Phó Tranh tuân thủ lời hứa, hôm sau Mai Như không thấy hắn đến đón nữa. Song cái miệng ríu rít của Thập Nhất điện hạ làm nàng đau hết cả đầu.
Mai Như thấy Phó Chiêu cực kỳ phiền phức; vị điện hạ này cứ nói liên hồi kỳ trận bên ngoài xe ngựa, chẳng cho nàng chút yên tĩnh nào.
Nàng đâu muốn đi chung với Phó Chiêu, nhưng chả biết Phó Tranh dặn dò thế nào mà nàng khuyên mỏi miệng cũng không thể thuyết phục hắn.
Phó Thập Nhất chẳng những thích lải nhải mà còn khoái chê bai Mai Như kéo chân đoàn người vì nàng dùng xe ngựa, hắn thậm chí bóng gió rằng nàng nên học cưỡi ngựa cùng hắn.
Mai Như vừa khoanh tay vừa liếc hắn, “Sao ta phải học cưỡi ngựa chứ?”
“Để chạy cho lẹ!” Phó Chiêu nóng nảy giậm chân.
Mai Như hỏi tiếp, “Chạy lẹ làm gì? Ta có đi họp chợ đâu…”
Phó Chiêu nhất thời cứng họng, hắn nghĩ mãi mới ra câu đối đáp, “Nhỡ người Hồ tấn công thì có thể bảo toàn tính mạng.” Sau đấy hắn liệt kê hàng loạt lợi ích của việc cưỡi ngựa.
Mai Như kiên nhẫn nghe hết, nàng cười cười, “Điện hạ, ta lười nên không muốn học.”
Phó Chiêu thở phì phò rồi chạy đi tìm sư phó của hắn.
Mai Như thở phào nhẹ nhõm khi lỗ tai được nghỉ ngơi, nàng chậm rãi tiến về lều giam giữ mật thám.
Hai mật thám này xuất thân từ Hồi Đồ – một bộ tộc trực thuộc Bắc Liêu. Bắc Liêu là liên minh của bộ tộc du mục; trong đấy lớn mạnh nhất là tộc Thát Đát, còn những tộc khác đều quá nhỏ lẻ. Trước khi kết thành đồng minh, các bộ tộc đều bị Thát Đát đuổi đánh, tộc Hồi Đồ lại có ít người nên hèn chi chẳng mấy ai hiểu tiếng họ nói.
Nhờ những lời của hai mật thám mà Mai Như mới nhận ra.
Toàn bộ đại doanh đều không hiểu tức nghĩa xưa hay hai bên chưa từng giao chiến. Nếu chỉ mình nàng hiểu thì tất nhiên vì nàng đã học qua ở kiếp trước.
Sau một hồi cẩn thận suy xét, nàng nhớ ra mình học từ chỗ nào.
Vì vậy Mai Như mới trách bản thân ngu ngốc, cứ tốn thời gian nghe hai mật thám chửi tục mà quên béng việc này!
Mạnh Chính cũng cảm thấy kỳ quái khi biết đây là mật thám do Hồi Đồ phái tới. Tộc Hồi Đồ đã bị Thát Đát cưỡng ép di dời từ lâu, sao bây giờ lại lén lút đến phủ Bình Lương?
Hiển nhiên trước đó đã có chuyện phát sinh.
Mạnh Chính sai người gấp rút tra hỏi, Mai Như phải đứng chờ cạnh ông.
Hai mật thám rất cứng đầu, bọn họ ngậm chặt miệng suốt mấy ngày liền. Mai Như sốt ruột lắm, nàng đã nhớ lại tương đối nhưng phải giả vờ chẳng hay biết gì.
Nàng không nỡ nhìn hai con người ngoan cố bị đánh tới da tróc thịt bong ngay trước mặt mình nên than một tiếng rồi ra ngoài lều để nghỉ xả hơi.
Dạo này chiến sự căng thẳng, ai trong đại doanh cũng trưng ra vẻ mặt nghiêm túc, thành thử cô nhóc như nàng trở nên lạc lõng giữa doanh trại.
Nơi đây còn một người nhàn rỗi giống nàng: Phó Chiêu.
Hắn cưỡi con ngựa màu nâu lại chỗ Mai Như và cố tình đi vài vòng quanh nàng để thị uy trước rồi mới đắc ý hỏi, “Tuần Tuần muốn học chung không?”
Mai Như thờ ơ lắc đầu.
Phó Chiêu chịu thua nàng, “Tuần Tuần, sao ngươi lười dữ vậy?”
Mai Như cau mày, “Điện hạ tính ép ta học chắc?”
Dứt lời, nàng ung dung quay về lều, để mặc Phó Chiêu tức tối ở bên ngoài.
