Mai Như với Phó Chiêu không xuất phát ngay, làm hai người đưa tin của A Mâu Công chúa lo phát sốt. Bọn họ ngày ngày lải nhải trước mặt Phó Tranh, yêu cầu lập tức xuất binh. Phó Tranh coi như nghe không hiểu, hắn nghỉ ngơi trong lều suốt và một mực án binh bất động.
Phó Chiêu cuống quýt y hệt hai người kia.
Lần đầu tiên hắn tự mình làm đại sự – nhất là còn làm cùng Mai Như – nên hắn muốn xắn tay áo lên và bắt tay vào việc luôn.
“Sao thất ca chưa cho bọn đệ đi?” Phó Chiêu nôn nóng hỏi.
Phó Tranh đứng cạnh bàn, hắn thảnh thơi tập viết bằng tay trái. Phó Chiêu thấy vậy càng sốt ruột hơn.
Phó Tranh bị thương lâu ngày, hắn rảnh rỗi nên bắt đầu luyện vẽ với tay trái. Nói đến đây, vết thương vai phải hắn quá nặng, dù chữa lành thì cũng khó bình phục như trước. Phó Tranh vốn thông thạo cầm kỳ thi họa lẫn sở hữu học thức uyên bác, khắp kinh thành chẳng ai sánh bằng. Nhưng sợ rằng mai sau hắn sẽ mất vị trí này.
Khi tay trái viết xong một câu thơ, đôi mắt đen của Phó Tranh nhíu mày đánh giá thật lâu mới chậm chạp ngước nhìn.
Phó Chiêu xoắn xít đi lòng vòng trong lều, hắn chất vấn, “Thất ca, bao giờ chúng ta mới khởi hành?”
“Thập nhất đệ, chờ thêm chút nữa.” Phó Tranh hững hờ trả lời, “Chúng ta càng duy trì sự bình thản, chuyến đi này sẽ càng thuận lợi.”
Phó Chiêu biết hắn nói đúng. Hiện tại người cần lo lắng là công chúa Tây Khương chứ không phải bọn họ, thất ca chỉ nhân tiện chèn ép đối phương về mặt tâm lý thôi. Song tính Phó Chiêu lại dễ nóng vội.
Khi nghe lời Phó Tranh chờ thêm vài ngày, Phó Chiêu đâu ngờ sẽ chờ tới lúc đoàn người của đại ca Mai Như đến!
Phó Chiêu thấy Mai Tương liền vội vàng đi báo cho Mai Như, “Tuần Tuần, Tuần Tuần, đại ca ngươi tới kìa.”
Mai Như đang đọc sách, nàng vừa nghe hắn báo thì mừng rỡ tột độ. Nàng bỏ sách xuống rồi hấp tấp chạy ra lều, quả nhiên thấy được Mai Tương đứng đằng xa!
“Đại ca!” Mai Như vừa gọi vừa chạy.
Mai Tương nhảy xuống ngựa, hắn chưa chào hỏi Phó Tranh đã ba chân bốn cẳng chạy về phía Mai Như.
Từ hồi nghe sứ đoàn bị tập kích tại trạm dịch, Mai Tương sợ tới mức hồn xiêu phách lạc. Hắn suốt ngày bồn chồn, ăn không ngon ngủ không yên, nội tâm tràn ngập nỗi lo về Tuần Tuần. Tuần Tuần là cô em hắn yêu thương nhất, hơn nữa từ nhỏ nàng đã lớn lên trong sự nâng niu của cha mẹ. Nếu Tuần Tuần gặp bất trắc thì Mai Tương không biết phải làm sao, càng chẳng biết giải thích thế nào với cha mẹ.
Tinh thần bị tra tấn nên hai má Mai Tương gầy hẳn đi trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, đôi mắt hoa đào xinh đẹp cũng lõm sâu, thành thử trông hắn vô cùng gầy gò.
Bây giờ hắn đến trước mặt thiếu nữ, nắm vai nàng rồi nhìn kỹ từ trên xuống dưới. Mai Tương thấy muội muội bình yên vô sự mới thở phào nhẹ nhõm, trái tim căng thẳng bao ngày qua bình tĩnh lại.
Hắn giả bộ chọc trán Mai Như, đồng thời trừng mắt và khẽ quát, “Muội dọa ta sợ chết khiếp, mai mốt không được đi mấy chỗ thế này nữa!”
Mai Như ôm tay ca ca, nàng cười, “Ca ca tốt à, ta vẫn khỏe mạnh còn gì?”
“Còn dám cười!” Mai Tương dọa nàng, “Cha mẹ mà biết sẽ đau lòng lắm.”
Mai Tương đau lòng gấp bội khi thấy khuôn mặt như hoa tựa ngọc nứt nẻ vì gió cát, hắn thật sự chẳng nỡ để nàng chịu khổ. Hắn hỏi, “Sao Tuần Tuần chạy thoát được vậy?”
