Tết Thượng Tị là một ngày tốt, tốt với cả những người du xuân và cả những người mở sạp bày hàng.
Thẩm Thiều Quang đã mượn sẵn từ trước hai chiếc xe la, cùng mấy người Vu Tam, A Viên chuẩn bị các loại đồ ăn thành phẩm bán thành phẩm, chỉ chờ đến ngày là tới Khúc Giang kiếm một khoản lời to.
A Viên và Vu Tam chưa trải qua loại chuyện thế này bao giờ, càng khỏi phải nói tới A Xương. Chỉ biết trước đây cô nương từng bày sạp bán bánh rán, không ngờ rằng bây giờ cũng có thể “từ quán thành sạp” bất cứ lúc nào.
Thẩm Thiều Quang đắc ý kể lại thành tích bày sạp bán hàng Tết Đoan Ngọ năm ngoái: “Mấy thùng nước ô mai ướp lạnh to đùng đều được cấm quân bao hết, người khác muốn mua cũng không có. Qua Tết Đoan Ngọ rồi vị giáo úy mua nước ô mai kia lại tới tìm ta, ta dứt khoát bán luôn công thức cho hắn.”
Ba người bị hành động kiểu mới này làm cho chấn động, đến cả công thức mà cũng có thể bán sao?
“Bán bao nhiêu tiền?” A Xương hỏi.
Thẩm Thiều Quang thừa nước đục thả câu: “Các ngươi đoán xem.”
“Năm lạng.” A Xương nghĩ ngợi một lát.
A Viên thường giúp Thẩm Thiều Quang tính toán sổ sách, cảm thấy năm lạng không đủ để khiến cô nương đắc ý như vậy: “Mười lạng.”
Vu Tam chỉ lo bận rộn chuẩn bị, không nói chuyện.
“Hai mươi lạng.” Thẩm Thiều Quang cười híp mắt nói.
A Xương mở to hai mắt, một tờ công thức pha nước ô mai thôi đã đủ mua mấy hắn rồi.
A Viên vô tư vỗ tay, lại từ đây mở rộng ra: “Vậy nếu như chúng ta bán tất cả công thức làm thịt, làm ngọc tiêm diện…”
A Xương cười đáp trước: “Vậy sao được chứ? Người ta mua hết công thức món ăn của chúng ta rồi mở quán rượu, vậy thì cạnh tranh thế nào?” Sau vụ lần trước Thẩm Thiều Quang đã giảng giải cho mấy người Vu Tam và A Xương nghe về chuyện quán rượu Vân Lai, tránh sau này lại bị thiệt thòi.
Cuối cùng Vu Tam cũng không nghe nổi nữa, “ài” một tiếng: “Mấu chốt là không dễ gì gặp được một kẻ ngốc bỏ hai mươi lạng mua một tờ công thức nước ô mai như thế.”
Thẩm Thiều Quang: “…” Được được, các ngươi nói có lý hết.
A Viên tổng kết lại: “Dù sao thì cô nương vẫn rất lợi hại!”
Thẩm Thiều Quang cười híp mắt, đúng là tiểu cô nương vẫn hiểu lòng người khác hơn.
Chẳng mấy chốc đã tới ngày Tết Thượng Tị. Đứng ở vị trí bày sạp năm ngoái, nhìn A Xương nhóm lửa bắc bếp, Vu Tam nặn bánh nếp, A Viên múc nước lau bàn, Thẩm Thiều Quang không khỏi cảm khái. Năm ngoái chỉ có mỗi một mình nàng trông hàng, cái gì cũng đến lượt mình, kiếm được mấy ngàn văn tiền thì vô cùng hài lòng, lại nhìn nhìn hiện tại… Sau này rồi sẽ tốt hơn nhỉ? Chắc là thế nhỉ?
Bởi vì ra ngoài bày hàng nên đồ có thể mang đi theo rất hạn chế, chủ yếu là các loại bánh hoa, bánh đậu vàng, ngải ổ ổ, thanh đoàn, bánh nhân đậu đỏ, bánh hoa tuyết, tất cả đều là mang theo nhân bánh vỏ bánh và khuôn tới đây làm luôn tại chỗ, tránh bị nứt hay là vỡ vỏ bánh.
Lúc bán các loại bánh ngọt thì người nào chú trọng vẻ bề ngoài có thể đặt trong hộp giấy nhỏ tương xứng, ai không để ý thì chỉ gói sơ sơ hoặc cắm cái que cầm ăn luôn.
Trà với đồ uống thì đơn giản hơn, vì thời tiết thế này nên cũng không có đồ uống lạnh mà chỉ có trà hoa lài, nước sơn tra câu kỷ tử, từ hoa lài tới sơn tra câu kỷ tử đều được mua từ hiệu thuốc, nếu ngửi kĩ có thể ngửi ra được mùi đẳng sâm hoàng kỳ thoang thoảng. Ngoài ra thì còn thêm một món canh ngọt là bánh trôi rượu nếp, chuẩn bị cho những người đói bụng.
Bốn người chia nhau bày hàng ra, mấy hộp bánh hoa lớn đựng đủ loại bánh hoa nhiều màu sắc thì bày ở chỗ bắt mắt nhất, đảm bảo du khách đi ngang qua liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.