Lúc trở lại dịch trạm, Mai Như thỉnh an tiểu Kiều thị rồi tìm Mạnh Uẩn Lan để tán gẫu.
Cuộc sống tại Bình Lương của Mạnh Uẩn Lan giống hệt hồi còn ở kinh thành, nàng ấy bị tiểu Kiều thị quản thúc cả ngày và vẫn phải chăm chỉ trau dồi thi thư lẫn kinh văn.
Mạnh Uẩn Lan thấy Mai Như về liền bày tỏ lòng hâm mộ, “Tuần Tuần, ta cũng muốn đi chơi.”
Nàng ấy nhỏ hơn Mai Như một tuổi, tuy là tài nữ nức tiếng kinh thành nhưng lại sở hữu bản tính ham chơi và thích ồn ào.
Mai Như sửa lời ngay, “Ta đi hỗ trợ dượng chứ có đi chơi đâu.”
“Chơi bời hay hỗ trợ thì vẫn vui hơn ngồi lì một chỗ như ta.” Mạnh Uẩn Lan phồng má, rầu rĩ thở dài, “Ta cũng muốn gặp cha nữa.”
Mai Như thấy vậy bèn đề nghị, “Uẩn Lan, mai ngươi hãy đi cùng ta.”
“Nương không chịu.” Mạnh Uẩn Lan uể oải bĩu môi.
Mai Như thoáng im lặng, nàng đảo mắt rồi cười láu cá, “Uẩn Lan hãy nói với dì rằng ngươi nhớ dượng nên muốn đến đại doanh thăm dượng.” Thấy Mạnh Uẩn Lan ngơ ngác và có vẻ không hiểu, Mai Như nói tiếp, “Tới hồi gặp dượng, ngươi nhớ bảo dì mang ngươi đi du lịch để mở rộng tầm mắt nhưng ngươi cứ bị nhốt một chỗ cả ngày. Ngươi nhờ dượng năn nỉ dì là được.”
Mạnh Uẩn Lan đã hiểu ý nàng nên cười tít mắt, “Tuần Tuần giỏi quá, ý kiến hay đấy!” Ngay sau đó nàng ấy lại nhíu mày than thở, “Cha ta nghe lời nương lắm, chỉ sợ…” Kế này sẽ vô dụng.
Hai người bàn bạc xong thì Mạnh Uẩn Lan tới phòng tiểu Kiều thị. Nàng ấy van xin mãi bà mới đồng ý cho con mình đi thăm Mạnh Chính cùng Mai Như. Tiểu Kiều thị ân cần dặn dò, “Đừng làm phiền cha con đấy.” Mạnh Uẩn Lan dĩ nhiên ngoan ngoãn gật đầu.
Hôm sau, nàng ấy ngồi chung xe ngựa với Mai Như.
Phó Chiêu thấy Mạnh Uẩn Lan liền ngây người, hắn hỏi, “Hôm nay Mạnh cô nương cũng đi hả?”
Thập Nhất điện hạ để lại ấn tượng cực xấu trong mắt Mạnh Uẩn Lan, nàng ấy ngầm đặt biệt danh cho hắn là “tên điện hạ ngốc nghếch”. Mạnh Uẩn Lan cau mày đáp trả, “Điện hạ, chẳng lẽ ta không thể đi ư?”
Nàng ấy vừa mở miệng là Phó Chiêu nhớ ra cô nương này cũng vô cùng lợi hại.
Một mình hắn sao đấu nổi hai vị kia, Phó Chiêu thức thời mà cưỡi ngựa ở đằng trước. Nhưng bắt hắn im miệng suốt hơn ba mươi dặm thì hắn chết mất. Phó Chiêu đi chậm lại vài bước để dụ dỗ Mai Như, “Tuần Tuần thật sự không muốn học cưỡi ngựa à?”
Sao hắn dai như đỉa thế!
Mai Như bất lực đáp, “Điện hạ, ta thật lòng không muốn học.”
Phó Chiêu chưa chịu thua, “Cưỡi ngựa có thể ngắm núi non mây nước, vui hơn hẳn ngồi trong xe còn gì?”
Mai Như lặng thinh, Mạnh Uẩn Lan bất ngờ gật gù trước lời phân tích của hắn, “Tuần Tuần, hắn nói có lý đấy chứ, ta cũng muốn học cưỡi ngựa.”
Mai Như bảo, “Ngươi muốn học thì cứ nói với dượng.”
Ba người tới doanh trại mới biết hôm nay Mạnh Chính đến một thôn làng bị người Hồ cướp bóc đêm qua. Điểm đáng ghét nhất ở mấy người Hồ này là bọn họ hành động xuất quỷ nhập thần. Bọn họ chỉ lo cướp bóc đốt phá chứ chả đối đầu trực diện, vì vậy người khác khó lòng dò ra hướng đi của họ.
