Chín ngày nghỉ thành thân, nào là thăm hỏi đáp lễ, rồi lại đón trung thu, xong rồi thì chỉ còn mấy ngày, Lâm Yến bàn với Thẩm Thiều Quang cùng nhau lên núi Chung Nam chơi thu rồi ở lại vài ngày. Đương nhiên là Thẩm Thiều Quang rất bằng lòng, tháng tám tháng chín là lúc thú hoang mập nhất, thỏ nướng gà nướng hươu nướng dê nướng – quyết định bởi lang quân của chúng ta có thể săn được con gì.
Thẩm Thiều Quang biết kiếm pháp của Lâm Yến rất khá, nhưng bắn tên săn thú không phải mỗi sáng sớm ở trong viện của mình tập luyện là có thể luyện ra được. Hai mươi mấy năm của lang quân nào phải đi học, nào phải thi cử, nào phải du ngoạn, rồi còn làm quan, thời gian và sức lực của con người cũng chỉ có hạn, e là chẳng thừa thãi thời gian để thường xuyên lên núi săn cáo săn thỏ.
Dù cho trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài miệng Thẩm Thiều Quang sẽ không nghi vấn cái gì, cũng hết cách rồi mà, có vết xe đổ rồi. Nhớ lại sự đắc ý của mình lúc trước khi nói mấy thứ “tương nhu dĩ mạt”, “lẩu nam chúc”, “bánh trôi thịt”, lại so sánh với cái cảnh khóc lóc ăn vạ để uy hiếp của mình sau đó… Thật là mất mặt quá mức!
Một người thuộc phái lý luận gặp gỡ một người thuộc phái hành động, gặp gỡ một người thuộc phái hành động lại không có kiến thức cơ bản thì nhất định phải cẩn thận.
Lâm Yến nhìn sắc mặt biến đổi liên tục của nương tử nhà mình, cười hỏi: “Đang nghĩ cái gì thế?”
Thẩm Thiều Quang híp mắt cười, nịnh nọt trả lời: “Ta đang nghĩ nên đưa thêm một ít gia vị như bột hồ tiêu, tương sẻn, an tức hồi hương, để tới lúc lang quân săn được hươu dê hoẵng gì đó thì chúng ta nướng lên ăn cho ngon.”
Mồm mép dẻo quẹo! Lâm Yến xoa tóc nàng, cười hỏi: “A Tề, nàng có biết là những lúc nàng bụng nghĩ một đằng mồm nói một nẻo thì tai sẽ đỏ lên không?”
Thẩm Thiều Quang nhìn Lâm Yến, ngươi lừa ta chứ gì? Một kẻ lão làng như ta đây đâu phải người nói dối sẽ lộ ra mặt chứ.
“Thật đấy.” Ánh mắt Lâm Yến rất thành thật.
Thẩm Thiều Quang nửa tin nửa ngờ sờ sờ lỗ tai, đâu có nóng đâu…
Lâm Yến ôm nàng, cười run cả người.
Thẩm Thiều Quang: “…”
Lâm Yến hôn bên trán nàng, rồi lại hôn tới lỗ tai, dùng răng khẽ day vành tai nàng, thấp giọng cười: “Thế này chẳng phải là đã đỏ rồi sao?”
Thẩm Thiều Quang chỉ cảm thấy cả người tê rần, nhưng vẫn còn mạnh miệng: “Chàng tạo chứng cứ giả, nên bị tội gì?”
Lâm Yến đã bắt đầu công chiếm vành tai của nàng, nói bằng giọng mũi: “Tùy nàng xử trí.”
Thẩm Thiều Quang mềm nhũn trong lòng hắn.
“Những lúc nào đó tai nàng thật sự đỏ lên…” Dáng vẻ vừa ngượng vừa hung dữ thật sự vô cùng đáng yêu.
Giờ thì tai Thẩm Thiều Quang thật sự đỏ hết lên. Trước lúc hoàn toàn mê đắm vẫn còn kịp oán thầm, lang quân thật là xấu xa, thì ra thái độ lạnh nhạt trước kia đều là giả cả.
…
Tiểu phu thê ồn ào xong rồi thì cùng đi gặp thái phu nhân.
Nào ngờ thái phu nhân nói: “Không đi, không đi, xa thế cơ mà! Vừa khéo các ngươi đi rồi sáng tối không ai tới hỏi thăm, ta cũng nghỉ ngơi vài ngày, ngủ cho thoải mái.” Giọng nói hệt như phụ huynh đưa con tới trường rồi, rốt cuộc cũng có thể nằm nhoài ra giường lướt điện thoại di động.
Thẩm Thiều Quang bật cười, Lâm Yến cũng mỉm cười.
