ô bãi của Colella, y thầm tiếc là rồi sẽ không còn được lời khuyên bảo nào nữa. Đợt đua lần thứ tám vừa mới bắt đầu. Colella đang đứng tại ô của hắn hò hét cổ vũ cho con ngựa của mình. Đây là một cuộc đua được đánh cược lớn nên đám đông la hét ầm ĩ, khi những chú ngựa vòng quanh hết lượt đầu.
Nick Vito bước vào ô từ phía sau Colella và hỏi:
– Công việc ra sao, ông bạn!
– Ê, Nick! Mày đến đây đúng lúc quá. Con ngựa Nữ hoàng xinh đẹp sẽ được cuộc đua này đấy. Tao vừa mới đặt cược một ít cho mày đấy!
– Tuyệt quá Joe ạ?
Nick Vito ấn khẩu súng đường kính 22 ly vào xương sống Colella và bắn ba phát qua áo khoác hắn. Tiếng nổ đã được giảm thanh tan biến trong đám đông ồn ào.
Nick nhìn Joseph Colella ngã gục xuống đất. Trong giây lát hắn tự hỏi, liệu có nên lấy những vé số đánh cược trong túi Colella không và sau đó quyết định không nên.
Rốt cuộc, con ngựa có thể thua thì sao.
Nick Vito quay đi và bước vội về phía lối ra, như một kẻ vô danh trong số hàng nghìn người.
Đường dây điện thoại riêng của Michael Moretti chợt réo.
– Ông Moretti phải không?
– Ai muốn gặp ông tôi đấy?
– Đại uý Tanner đây.
Michael phải mất một giây mới nhớ lại được cái tên đó. Một viên đại uý cảnh sát ở phường Queens. Trong danh sách trả lương.
– Moretti đây.
– Tôi vừa mới nhận được một vài thông tin mà tôi cho rằng có thể làm ông quan tâm.
– Ông gọi từ đâu vậy?
– Trạm điện thoại công cộng.
– Nói tiếp đi.
– Tôi đã phát hiện ra cuộc điều tra bắt nguồn từ đâu!
– Ông quá muộn rồi. Chúng vừa được “chăm sóc” tới.
– Chúng à? Chà, tôi chỉ nghe được về Thomas Colfax thôi mà.
– Ông không biết ông đang nói cái quái quỷ gì đấy. Thomas Colfax ngoẻo rồi còn đâu.
Đến lượt đại uý Tanner bối rối.
– Ông đang nói gì vậy Thomas Colfax ngay lúc này đây đang ngồi tại căn cứ hải quân ở Quantico, bày tỏ ruột gan cho những kẻ muốn nghe.
– Ông lại lẫn rồi. – Michael cáu kỉnh. – Tôi được biết là…
Y ngừng lại. Y đã biết gì cơ chứ? Y đã ra lệnh cho Nick Vito giết Thomas Colfax và Vito đã trả lời rằng hắn đã thi hành. Michael ngồi đó nghĩ ngợi.
– Ông có biết chắc điều đó không đấy, Tanner.
– Ông Moretti, nếu tôi không chắc thì tôi gọi cho ông làm gì?
– Tôi sẽ kiểm tra điều đó. Nếu đúng thì tôi mắc nợ ông đấy.
– Cám ơn ông Moretti.
Đại uý Tanner gác ống nghe, hài lòng với chính mình. Trước đây y thấy Michael Moretti là một người rất đáng mến. Lần này có thể là một sự đền ơn lớn, sự đền ơn có thể khiến ông ta về hưu nghỉ ngơi ngay được.
Ông ta rời khỏi trạm điện thoại, bước ra ngoài trời lạnh giá tháng mười.
Có hai người đàn ông đứng chờ phía ngoài và khi viên đại uý bắt đầu đi vòng tránh họ, một người chặn đường ông ta lại. Anh ta giơ tấm thẻ căn cước ra.
– Đại uý Tanner phải không? Tôi là trung uý West, thuộc ban an ninh nội bộ. Ngài cảnh sát trưởng muốn nói chuyện đôi điều với ông.
Michael Moretti chậm rãi gác máy. Với bản năng của một con thú, y biết chắc chắn rằng Nick Vito đã nói dối y. Thomas Colfax vẫn còn sống.
Điều này sẽ giải thích mọi việc đang xảy ra. Hắn chính là kẻ đã phản bội. Nhưng Michael đã cử Nick Vito đi để giết Fiore và Colella. Lạy chúa Giê-su, y đã ngu xuẩn quá!
Bị một tay súng bắn thuê dốt nát lừa dối đến nỗi đã lãng phí mất hai người đứng đầu của y? Trong y tràn ngập nỗi giận dữ lạnh lùng.
Y quay số và nói ngắn gọn vào điện thoại. Sau khi gọi tiếp cú điện thoại lần thứ hai, y ngồi lại và chờ đợi.
Khi nghe tiếng Nick Vito trên điện thoại, Michael cố nén giận không để lộ ra thành tiếng.
– Công việc ra sao rồi, Nick.
– Tốt đẹp cả, ông chủ ạ. Như là ông bảo ấy. Chúng phải chịu đau đớn khá nhiều.
– Tôi có thể luôn tin anh được chứ, Nick?
– Ông biết là ông có thể tin tôi được, thưa ông chủ.
– Nick này, tôi muốn anh giúp tôi một việc cuối. Một người trong chúng ta đã để ô tô ở góc phố York và phố thứ 95. Đó là một chiếc Camaro màu nâu sậm. Chìa khoá để ở phía sau tấm che nắng. Chúng ta sẽ sử dụng nó cho công việc tối nay. Hãy lái xe đến đây, được chứ?
– Chắc chắn được, thưa ông chủ. Ông có cần nó sớm không! Tôi sắp sửa…
– Tôi cần nó bây giờ. Ngay lập tức, Nick ạ.
– Tôi trên đường đi đây.
– Tạm biệt, Nick nhé.
Michael đặt ống nghe xuống. Y thầm mong mình có thể ở đó để ngắm nhìn Nick Vito bị nổ tung xuống địa ngục, nhưng y lại có việc khác cấp thiết hơn phải làm.
Jennifer sẽ sớm trở về và y muốn mọi thứ sẵn sàng chờ đợi cô.