Thời gian chạm ngõ tháng năm, chẳng mấy chốc đã đến ngày Mai Vân thành thân với Tạ Kha.
Hôm đón dâu Mai Như mới gặp lại vị đại tỷ phu của kiếp trước.
Tạ Kha sở hữu ngũ quan góc cạnh cùng khuôn mặt đoan chính, hắn cũng kiệm lời nữa. Hồi xưa đại tỷ đứng bên hắn, hai người đều trầm tính nên thật sự xứng đôi. Tuy Tạ Kha mang thân phận con vợ lẽ nhưng hắn luôn cầu tiến, về sau còn thi đậu thứ hạng cao. Cuối cùng hắn làm quan ngoại phóng[1] và dẫn đại tỷ theo mình.
Hôn nhân giữa đại tỷ và đại tỷ phu quả thật mỹ mãn.
Mai Như càng nhìn càng hài lòng, song Bình tỷ nhi đứng cạnh nàng thấy Tạ Kha trong bộ hỉ phục đỏ thẫm bằng tơ lụa thì “hừ” một tiếng.
Nàng ta lẩm bẩm, “Cũng thường thôi…”
Mai Như biết em mình có tật cái miệng hại cái thân, nàng vừa định răn dạy thì Tạ Kha đưa mắt về phía họ.
Bị bắt tại trận nên Bình tỷ nhi im bặt. Tới lúc Tạ Kha dời mắt và bước đến phòng tân hôn để đón dâu, nàng ta lại bĩu môi.
Mai Như giơ tay gõ đầu Bình tỷ nhi, nàng ta bất mãn ôm đầu rồi phân bua, “Tam tỷ tỷ, ta có nói sai đâu.”
Con vợ lẽ cũng chỉ xứng với thứ nữ chứ còn gì nữa?
Bình tỷ nhi ấm ức nghĩ.
Mai Như lắc đầu ngao ngán, nàng chẳng muốn tranh cãi với cô em này.
Nhân duyên trên đời đâu dựa vào xứng hay không?
Ngày lại mặt, đại tỷ tỷ mang gương mặt thẹn thùng trở về. Nàng ấy mặc áo dài thêu hoa văn như ý, phối với váy xếp nếp đỏ nhạt; bộ xiêm y tôn lên vẻ yểu điệu của chủ nhân. Mai Như nhìn là biết ngay đôi phu thê rất hòa hợp.
Các tỷ muội khó khăn lắm mới tụ tập trò chuyện, thế mà Bình tỷ nhi còn bép xép, “Đại tỷ tỷ sống ở phủ Tây Bình Bá thế nào? Đám người kia có gây khó dễ cho tỷ không?”
Mấy lời này hơi khó nghe nên Mai Thiến lạnh lùng giáo huấn, “Bình tỷ nhi!”
Bình tỷ nhi trề môi nhưng không tọc mạch nữa. Mai Vân ngẩn người giây lát rồi cười nhạt, “Mọi chuyện đều ổn.”
Sau ngày đại tỷ thành thân, Mai Như tìm cơ hội bàn việc đi thôn trang với Kiều thị. Nhưng hàn huyên chưa bao lâu thì Kiều thị đã biết nàng có chuyện cần nói. Nhũ mẫu trùng hợp bế Nguyệt tỷ nhi tới, Kiều thị vừa ôm vừa dỗ bé. Bà hỏi mà không ngẩng đầu lên, “Tuần Tuần lại muốn gì nữa?”
Mai Như ngoan ngoãn xin xỏ, “Con muốn đi thôn trang ở vài ngày.”
Kiều thị ngước nhìn nàng, bà cau mày, “Tuy ta cho phép con đưa Đổng thị đến thôn trang của chúng ta nhưng trên thực tế, nó không còn liên quan đến ca ca của con nữa. Người ngoài mà biết con nhúng tay nhiều vậy thì kỳ lắm, cứ vậy sao nó tái giá được?”
“Con biết.” Mai Như cũng sầu vì mấy việc này, nàng vẫn đang suy nghĩ giải pháp.
Kiều thị đề nghị, “Ở lại thôn trang của chúng ta không phải kế lâu dài, con hãy đưa Đổng thị đến am ngoài kinh thành nếu muốn tìm chỗ ở ổn định cho nó. Ít nhất nơi đấy cũng thanh tịnh.”