Mai Như liếc Phó Tranh ở gần đó, nàng đáp, “Ta tình cờ được Yến Vương điện hạ cứu.”
Nàng chỉ liếc một cái nhưng Phó Tranh đã thong thả nhìn lại đây. Giây phút bốn mắt giao nhau giữa đám đông, cổ tay từng bị hắn bóp nhói đau. Hôm ấy Phó Tranh dốc sức siết chặt tay nàng làm Mai Như đau cực kỳ. Vừa đau vừa hoảng khiến mắt nàng bất giác đỏ lên, lúc đó Phó Tranh mới buông ra để cầm tay nàng. Bàn tay hắn rất lớn, nó thừa sức trùm kín tay Mai Như. Hắn kiên quyết nhét thanh chủy thủ vào lòng bàn tay nữ tử.
“A Như, nếu nàng giận thì cứ chém ta một nhát là được.” Phó Tranh đã nói thế.
May bên ngoài có người muốn bẩm báo, chứ không Mai Như giở chứng ngang ngược thì khéo thọc hắn một cú thật.
Giờ nhớ lại vẫn khiến nàng giận run, Mai Như lạnh lùng dời mắt.
Mai Tương không phát hiện màn trao đổi ánh mắt giữa hai người. Hắn ngó nghiêng xung quanh song chẳng thấy bóng dáng hai đại nha hoàn của Mai Như, Mai Tương thắc mắc, “Ý Thiền với Tĩnh Cầm đâu?”
Mai Như kìm nén cảm xúc khi trả lời, “Lúc ấy trạm dịch hỗn loạn và cháy khắp nơi nên bị lạc nhau.”
Mai Tương “a” một tiếng nhưng không hỏi tiếp, hắn lại gần Phó Tranh rồi cung kính chào hỏi và trịnh trọng cảm ơn.
Phó Tranh thoáng nhìn bóng hình Mai Như ở phía sau Mai Tương, hắn thản nhiên bảo, “Chuyện nên làm thôi.” Hắn dừng nói giây lát rồi tiếp tục, “Bản vương điều các ngươi từ đại doanh tới để hộ tống Thập Nhất hoàng tử và Mai tam cô nương đi sứ, các ngươi phải cẩn thận đấy.”
Mai Tương không muốn Tuần Tuần lại mạo hiểm nhưng hắn đâu thể cãi lời hoàng thất. Có điều lần này hắn tự mình hộ tống nên an tâm phần nào, chí ít có thể trông chừng Tuần Tuần sát sao. Vì vậy Mai Tương thi lễ cảm ơn Phó Tranh một lần nữa.
Khi nhóm Mai Tương đến, Phó Tranh rốt cuộc cho phép Phó Chiêu cùng Mai Như xuất phát.
Hai người đưa tin của A Mâu Công chúa chỉ chờ có thế, Phó Chiêu cũng mong ngóng lắm rồi. Tuy nhiên, dù kích động thì thiếu niên vẫn chả quên đống đồ ăn vặt hắn cực khổ mang theo. Hắn nhét toàn bộ vào xe ngựa của Mai Như, vui mừng như đang hiến báu vật, “Tuần Tuần, mứt này ngon nè.”
Mai Tương nghe vậy liền lẳng lặng cau mày, hắn lạnh nhạt quan sát.
Mai Như đang ngồi trong xe, nàng vén mành để cảm ơn Phó Chiêu; khuôn mặt xinh xắn kia hồn nhiên và đầy sức sống. Thập Nhất điện hạ thấy nàng bèn đực mặt ra, sau đấy cười ngây ngô pha chút thẹn thùng.
Mai Tương thầm nghĩ cảnh tượng trên quái quái, hắn nhíu mày dữ hơn.
Dù đối phương là hoàng tử nhưng hễ tưởng tượng hắn dòm ngó cô em quý báu thì trái tim Mai Tương lại bốc hỏa. Hắn khá bực song vì bận tâm thanh danh Tuần Tuần nên buộc phải kiềm chế. Mai Tương tiến lên thi lễ với Phó Chiêu, hắn quay sang Mai Như và nghiêm khắc nhắc, “Tuần Tuần!”
Mai Như biết ca ca đang nhắc mình giữ quy củ, nàng thè lưỡi rồi vội thả màn xe xuống.
Phó Chiêu thấy vậy thì không khỏi buồn bực.
Đáng lẽ hắn có thể đấu võ mồm với Tuần Tuần, hay cùng nhau chơi đùa và ăn vặt. Giờ thì hay rồi, đại ca của Tuần Tuần đến canh chừng, hắn thậm chí chẳng được trò chuyện với nàng.
Phó Chiêu gục đầu xuống rồi cưỡi ngựa tới bên Phó Tranh.
Phó Tranh vừa giao việc cho mọi người xong, thấy thập nhất đệ ủ rũ bèn vỗ tay hắn, “Thập nhất đệ đừng hành động bộp chộp, hãy chăm sóc bản thân thật tốt.”