Giang thái phu nhân thật sự là một lão thái thái vừa thú vị lại hiền lành, tiếc là sức khỏe thật sự không tốt. Rời khỏi viện của Giang thái phu nhân, Thẩm Thiều Quang bàn với Lâm Yến chờ tới Tết Trùng Dương thì đưa bà nội đi Du Nguyên chơi một chuyến, Du Nguyên ở ngay trong thành, bà nội sẽ không quá mệt.
Lâm Yến gật đầu, bà nội không muốn cùng đi núi Chung Nam dù có một phần là vì không muốn quấy rầy hắn và A Tề, nhưng cũng vì thật sự không chịu nổi đường dài xóc nảy.
Bởi vì chỉ ở lại vài ngày nên Thẩm Thiều Quang cũng chỉ cùng mấy tỳ nữ sửa soạn chút quần áo và vật dụng hằng ngày, xe cũng chỉ chuẩn bị hai chiếc, đám nô bộc theo hầu thì cưỡi ngựa.
Thấy nàng không gióng trống khua chiêng mang theo đầu bếp, Lâm Yến hơi ngạc nhiên, nhưng cũng lập tức hiểu ra.
“A Tề, mấy thứ gia vị như an tức hồi hương, hồ tiêu, mật ong gì đó đều mang theo đi, tới núi Chung Nam e là không mua được đâu.”
Thẩm Thiều Quang gật đầu: “Mang theo rồi.” Đã cho vào bình nhỏ hộp nhỏ đặt trong rương rồi.
“Còn cả bếp nướng thịt, que nướng, vỉ nướng gì đó của nàng cũng đều mang theo cả đi.”
Thẩm Thiều Quang: “… Được.” Thẩm Thiều Quang lại bảo người đi lấy bộ dụng cụ nướng thịt.
Thẩm Thiều Quang vốn có ý quan tâm, mang đầy đủ như vậy, tới lúc đó bày hết chậu than, giá nướng, que nướng, vỉ sắt ra rồi lang quân lại về tay không thì…
Nói một cách công bằng thì Thẩm Thiều Quang không hề thấy kỹ thuật săn thú không tốt thì có vấn đề gì, cũng đâu có dùng tới nó để kiếm sống. Tưởng tượng ra cảnh Lâm lang quân đuổi theo con thỏ khắp núi suốt một buổi, cuối cùng lại về tay không cũng rất đáng yêu mà. Tới lúc đó có thể xoa đầu hắn, hôn hắn, an ủi hắn, nói với hắn rằng đời người mà không có gì không biết làm thì là không trọn vẹn.
Thẩm Thiều Quang nhìn Lâm Yến, tưởng tượng ra dáng vẻ đáng thương tội nghiệp của hắn, tưởng tượng ra cảnh mình sẽ biểu hiện thật oai, rồi lại tiện thể như vậy như vậy một phen…
“A Tề…”
Thẩm Thiều Quang mỉm cười: “Thấy chúng ta bày cả bộ đồ nướng hoành tráng thế này chắc là thú hoang trên núi Chung Nam đều phát hoảng cả nhỉ.”
Lâm Yến cười liếc nàng một cái, đưa tay xoa tóc nàng.
Thẩm Thiều Quang nghiêng đầu, cau mày nói: “Thoa cài sắp rớt luôn rồi đấy!”
Ngôi nhà mà Lâm Yến mua nằm ở chân núi, không lớn lắm nhưng khá tinh xảo. Tiền đình, chính viện, hai khóa viện nhỏ, còn cả một vườn hoa phía sau. Vườn dựa theo thế núi, ở giữa xây một hòn núi giả, còn trồng mấy loại hoa và cây cảnh, trong đó có một cây quế rất to, bây giờ đã bắt đầu nở hoa, gió thổi qua cả khu vườn thơm nồng hương hoa.
Thẩm Thiều Quang đi vòng quanh gốc cây một vòng, ha ha, bây giờ thì không cần Phúc Tuệ trưởng công chúa phải tài trợ hoa quế nữa, riêng cái cây này đã đủ cho nàng phá hoại rồi. Ngày mai có thể ninh chút cháo gạo nếp hoa quế trước, tiện thể làm chút bánh hoa quế, lúc đó thì bỏ ít đường thôi, kẻo lại làm hỏng mùi quế tự nhiên này.
Đi dạo một lát quanh mấy chỗ khác, thả lỏng xương cốt đã mệt nhoài vì ngồi xe cả buổi, ăn một bữa trưa đơn giản, Thẩm Thiều Quang đi ngủ trưa, Lâm Yến thì dẫn mấy người theo hầu vào núi.