Binh lính nhận lệnh dạy Phó Chiêu đang ở đại doanh nên hắn đến đó, Mạnh Uẩn Lan vì tò mò mà đi theo xem hắn học thế nào.
Mai Như thở dài thườn thượt rồi tới lều giam giữ hai mật thám.
Hiện tại chỉ có một binh lính canh gác bên ngoài và bên trong cũng không có ai khác. Mai Như đi vào rồi liếc bọn họ, sau đấy nàng ngồi bên chiếc bàn.
Hai người này thương tích đầy mình với da thịt nát bấy, vết thương cũ trên mặt mới đóng vẩy đã bị roi quất nứt toác. Một người hôn mê, một người bị treo lên, e rằng người còn tỉnh táo cũng đang thoi thóp.
Người này lờ đờ ngước nhìn khi nghe tiếng bước chân, hắn thấy Mai Như liền lạnh lùng khịt mũi rồi cúi đầu.
Mai Như thở dài, nàng nhìn sang chỗ khác và dùng tay chống má. Nàng thong dong bảo, “Ta đã biết hết mọi chuyện mà chả hiểu sao ngươi vẫn bướng thế…”
Người nọ ngỡ ngàng, hắn cảnh giác ngẩng đầu rồi hỏi nàng bằng tiếng Hồ, “Ngươi biết gì?”
Mai Như quay lại nhìn hắn, “Chuyện bộ tộc các ngươi.”
Nàng thấy hắn im thin thít bèn hững hờ nói, “Nếu các ngươi chịu mở miệng thì biết đâu sẽ có người trong chúng ta nghĩ biện pháp giúp đỡ. Nếu các ngươi chẳng những ngậm miệng mà còn chỉ biết tới đây cướp bóc, giết chóc rồi đốt phá thôn làng thì không giải quyết được vấn đề đâu…”
Người nọ vẫn hoài nghi, “Ai sẽ giúp chúng ta?”
Lần này đến lượt Mai Như im lặng, nàng giữ nguyên tư thế gác đầu lên tay và trầm mặc nhìn bên ngoài.
Tấm mành của lều cuốn lên phân nửa, nàng có thể quan sát Phó Chiêu với Mạnh Uẩn Lan. Không biết hai người tranh cãi gì mà Phó Chiêu hận chả thể bắt con ngựa nâu to lớn nhảy tưng tưng bằng bốn chân.
Mai Như cao hứng hơn hẳn, nàng mím môi cười rồi đứng dậy rời đi.
Mật thám kia thấy thế liền dùng tiếng Hán để hỏi một cách cứng ngắc, “Ai sẽ giúp chúng ta?”
Mai Như chậm chạp xoay người, nàng cười ngu ngơ, “Tất nhiên ngươi phải khai ra trước thì mới có người suy xét giúp đỡ các ngươi.”
Người nọ mấp máy môi nhưng không đáp trả, trông hắn như đang cân nhắc lời nàng.
Mai Như thong thả ra ngoài lều.
Phó Chiêu đang hào hứng cưỡi ngựa ở gần đấy, sư phó của hắn dắt một con ngựa nhỏ màu mận chín đến cho Mạnh Uẩn Lan. Phó Chiêu dõi theo Mạnh Uẩn Lan bằng vẻ mặt hớn hở, nàng ấy có trừng trộ thì hắn vẫn cười ngoác miệng. Nàng ấy luống cuống chẳng lên ngựa được khiến hắn cười cong lưng. Mạnh Uẩn Lan tức lắm, mặt nàng ấy đỏ bừng nhưng nàng ấy thật sự lực bất tòng tâm.
Mai Như đi tới chỗ hai người.
Phó Chiêu cưỡi ngựa lại gần khi thấy nàng, hắn hí hửng thách, “Tuần Tuần muốn thử không?”
Mai Như ngước nhìn hắn, “Thử gì?”
“Cưỡi ngựa,” Phó Chiêu đáp. Hắn nghĩ nghĩ rồi đề nghị, “Tuần Tuần, chúng ta đánh cược đi.”
“Cược gì?” Mai Như mỉm cười.
Phó Chiêu suy nghĩ một hồi và chỉ vô con ngựa đỏ thẫm của Mạnh Uẩn Lan, “Nếu ngươi không lên ngựa được thì chúng ta sẽ cùng nhau học.”
“Được thôi,” Mai Như dễ dàng đồng ý. Phó Chiêu còn đang sửng sốt đã nghe thấy nàng hỏi, “Nếu ta lên ngựa được thì sao?”