Phó Chiêu chán nản gật đầu, hắn mếu máo nhìn ra đằng sau.
Phó Tranh cũng nhìn theo tầm mắt hắn. Đằng kia, Mai Tương cưỡi ngựa bên cạnh xe Mai Như; trông hắn y hệt vị thần canh gác, rất có tư thế một người một người trấn thủ cửa ải không cho vạn người vượt qua. Phó Tranh lặng lẽ dời mắt, hắn thấy thập nhất đệ vẫn rầu rĩ thì thầm than rồi nhẹ nhàng khuyên, “Chiêu nhi, đạt nhiều chiến công một chút thì về sau đệ cũng tự tin hơn khi xin phụ hoàng tứ hôn.”
“Thất ca!” Khuôn mặt tuấn tú của Phó Chiêu đỏ bừng, hắn kêu thất thanh rồi lầm bầm, “Tứ hôn gì chứ?”
Phó Tranh cười nhạt, hắn không nhiều lời nữa mà ngắn gọn giục, “Mau đi đi.”
Phó Chiêu vẫn suy ngẫm hai chữ “tứ hôn” của Phó Tranh khi đã đi được một quãng đường dài, nghĩ thôi cũng khiến mặt hắn ửng hồng. Kỳ thật Phó Chiêu biết mình nên thể hiện bản lĩnh. Thất ca nói đúng, phải có bản lĩnh bảo vệ người mình muốn bảo vệ. Song hắn ghét nhất ba mấy cái văn chương nho nhã, nhìn chúng là đau hết cả đầu. Thiếu niên gãi đầu rồi trộm nhìn phía sau.
Đại ca của Tuần Tuần cưỡi ngựa sát bên, chả hề biếng nhác dù chỉ một khắc. Mai Tương thấy Phó Chiêu nhìn về phía này bèn mỉm cười chào, sau đấy tiếp tục nhiệm vụ.
Phó Chiêu rầu hết sức.
Hành trình này có Mai Tương nên hắn chả nói được mấy với Mai Như, hai người cũng ít thấy mặt nhau. Ban ngày Mai Như đọc sách trong xe, ban đêm ngủ sớm, sinh hoạt vô cùng chuẩn mực. Mai Tương còn đích thân đưa thức ăn vô xe hay phòng nghỉ cho nàng.
Phó Chiêu đã rầu càng thêm rầu.
Tuy nhiên nhờ hạn chế tính ham vui mà hắn học được kha khá kỹ năng cưỡi ngựa bắn cung từ hộ vệ trong đoàn. Trên đường đi bọn họ đụng trúng phản quân Tây Khương mấy lần, kẻ địch không nhiều nhưng vẫn giúp hắn luyện cách đối đầu. Sau khi bắn ra mũi tên giết người, Phó Chiêu bần thần nắm cây cung suốt một khắc. Hắn chỉ hoàn hồn lúc dòng máu ấm bắn lên mặt.
Trong chớp mắt, chẳng hiểu vì sao Phó Chiêu không cười nổi và cũng chả buồn nói chuyện.
Vài ngày sau, đoàn người đến hành cung nơi A Mâu Công chúa lánh nạn, bây giờ Mai Như mới được gặp Phó Chiêu.
Nàng là sứ thần, hắn là hoàng tử, đương nhiên hai người phải cùng đi yết kiến.
Khoảnh khắc thấy Phó Chiêu, Mai Như hơi sững sờ. Nàng ngẩn ngơ nhìn người trước mặt và mau chóng phát hiện điểm khác thường: dáng vẻ trầm mặc nhíu mày mím môi của Phó Chiêu rất giống Phó Tranh. Bọn họ cùng một mẹ đẻ ra nên đây là điều hiển nhiên, nhưng kiếp trước Mai Như không thấy hai huynh đệ giống nhau lắm. Thuở ấy Phó Tranh lạnh băng, còn Phó Chiêu luôn toát lên vẻ ấm áp. Giờ thì cả hai thật sự tương đồng.
Mai Như lặng yên nhìn sang chỗ khác.
Hai người đi yết kiến công chúa, họ đứng chờ ngoài điện.
Bên trong điện tĩnh lặng, Mai Như đang cúi đầu thì bỗng nghe tiếng lục lạc dồn dập vang lên từ trong điện. Nàng ngẩng đầu để thấy một bóng người nhỏ xinh chạy ra, người này đúng là A Mâu Công chúa. Mai Như nhăn mặt và thầm nghĩ không phải đấy chứ, lại muốn diễn trò cũ à?
Ngay sau đó, cô công chúa chạy đến trước hai người. Y như rằng, nàng ta ôm chầm lấy Phó Chiêu!
Cảnh này không hiểu sao làm Mai Như buồn cười.
Phó Chiêu sửng sốt mất một lúc, hắn chả do dự khi đẩy nàng ta và rống to, “Đây là ai?”