Trời càng ngày càng ấm lên rõ rệt, đến cả kẻ sợ lạnh như Thẩm Thiều Quang mà cũng đã cởi áo đông ra thay bằng áo khoác mỏng màu xanh biếc cực kỳ hợp với không khí mùa này, lại kết hợp với váy trắng, trông hệt như một cọng hành non. Cọng hành non… Cuộn bánh chấm chút nước tương hoặc là rửa sạch cắt nhỏ chiên trứng đều rất ngon, Thẩm Thiều Quang vừa soi gương vừa cân nhắc.
Đi tới dưới mái hiên, vươn tay ra hứng thử một chút, mưa phùn lất phất như kim thêu, Thẩm Thiều Quang cất ô trở lại trong góc nhà, cứ để đầu trần như vậy chậm rãi đi ra quán.
Bữa sáng Vu Tam làm là bánh rán hành, canh rau chân vịt, ăn kèm mấy món dưa muối và trứng vịt muối.
Cắn thử một miếng bánh rán hành, nhìn hành lá bên trong, Thẩm Thiều Quang cảm thấy tay nghề xử lý hành của công chúa Vu Tam cũng rất tốt.
Vu Tam làm bánh nướng rất khá, không giống như mẹ của Thẩm Thiều Quang ở kiếp trước. Bà rất ẩu, bánh nướng trên dưới hai tầng vỏ, ở giữa là một tầng ruột, bị cha của Thẩm Thiều Quang cười cho, bảo là “bánh một tầng ruột”.
Nhưng bà ngoại của Thẩm Thiều Quang lại có thể làm ra bánh nướng áp chảo tới bảy, tám tầng, thứ bánh mà lớp vỏ không dính dầu, bên trong không có hành lá như thế thích hợp nhất là để cuộn trứng gà chấm nước tương – bánh này ở miền bắc gọi là bánh cuộn trứng cỡ lớn.
Từ sau lần mẹ Thẩm biến món thịt bò viên chụng nước thành một nồi canh thịt, Thẩm Thiều Quang dứt khoát cướp luôn nhà bếp, chỉ cần nàng ở nhà thì mẹ Thẩm khỏi cần vào bếp, lúc đó Thẩm Thiều Quang chừng mười sáu hay mười bảy tuổi gì đó.
Thẩm Thiều Quang cảm thấy tài nấu nướng của mình là được di truyền cách thế hệ, đương nhiên cũng có thể là vì con nhà nghèo sớm thạo việc nhà, ăn cơm của một người mẹ với tài nấu nướng như thế nhiều năm như vậy mà vẫn vui vẻ lớn lên cho được, tính ra nàng cũng thật là dễ nuôi!
Thật ra mẹ Thẩm cũng có đôi món sở trường, ví dụ như món cá kho thông thường hay món ngải ổ ổ khá có tính văn nghệ chẳng hạn.
Nhưng đây quả thật chỉ có thể tính là ánh đèn đom đóm lập lòe giữa màn đêm tối tăm mà thôi.
Thẩm Thiều Quang tự dìm hàng mẹ mình một trận, trên mặt lộ ra nụ cười.
Vu Tam liếc nàng một cái, ăn bánh rán hành, uống canh rau chân vịt mà cũng vui mừng như vậy? Chắc không phải là Lâm thiếu doãn kia lại đưa tới tặng thứ gì đấy chứ?
Ánh mắt Vu Tam đảo qua khắp mặt Thẩm Thiều Quang một vòng, từ đợt lập xuân bắt đầu càng ngày càng thân thiết với Lâm thiếu doãn tới giờ, cô nương cứ như rau cải thảo được ngấm mưa xuân trở nên tươi non nõn nà vậy, nhưng nghĩ tới con heo muốn trộm mất cây rau cải nhà mình, Vu Tam vô cùng sốt ruột: “Ăn một bữa cơm thôi, có gì mà vui thế chứ?”