Thẩm Thiều Quang ngủ hơn nửa canh giờ rồi dậy, uống chút trà xanh cho tỉnh ngủ, sau đó cùng A Viên đi bộ một vòng quanh viện của mình rồi ra ngoài, Chu Khuê và một người nô bộc khác đi theo.
Ở cách đó không xa có một thôn trang nhỏ, mười mấy hộ gia đình, rào tre quanh vườn trồng rau nuôi gà, Thẩm Thiều Quang đập cánh cửa đơn sơ từ củi, mua rau ria thịt gà từ một bà lão, để cho mấy người Chu Khuê xách.
Ra khỏi thôn làng, theo đường mòn lên núi, đi chưa đầy hai dặm thì nhìn thấy một dòng suối nhỏ trong vắt, có thể thấy cả cát đá dưới đáy, nơi có vật chắn thì bọt trắng văng lên.
Thẩm Thiều Quang ngồi xổm xuống, vẩy lên một vốc nước, lành lạnh, ngẩng đầu nhìn rặng núi dài tít tắp trước mặt, ở phía xa xa lá cây đã bắt đầu chuyển sang màu đỏ, cảnh vật thật sự rất đẹp – Thẩm Thiều Quang lại nghĩ tới mấy chữ tú sắc khả xan.
Nơi này đúng là tú sắc khả xan – ở cách đó không xa có mấy bệ đá tự nhiên, để đặt lò nướng là vừa khéo.
Thẩm Thiều Quang bảo mấy người Chu Khuê về lấy dụng cụ: “Cầm cả mấy cái bánh nướng nữa, nồi đun nước cũng phải lấy.”
Thẩm Thiều Quang nghĩ bụng, lỡ như không săn được cái gì thì nấu canh trứng với rau xanh, ăn bánh nướng xốp giòn cũng rất ngon.
Chu Khuê cười nói: “Nương tử tính toán chu đáo thật, bánh nướng kẹp thịt quay lại thêm canh rau xanh nữa, thật là tốt.”
Thẩm Thiều Quang cười gật đầu.
Mặt trời ngả về tây, Thẩm Thiều Quang đang khoanh chân ngồi trên bệ đá, vừa uống trà vừa ngắm cảnh thì Lâm Yến và người của hắn trở lại.
Nhìn con vật béo mập không biết là dê hay là hươu trên vai Lưu Thường và cả thỏ, gà rừng trong tay mấy người nô bộc khác, Thẩm Thiều Quang tự nhủ thầm may thật, may mà lần này mình không lỡ miệng.
Tổng cộng cũng chỉ có mấy người, đâu ăn được nhiều như vậy? Chỉ rửa sạch con dê kia, cắt một ít xâu vào que rồi nướng, lại làm thịt một con gà rừng để nấu canh.
Lâm Yến lại nói: “Cắt một đoạn xương sườn của con dê kia đi.”
Lưu Thường mỉm cười, nói với Thẩm Thiều Quang: “A lang thế này là muốn nướng sườn dê cho chúng ta. Trước kia a lang nướng sườn dê từng được tiên sinh và các lang quân trong trường khen ngợi đấy.”
Thẩm Thiều Quang quay đầu nhìn Lâm Yến: “…”
Lâm Yến mỉm cười nhìn nàng một cái, khẽ giơ tay lên.
Thẩm Thiều Quang nhanh chóng đi tới giúp hắn xắn tay áo, lại nịnh nọt: “Lang quân thật là văn thao võ lược, không gì không làm được, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, viết được văn thơ cũng bắt được dê nai…”
Lâm Yến lườm con quỷ nịnh bợ bụng nghĩ một đằng mồm nói một nẻo này.
Thẩm Thiều Quang xem Lâm Yến làm thế nào.
Hắn dùng chủy thủ đâm rất nhiều lỗ nhỏ trên sườn dê, sau khi rửa sạch thì xát bột hoa tiêu, muối, tương sẻn lên khắp hai mặt trong ngoài miếng sườn rồi xoa bóp mấy lần.
Nhìn bàn tay thon dài của hắn xoa bóp thịt dê, Thẩm Thiều Quang đột nhiên cảm thấy mặt hơi nóng lên.
Lâm Yến không phát hiện ra vẻ khác lạ của thê tử, chỉ đặt miếng sườn đã xoa bóp xong lên vỉ sắt.
Bên kia, Chu Khuê học được mấy chiêu của Vu Tam đã nướng xong mấy xâu thịt đầu tiên, đưa tới cho Thẩm Thiều Quang trước.
Thẩm Thiều Quang lắc đầu cười nói: “Ta muốn chờ sườn dê nướng của a lang các ngươi.”
Tất cả mọi người đều cười.
Đều là nô bộc thân thiết, chẳng quá để ý lễ tiết, mấy người A Viên, A Thanh và cả Lưu Thường, Chu Khuê đều ăn trước.