Trong lúc Phó Chiêu bối rối chưa biết nên cược cái gì, Mai Như cười bảo, “Điện hạ, nếu ta lên ngựa được thì ta cấm ngươi nói chuyện trong ba ngày.”
Thế này mà là đánh cược á?
Phó Chiêu lập tức chấp thuận.
Mạnh Uẩn Lan nghe hai người đối thoại bèn dừng lại rồi nói với Mai Như, “Tuần Tuần, phạt hắn mười ngày nửa tháng ấy!”
Phó Chiêu lầm bầm, “Tuần Tuần mà không lên ngựa được thì phạt mười ngày nửa tháng hay dăm ba ngày…”
Mai Như mặc kệ hắn lải nhải, nàng tiếp nhận dây cương từ Mạnh Uẩn Lan rồi một tay vén váy và một tay giữ ngựa. Sau đấy nàng dùng bàn đạp làm điểm tựa để thành thạo nhảy lên lưng ngựa.
Lúc Phó Chiêu nói xong, Mai Như quay đầu về phía hắn rồi ngoắc ngoắc ba ngón tay, “Điện hạ không được nói chuyện trong ba ngày nhé.”
Phó Chiêu choáng váng, hắn gào, “Lần này không tính!”
“Sao lại không tính? Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, điện hạ tính nuốt lời à?” Mai Như nắm dây cương điều khiển ngựa đi vài bước. Ngựa chiến đa phần hiền lành ngoan ngoãn nên nàng tạm ngồi vững.
Phó Chiêu thấy nàng cưỡi lảo đảo bèn nói, “Đã vậy thì chúng ta sẽ đánh cược đàng hoàng.”
“Cược thế nào?” Mai Như quay đầu nhìn hắn.
Phó Chiêu đáp, “Cược xem ai cưỡi nhanh hơn, nếu thua thì bản hoàng tử mới không nói chuyện trong ba ngày.”
“Ta chẳng thi với ngươi đâu.” Mai Như ngó lơ hắn. “Ngựa của ta là ngựa nhỏ, lại còn lành tính…”
Phó Chiêu buột miệng, “Ta chấp ngươi xuất phát trước.”
Mai Như nhoẻn miệng cười, “Được, cược thì cược, nếu điện hạ thua thì đừng mở miệng trong ba ngày đấy.”
“Đương nhiên!” Phó Chiêu cũng lên ngựa. “Tuần Tuần, ngươi mà thua thì chúng ta sẽ cùng nhau học.”
Phụ cận đại doanh có một đồng cỏ rất thích hợp để cưỡi ngựa, hai người chọn đây làm nơi quyết đấu. Mai Như vừa nhận roi vừa thu gọn tà váy, nàng trấn an khi thấy Mạnh Uẩn Lan lo lắng, “Không sao đâu.” Dứt lời, nàng vung roi, con ngựa nhỏ màu mận chín tức khắc hất tung đất và xông ra ngoài.
Đi chưa được bao xa thì nàng vung roi lần nữa, khiến tốc độ con ngựa càng nhanh hơn. Mai Như không hề hoảng hốt, nàng hơi khom lưng để ngồi vững trên lưng ngựa.
Phó Chiêu chứng kiến cảnh này mà tức muốn giậm chân. Nàng dám nói mình lười học, rõ ràng nàng biết cưỡi ngựa!
Mai Như quay đầu lại và cười với bọn họ từ xa. Nụ cười kia rực rỡ, nhìn rất đẹp nhưng lại chọc giận người ta!
Phó Chiêu định đuổi theo thì Mạnh Uẩn Lan lạnh nhạt nhắc, “Điện hạ đã nói sẽ chấp Tuần Tuần…”
Phó Chiêu nôn ra máu.
Mai Như sung sướng ngoảnh mặt đi, nàng dồn sức vào hai chân để chuẩn bị vọt lên. Ai ngờ vừa ngước mắt thì toàn thân nàng cứng đờ–
Phó Tranh đang cưỡi ngựa về phía nàng.
Hắn không ở phủ Bình Lương mấy ngày qua. Phó Tranh nhận lệnh rời kinh vì muốn điều tra việc Phương Đăng Vân và Mạnh Chính cắt xén quân lương, thế nên hai ngày vừa rồi hắn đi từ phủ Bình Lương đến đại doanh Tây Bắc. Đại doanh Tây Bắc được dựng tại phủ Củng Xương, đi mất một ngày và về mất một ngày. Bây giờ hắn mới về tới nơi.
Hắn đột ngột xuất hiện làm Mai Như giật mình. Nàng quất roi theo bản năng, con ngựa nhỏ lao ngang qua Phó Tranh, hất hết bụi đất vào mặt hắn.