Thẩm Thiều Quang ngước mắt lên, đã giờ này rồi mà còn chưa hết bực tức vì ngái ngủ nữa? Chẳng lẽ dưới đệm lông ngỗng của công chúa bị hạt đậu làm cộm lên nên ngủ không ngon giấc? Không thể chọc vào người ngủ không ngon giấc được, Thẩm Thiều Quang cười xòa: “Bánh hôm nay rất ngon, canh cũng ngon, ăn ngon miệng thì đương nhiên sẽ vui rồi.”
A Viên lại cứ như minh chứng cho lời nói của Thẩm Thiều Quang, dùng muôi canh múc thêm một bát canh rau chân vịt nữa.
Thực ra món canh này cũng không có gì đặc biệt, nếu nói tại sao nó ngon thì chỉ có hai chữ – rau non. Rau chân vịt tươi non được xào sơ qua rồi thêm nước vào, nước sôi rồi thì cho thêm một ít bột súng, lại đổ thêm trứng gà khuấy đều, bỏ thêm muối, chút dầu vừng, thế là xong. Cách làm chỉ đơn giản như thế thôi nhưng canh lại rất ngon.
Vu Tam vươn tay không đánh người mặt cười, liếc Thẩm Thiều Quang cái nữa rồi cúi đầu ăn canh của mình.
Thẩm Thiều Quang cười, cái tính khí này của công chúa điện hạ đúng là một tháng ba mươi ngày kinh nguyệt.
Ăn xong bữa sáng mà Vu Tam thì lo lắng bận lòng còn ba người kia thì hết sức vui vẻ, quán rượu nhỏ bắt đầu bước vào thời gian làm việc thường ngày. A Xương quét tước, A Viên nhặt rau, Vu Tam xử lý nguyên liệu nấu ăn, Thẩm Thiều Quang tính toán doanh thu ngày hôm qua, nhận rau và thịt do hàng rau hàng thịt đưa tới.
Thịt lợn là chính, thịt dê cũng phải mua một ít, gà mái nhỏ và bồ câu cũng phải có, rau xanh các loại thì phải thêm một ít, dạo này dùng khá nhiều rau xanh. Phường đậu phụ Cầu gia lại đưa đậu phụ tới, rồi xưởng ép dầu đưa dầu vừng tới… Cứ quay quay chưa làm được gì đã hết cả buổi sáng.
Điều khiến Thẩm Thiều Quang vui mừng là đại thúc đánh cá đợt trước lại bắt đầu đưa cá tới, đủ loại cá chép, cá diếc, cá trắm cỏ, lớn nhỏ đều có, Thẩm Ký lại bắt đầu treo thực đơn món cá. Hôm nay đưa tới hai con cá chép đuôi đỏ dài hơn một thước, vừa khéo để làm cá sốt giấm chua. Cứ nói triều đình tị húy không cho ăn cá chép*, nhưng sao có thể cấm nổi chứ? Từ quan tới dân nên ăn cái gì thì vẫn cứ ăn cái đó.
* Cá chép trong tiếng Trung phát âm là [lǐ], gần âm với họ Lý của các vị vua thời Đường.
Hôm nay hàng rau đưa tới hẹ vàng rất tươi, Thẩm Thiều Quang dặn Vu Tam để lại cho nàng một bó, bữa trưa sẽ làm cho mọi người nếm thử món bánh nhân thịt và hẹ vàng.
Mặc dù hẹ vàng tính ra cũng là cùng một cây với hẹ nhưng lại tươi non hơn, mùi cũng không hăng bằng hẹ. Hẹ vàng cắt nhỏ trộn thịt ba chỉ làm nhân bánh, bột mì nhào nhuyễn, nhéo một nắm cán thành vỏ bánh, bày một ít nhân bánh lên trên rồi đắp thêm một tầng vỏ bánh nữa, niết chặt phần mép, dùng đĩa cỡ lớn ép lên cắt phần mép thừa ra. Phết dầu lên mặt chảo, đặt bánh lên, nướng bằng lửa liu riu.