Thẩm Thiều Quang và Lâm Yến ngồi nói chuyện, canh lửa chiếc lò chuyên dùng để nướng bằng vỉ.
“Lang quân học được cái này từ ai thế? Còn biết xoa bóp trước cho ngấm vị?”
“Đọc được trong du ký, nghe nói là ở Ba Tư người ta nướng thế này.”
Thẩm Thiều Quang cười đùa: “Trong sách tự có ngàn bồ thóc, trong sách tự có nhà lầu vàng, trong sách tự có thịt thơm lừng…” Nói đến phần sau thì tự mình bật cười trước.
Lâm Yến cũng cười: “Ừ, còn có cái gì nữa?”
Thẩm Thiều Quang chứng nào tật nấy, kéo tay Lâm Yến sang, viết lên bàn tay hắn mấy chữ – “nhan” “như” “ngọc”.
* Trích “Lệ học thiên” của vua Tống Chân Tông nói về tầm quan trọng của việc đọc sách. Nguyên văn đoạn trích: “Phú gia bất dụng mãi lương điền, thư trung tự hữu thiên chung túc; an cư bất dụng giá cao lâu, thư trung tự hữu hoàng kim ốc; thú thê mạc hận vô lương môi, thư trung tự hữu nhan như ngọc”. Nghĩa là: Nhà giàu chẳng phải mua ruộng tốt, trong sách tự có ngàn bồ thóc; an cư chẳng phải xây nhà cao, trong sách tự có nhà lầu vàng; lấy vợ chẳng hận không người mối, trong sách tự có người như ngọc.
Lâm Yến cầm ngược lại tay nàng, nghiêng đầu nhìn nàng một lúc, ánh mắt dịu dàng: “Ừ, nàng nói phải.”
Thẩm Thiều Quang híp mắt cười.
“Có phải nên rắc thêm chút an tức hồi hương rồi không?” Thẩm Thiều Quang hỏi.
Thịt dê đã bắt đầu tí tách nhỏ dầu, mùi thơm càng lúc càng nồng, Lâm Yến rắc bột thì là lên rồi trở mặt.
…
Thẩm Thiều Quang không uổng công để bụng đói, sườn dê do Lâm lang quân của chúng ta nướng thật sự rất ngon. Bên ngoài có mùi cháy sém thơm thơm, bên trong thì non mềm, khẽ cắn một miếng thì có dầu mỡ chảy ra, lại có mùi thơm đặc thù của thông – trong lúc Thẩm Thiều Quang ngồi chờ ở đây thì đã dẫn người đi nhặt một ít quả thông khô, cho vào trong than đúng là có mùi rất thơm, đúng y như Lương lão tiên sinh đã nói*.
* Lương Thực Thu nói thịt nướng bằng củi thông hoặc quả thông sẽ có mùi thơm của thông. Xem thêm chương 58.
Đám người A Viên vốn đã ăn no vẫn “ăn gắng”, mỗi người tranh một miếng xương sườn rồi gặm.
Lấy bánh nướng kẹp thịt dê nướng, uống canh rau nấu với gà rừng, lại xem Lưu Thường múa kiếm, đám nô bộc chơi một vòng, cũng tới lúc nên trở về.
Đám nô bộc tỳ nữ đi đằng trước, Lâm Yến nắm tay Thẩm Thiều Quang chậm rãi đi bộ ở phía sau.
Thẩm Thiều Quang thẳng thắn với Lâm Yến: “Không ngờ rằng tài săn thú của lang quân cũng cừ như vậy.”
Lâm Yến gật đầu: “Ừ.”
“Ban ngày ta còn sợ các ngươi sẽ không săn được gì cơ.”
“Ừ.”
“Quan trọng hơn là lang quân lại còn biết nướng thịt, mà còn nướng ngon như vậy… Lang quân, sao chàng lại giỏi thế chứ?” Thẩm Thiều Quang lại nịnh bợ thêm một tràng.
Lâm Yến nhịn không được phải bật cười.
Thẩm Thiều Quang yên lòng.
Nhưng mà nàng đã yên lòng quá sớm, buổi đêm vẫn không thoát được “hình phạt nghiêm khắc”.
“Lang quân, thật sự không chịu nổi nữa…”
Lâm Yến ngậm vành tai nàng: “Không tin, nàng lúc nào cũng bụng nghĩ một đằng mồm nói một nẻo.”
“Lần này là thật đấy, lang quân à…”
Lâm Yến cười.
“Món thịt dê này có phải hơi lạ không? Cũng đâu phải là thịt hươu.”
…
“Lâm Yến! Ta giận rồi đấy!”
…
“Lang quân, ta thật sự ngoan rồi mà…”