“Am á?” Mai Như vừa nghe đã vội lắc đầu. “Sức khỏe Dao tỷ tỷ yếu nên ở đó thì sao tĩnh dưỡng được? Hơn nữa tỷ ấy cần chỗ dựa trong lúc sống một mình bên ngoài.”
“Con cũng biết nó cần chỗ dựa hả?” Kiều thị trừng mắt. “Tuần Tuần, chỗ dựa lớn nhất của nó là ca ca với tẩu tẩu.”
“Tại nương không biết thôi, tẩu tẩu của Dao tỷ tỷ hiểm độc lắm!” Mai Như cuống quýt tố cáo.
Kiều thị thở dài, “Nhưng còn ai khác nữa đâu?”
“Để con đi thăm tỷ ấy rồi tính tiếp…” Mai Như quay lại chủ đề chính.
“Con đi cũng vô dụng!” Kiều thị hạ quyết tâm.
“Nương…”
“Thôi thôi, đừng rên rỉ với nương.” Kiều thị vỗ đầu Mai Như, bà nói, “Hai ngày nữa là Nguyệt tỷ nhi đầy tháng, mai con đi với nương đến chùa Liên Hương cầu bùa bình an cho Nguyệt tỷ nhi.”
Mai Như năn nỉ Kiều thị thất bại nên rầu rĩ quay về phòng, Ý Thiền thì thào báo tin, “Tiểu thư, Đổng gia phái người chuyển lời rằng Tiền thị muốn đón ngài ấy.”
Mai Như biết không thể xài chiêu giả bệnh mãi. Đến hồi Tiền thị hoàn hồn và phát hiện Dao tỷ tỷ sống yên ổn tại thôn trang chứ chưa chết thì nhất định sẽ tiếp tục kế hoạch xấu xa kia!
Nàng quýnh quáng cả lên, thầm nghĩ mình nên nhờ ai giúp đây.
Anh ruột không ở trong phủ, chắc nàng phải nhờ vả nhị ca ca thôi. Song Mai Như hoàn toàn chả thân với người nhị phòng, trên hết là nếu người ngoài biết Mai phủ lén động tay động chân thì sẽ ảnh hưởng xấu tới thanh danh Dao tỷ tỷ.
Mai Như vác bộ mặt buồn bã đến Mạnh phủ.
Nàng sắp hoàn thành nhiệm vụ sửa sang tài liệu nên mang tới cho tiểu Kiều thị kiểm tra.
Tiểu Kiều thị im lặng lật sách do Mai Như biên soạn. Bà đọc mãi mới xong một quyển, cuối cùng bà nhìn Mai Như mà nhận xét, “Chữ viết của Tuần Tuần tiến bộ vượt bậc.”
Mai Như sững sờ, rất lâu sau nàng mới nhận ra bà đang khen mình!
Hình như đây là lần đầu tiên bà khen nàng? Dì của Mai Như chẳng mấy khi khen ngợi ai.
Trong lúc Mai Như ngẩn ngơ, Chu Tố Khanh tiến lên cầm một quyển sách trên bàn. Nàng ta vừa lật vừa quan sát kỹ lưỡng, đồng thời cười bảo, “Chữ của Như muội muội đẹp thật, có thể thành một trường phái riêng đấy. Nội dung quyển sách này cũng thú vị, khiến người đọc luyến tiếc buông tay. Muội cho ta mượn mấy quyển về tham khảo nhé?”
Này là chuyện nhỏ thôi mà? Tiểu Kiều thị phất tay, “Phái Cẩn cứ chọn thoải mái.”
Mai Như không biết nàng ta có mưu đồ gì, nàng còn bận suy nghĩ vụ Dao tỷ tỷ nên lười đoán mò. Chưa kể nàng cũng muốn tránh xa con người này.
Mai Như ngồi cạnh Mạnh Uẩn Lan, hai tỷ muội gặp nhau là chụm đầu thủ thỉ.
Mạnh Uẩn Lan hỏi, “Sao trông Tuần Tuần buồn thế?” Dù hai người thân thiết nhưng Mai Như đâu thể tiết lộ chuyện Dao tỷ tỷ, nàng chỉ bảo mình gặp phiền phức. Mạnh Uẩn Lan đề xuất, “Vài ngày nữa ca ca sẽ trở về từ thư viện, hay ngươi thử hỏi ca ca xem?”
Mạnh An?
Mai Như nhớ đến bộ dạng ngốc nghếch của An biểu ca, hắn nói chuyện với nàng mà đỏ mặt miết. Phó thác vấn đề Dao tỷ tỷ cho hắn thì nhìn thế nào cũng thấy không phù hợp.