Bánh nhân thịt trộn hẹ vàng như vậy có lớp vỏ cháy vàng và mùi thơm nức mũi, nếu cắn thử một miếng… Chậc chậc!
A Viên bị Thẩm Thiều Quang nói cho chảy cả nước miếng: “Cô nương, chỉ cần cô nương đứng bên ngoài quán miêu tả xem món nào làm thế nào, mùi vị thế nào cũng đã có thể kéo được bao nhiêu khách vào ăn rồi.
“…” Con bé A Viên này nhạy bén thật đấy, sao ngươi biết kiếp trước ta làm cái nghề này hả?
Làm gì có tuần san mỹ thực nào mà không chứa đựng một lượng lớn quảng cáo? Chỉ dựa vào tiền bán tạp chí thôi thì chết đói lâu rồi. Viết văn miêu tả mỹ thực chính là sở trường của Thẩm Thiều Quang.
Nàng nhớ từng có một khách sạn mới ra một món cá nấu nho, không thơm, không nồng, không tươi, không mềm, có hơi giống kẹo cao su không đường, mà mấu chốt là lại còn khá đắt, Thẩm Thiều Quang không khen được, thế là tán thưởng loại cá này rất “dí dỏm”. Sau có độc giả phản hồi lại là “Rốt cuộc tôi cũng hiểu tại sao cô lại khen là “dí dỏm” rồi, nhưng khổ nỗi tôi lại không bới ra được chỗ nào sai, đám nhà văn các cô thật là vô lương tâm…”
Thẩm Thiều Quang cảm thấy, có lẽ là vì kiếp trước nói điêu kiểu này hơi nhiều nên ông trời chịu không nổi, thế cho nên mới để nàng xuyên tới đây làm đầu bếp. Báo ứng, đúng là báo ứng.
Thẩm Thiều Quang đang cảm khái thế sự vô thường thiên đạo luân hồi, ngước mắt lên thì nhìn thấy mấy người từ trong mưa phùn đi tới, trong đó có một người là Liễu Phong, mấy người còn lại cũng khá quen mắt, hình như là có quen biết với Hoàn Thất, nhưng hôm nay không thấy Hoàn Thất, cũng không thấy tên họ Lục từng bị nàng chặn họng.
Thẩm Thiều Quang đi ra chào hỏi: “Chào các vị lang quân.” Lại đặc biệt ân cần hỏi thăm Liễu Phong: “Hôm nay Liễu lang quân nghỉ sao?”
Mấy người sĩ tử đều gật đầu hoàn lễ với Thẩm Thiều Quang, Liễu Phong cười chào: “Thẩm cô nương.”
Lâu lắm rồi không gặp vị Liễu lang quân này, hình như hắn gầy đi một ít, đương nhiên cũng có thể là vì cởi bỏ áo đông.
Thẩm Thiều Quang bảo A Viên bưng nước trà xanh lên, tự mình giới thiệu cho bọn họ nghe món ăn chủ bài mùa xuân của quán mình – lẩu dù ngon nhưng cũng đã hết mùa rồi. Thẩm Thiều Quang cũng giống như đám đàn ông cặn bã, bây giờ đã ném tình yêu cũ về chân trời xa rồi, trong đầu chỉ có mỗi tình yêu mới tươi mơn mởn của mình.
Nghĩ tới đàn ông cặn bã, Thẩm Thiều Quang lại lắm miệng hỏi thăm một câu: “Sao hôm nay không thấy Hoàn lang quân?” Hoàn toàn chẳng hề có chút chột dạ nào giống như hãm hại người ta xong thì sợ chạm mặt.
Liễu Phong nói cho nàng biết: “Hoàn Thất đi Sơn Nam Tây Đạo du lịch rồi.”
Thẩm Thiều Quang gật đầu: “Ông cha ta đã nói “đọc vạn quyển sách, đi ngàn dặm đường”, người đọc sách ra ngoài du lịch cũng là mở mang kiến thức.”
Bây giờ kỳ thi của bộ Lễ vừa mới yết bảng đã đi du lịch, vậy thì chắc chắn là lại không có tên trên bảng vàng rồi. Nếu như đổi lại là người phẩm hạnh tốt thì có lẽ Thẩm Thiều Quang sẽ cảm thán một câu “có tài nhưng không gặp thời”, dù sao tiến sĩ cũng khó đậu thật, ai mà chẳng có lúc thi cử không trót lọt? Nhưng mà vị này… Chắc là cũng thiên đạo luân hồi như mình rồi?
Thẩm Thiều Quang tự nhận mình chẳng phải người tốt, nhưng lại được mấy người sĩ tử tặng cho tấm thẻ người tốt. Bởi vì khoa thi này mấy vị đây cũng rớt bảng, chỉ có thể sang năm tái chiến, hoặc là cũng phải ra ngoài “du lịch” một phen, đi tới chỗ khác thử vận may, làm phụ tá mấy năm rồi về thi lại, như vậy cơ hội sẽ lớn hơn một chút. Bữa tiệc hôm nay là tiệc rượu đưa tiễn.
Mấy người này nghe xong cô nương Thẩm Ký nói “đọc vạn quyển sách, đi ngàn dặm đường” và “người đọc sách ra ngoài du lịch cũng là mở mang kiến thức” thì như nói đúng tâm sự của mình, vớt vát mặt mũi, lập tức nhao nhao cười nói: “Cô nương đúng là kiến thức rộng rãi.”
Thuận miệng nói xong mấy câu xuôi tai, ghi xong tên mấy món được gọi, Thẩm Thiều Quang liền quay trở lại bếp.
Một người sĩ tử trong số đó thấp giọng cười nói: “Rốt cuộc bây giờ cũng biết tại sao khi đó Liễu Tam lại đề thân rồi, nói cho cùng thì cô nương này cũng xuất thân từ Thẩm thị Lạc Hạ, đúng là bậc nữ tử hơn người.”
Liễu Phong vội vàng ngăn lại: “Xin chớ nói những chuyện này.”
Một người sĩ tử khác nói: “Ngươi không biết, mấy hôm trước tam lang đã đính hôn với nữ nhi nhà Triệu lục sự phủ Kinh Triệu rồi.”
Sĩ tử lúc nãy vội vàng nhận lỗi: “Là mỗ đã đường đột, không biết chuyện này.”
Liễu Phong vội vàng xua tay.
Đám sĩ tử cười hỏi bao giờ thành thân, biết đã định ngày là mùa thu năm nay thì mấy người đều tiếc nuối lắc đầu, sợ là không thể uống được rượu mừng của Liễu Tam rồi.
Rượu và đồ ăn lần lượt được bưng lên, có sĩ tử nâng rượu lên chúc Liễu Phong tân hôn vui vẻ trước.
Thẩm Thiều Quang bưng cá sốt giấm chua đi ra nghe được thì hơi ngạc nhiên, cũng vội vàng cười chúc mừng.
Liễu Phong đứng lên chắp tay cảm tạ, có lẽ là vì uống rượu nên mặt hơi ửng đỏ.
Thẩm Thiều Quang ngoài mặt thì đoan trang đứng đắn nhưng trong lòng lại đang trêu ghẹo, ngươi kết hôn thì cảm tạ ta làm cái gì? Cảm tạ ta đã không gả cho ngươi sao? Cái này… thật là hơi đau lòng.
Thẩm Thiều Quang quay trở lại bếp, bảo Vu Tam làm thêm hai món “phú quý cát tường” và “trăm năm hảo hợp” coi như là quà tặng của quán mừng cho hôn sự của Liễu Phong.