Mai Như lắc đầu, “Không cần đâu.”
Thà tìm kẻ cà lơ phất phơ như Phó Chiêu còn hơn là nhờ Mạnh An, ít nhất Phó Chiêu rất đáng tin cậy trong vụ Chu Tố Khanh.
Đêm hôm ấy, Mai Như nghiêm túc cân nhắc làm thế nào để gặp Phó Chiêu. Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy hơi bất khả thi. Hắn là hậu duệ quý tộc – còn ở trong cung nữa – sao nàng có thể tự do gặp hắn chứ? Xem ra phải tìm người khác thôi. Nghĩ một hồi, nàng bỗng nhớ tới đại tỷ phu của mình – Tạ Kha. Tạ Kha chín chắn, hành sự thỏa đáng, nhưng chẳng biết thời điểm hiện tại có tiện cho hắn không. Tốt nhất nàng nên tìm cơ hội ghé thăm Tạ phủ để dò hỏi.
Suy nghĩ trên khiến Mai Như an tâm hơn, hôm sau nàng theo chân Kiều thị đến chùa Liên Hương.
Nguyệt tỷ nhi sinh non, thời gian qua bé đổ bệnh liên miên. Bé có vẻ sợ gì đó nên cứ đêm xuống là khóc tới lúc tắt tiếng. Vì vậy Kiều thị mới đi chùa cầu bùa bình an.
Hai mẹ con đến chùa Liên Hương rồi nghỉ ngơi tại phòng cho khách, sau đấy Kiều thị đi gặp trụ trì Tịnh Minh. Mai Như chả ham tới chỗ ông, nhưng nàng lại vì Dao tỷ tỷ mà khấn vái Bồ Tát. Ngôi chùa thờ một vị Quan Âm, nghe đồn ngài cực kỳ từ bi và linh nghiệm. Mai Như nghĩ vậy bèn đến dập đầu cầu nguyện.
Hôm nay không có nhiều người trông coi chùa. Mai Như chắp tay trước ngực, nàng thành kính dập đầu vài lần rồi bày tỏ nguyện vọng. Tĩnh Cầm quyên tiền dầu mè, Mai Như lạy thêm lần nữa mới đứng dậy.
Sau khi rời khỏi đại điện của Quan Âm Bồ Tát, Mai Như vẫn thấy bất an nên nàng tới cả những điện khác.
Đây là lần đầu nàng thành tâm như thế, ai ngờ chùa Liên Hương có tổng cộng hai mươi đến ba mươi các loại điện lớn nhỏ! Ban đầu Mai Như sung sức lắm song càng về cuối thì nàng càng mệt mỏi; nhất là khi ghé qua mấy điện nằm tít trong góc và bình thường chả ai đến cúng bái, cả hòa thượng còn ngủ gà gật ngoài điện. Nàng lặng lẽ ngồi nghỉ trên bồ đoàn cho đỡ mỏi chân.
Ngồi chưa bao lâu thì phía sau truyền đến tiếng “hừ” khẽ khàng. Âm thanh ấy tựa cục băng cọ xát trái tim, khiến người ta khó chịu.
Mai Như nhíu mày rồi xoay người lại, cảnh tượng đập vào mắt làm nàng nhất thời không tin nổi mắt mình.
Bên ngoài điện, Phó Tranh đứng đấy trong bộ trang phục đen tuyền in họa tiết mây vàng kim và hoa gáo trắng[2].
Mai Như nghĩ mình bị ảo giác, nàng nheo mắt để nhìn kỹ hơn nhưng nam tử vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Thẳng tắp như cây tùng đón gió, rực rỡ sánh ngang ánh bình minh.
Hắn không nói tiếng nào mà chỉ nhìn nàng chằm chằm.
Mai Như vẫn đang ngồi trên bồ đoàn. Thiếu nữ xoay nửa người, chân nàng đè lên chiếc váy gấm thêu cây lựu đỏ và khóm hoa thược dược bằng chỉ kim tuyến. Hắn nhìn chòng chọc làm nàng ngượng chín mặt và hấp tấp bật dậy.
Nàng vừa động đậy thì cây trâm vàng trên mái tóc lập tức đu đưa. Vành tai trắng nõn kia đeo bông tai ngọc mỡ dê hình hoa mai, món trang sức cũng hòa nhịp theo từng chuyển động của chủ nhân nó.
[1] Làm quan ở địa phương ngoài kinh thành.