Thấy hai người đối đãi với nhau rất lịch sự, đặc biệt là vị Thẩm cô nương này thật là hào sảng phóng khoáng, mấy người sĩ tử chẳng còn ý đồ chọc ghẹo nữa, lại lần nữa cảm khái Thẩm cô nương này thật chẳng hổ danh là con nhà quyền quý.
Người tới quán rượu dần nhiều lên, Bàng nhị nương dẫn tỳ nữ đi tới vừa đúng lúc trong quán đông khách nhất.
Thẩm Thiều Quang hơi ngớ ra, vội vàng tới nghênh đón: “Nhị nương tới am lễ Phật sao?”
Bàng nhị nương cười gật đầu, lại cau mày nhìn quán rượu ngồi chật kín: “Còn tưởng là tới chỗ ngươi có thể yên tĩnh ngồi nói chuyện ăn bữa cơm chứ.”
Thẩm Thiều Quang mỉm cười, thật là muốn nói với cô nương này rằng nếu thật đúng như ngươi nói, giữa trưa mà còn yên tĩnh thì ta phải ăn khói uống gió rồi.
“Thế thôi vậy, hôm khác ta lại tới tìm ngươi, dù sao ta cũng định ở lại trong am một thời gian.” Bàng nhị nương không chịu nổi cảnh ồn ào chen chúc trong quán, xoay người đi.
Thẩm Thiều Quang đứng ở cửa tiễn nàng ta đi giữa cơn mưa phùn.
“Có chuyện này hỏi ngươi.” Bàng nhị nương nhìn trái một cái nhìn phải một cái, thấp giọng nói: “Lâm thiếu doãn đã từng tới quán ngươi ăn cơm chưa?”
Đây là muốn tới “tình cờ gặp gỡ” sao? Thật đúng là một cô nương dám nghĩ dám làm.
“Đã từng tới.” Thẩm Thiều Quang gật đầu.
Bàng nhị nương mừng rỡ, hoa điền giữa hai hàng mày càng xinh đẹp hơn, nàng ta nghĩ ngợi một chút, hỏi Thẩm Thiều Quang: “Hắn có thường xuyên tới không? Hắn thích ăn cái gì?”
Lâm thiếu doãn thích ăn cái gì… Thẩm Thiều Quang hơi khó xử, hình như vị này chẳng thật thích một món nào đặc biệt cả, tính ra thì khẩu vị khá thanh đạm.
Bàng nhị nương không đợi Thẩm Thiều Quang trả lời đã đưa ra quyết định: “Viên Giác sư thái thường nói tài nấu nướng của cô nương rất tốt, từ ngày mai, không, từ tối nay ta sẽ tới nếm thử đồ ăn của quý quán.”
Nhớ tới chuyện A Viên đề nghị nàng đứng ở cửa quán rượu giới thiệu cách làm và mùi vị đồ ăn để kiếm khách, Thẩm Thiều Quang cười vô tội, vị khách này thật sự không phải do ta kéo vào.
Nhưng đến thì cũng đã đến rồi, nhất định phải giữ lại, Thẩm Thiều Quang cười nói: “Cô nương tới sớm một chút, ta sẽ để dành chỗ yên tĩnh nhất cho cô nương.”
“Được, Thẩm cô nương, vậy buổi tối gặp.”
Thẩm Thiều Quang cười híp mắt nhìn nàng ta dẫn tỳ nữ của mình ra về. Dưới ô, Bàng nhị nương trong bộ y phục màu hồng nhạt trông hệt như một bông hoa hạnh mới nở.
Vị Lâm thiếu doãn kia chẳng qua cũng chỉ là hơi đẹp trai thôi mà, đúng là mỹ sắc lầm người… Thẩm Thiều Quang lắc đầu, quay trở lại trong quán.