Có người vẫn còn nhớ rõ Thẩm Thiều Quang: “Bánh ú cô nương làm rất ngon!” Rồi lại nhìn thấy món ngải ổ ổ từng ăn ở đây thì càng mừng hơn: “Về sau chẳng ăn được bánh nhân đậu nào ngon như vậy!”
Người bên cạnh tò mò hỏi, bánh nhân đậu này có cái gì đặc biệt?
Vị khách ban đầu đúng là một người cố chấp thích tìm tòi tới cùng: “Mỗ từng cố ý đi hỏi một người bằng hữu am hiểu ăn uống, bánh nhân đậu này được gọi là “linh sa hấn”, ý là khen ngợi vẻ đẹp tinh thế nhẵn mịn của nó, lại khen nó ngọt mà không ngấy, bánh của cô nương này làm cũng đạt được mấy chữ này.”
Vị khách này lại nói tiếp, có người nói linh sa hấn do Quắc Quốc phu nhân thời Thiên Bảo làm là ngon nhất.
Mỹ thực trong phủ Quắc Quốc phu nhân thì không ăn được, nhưng ngải ổ ổ bên Khúc Giang thì lại có sẵn, mọi người nghe kể xong thì đương nhiên đều muốn nếm thử món ăn chứa đựng chuyện xưa phong lưu* thời Thịnh Đường này.
* Quắc Quốc phu nhân Dương thị, là một trong những người chị của Dương Quý phi. Bà nổi tiếng có nhan sắc mà không cần trang điểm, được vinh hiển do em gái Dương Quý phi đắc sủng, đồng thời bị đồn có quan hệ loạn luân với anh họ Dương Quốc Trung.
Trò chuyện cả một hồi lâu, sau có người hỏi có phải Thẩm Thiều Quang có mở cửa hàng bánh hoa ở chỗ nào không.
Thẩm Thiều Quang quảng cáo cho bọn họ nghe một hồi, giới thiệu quán rượu Thẩm Ký ở phường Sùng Hiền, lại cười áy náy: “Bình thường cũng có bánh hoa nhưng không nhiều kiểu dáng thế này. Nhưng mà mấy món gà vịt thịt cá nhắm rượu hay ăn với cơm như thịt mã não, viên phỉ thúy các loại thì rất nhiều.”
Nào là mã não nào là phỉ thúy, chỉ nghe tên thôi đã thấy đẹp, khách mua bánh hoa không chỉ không thất vọng mà còn thấy hứng thú hơn, thề rằng hôm khác nhất định phải tới phường Sùng Hiền vào quán rượu Thẩm Ký nếm thử món thịt và món viên hấp dẫn này.
Vu Tam hơi nghi hoặc nhìn nhìn Thẩm Thiều Quang, Thẩm Thiều Quang tỏ vẻ rất vô tội, bọn họ thật sự không phải là kẻ lừa đảo do ta mời tới, đây chính là sức mạnh của khách quen đấy.
A Viên thì chỉ ra sức tán thưởng: “Xem đi xem đi, ta đã nói là cô nương chỉ cần giới thiệu thôi cũng đã kéo được cả đống khách rồi.”
Bán xong một lượt khách đông, số khách tới mua đồ ăn dần thưa bớt, bốn người tranh thủ thời gian rảnh rỗi nghỉ ngơi nói chuyện phiếm một lát.
A Viên nhìn trái nhìn phải: “Cô nương, vị thám hoa lang kia sẽ đi qua chỗ chúng ta chứ?”
Cái này thì Thẩm Thiều Quang không biết thật: “Ngươi tới Hạnh Viên đi dạo một lát có lẽ sẽ nhìn thấy thám hoa lang đấy, dù sao bây giờ cũng không bận lắm.” Sau đó nàng lại nói với Vu Tam và A Xương: “Chờ A Viên về rồi các ngươi cũng thay phiên đi dạo một vòng đi, cũng coi như Tết Thượng Tị có tới Khúc Giang.”
A Viên lại lắc đầu: “Lần nào cũng là bọn ta ra ngoài chơi, còn cô nương thì ở lại. Lần này cô nương đi đi!”
Thẩm Thiều Quang bật cười, ta đã qua cái tuổi hâm mộ minh tinh từ lâu rồi, mấy chuyện kiểu để dành tiền tiêu vặt lâu ơi là lâu để mua một tấm vé hạng bét trong buổi concert của thần tượng thế này năm xưa ta đều đã làm cả rồi, bây giờ chẳng ham “già này giở thói ngông cuồng của tuổi trẻ*” nữa.
* Trích “Giang thành tử – Mật Châu xuất liệp” (Đi săn ở thành Mật Châu) của Tô Thức.
Vu Tam nhìn A Xương: “Ngươi cũng đi cùng đi.”
Thẩm Thiều Quang nhướng mày. Vu Tam chỉ lo cho nhân bánh vào trong thanh đoàn, gói xong lại ép vào trong khuôn, thế là thành một cái thanh đoàn hình chữ phúc.
A Xương cười hì hì tháo bao tay và tạp dề ra: “Ta đi theo cô nương.”
Thẩm Thiều Quang bị chỉ tên, đành nhận ý tốt của bọn họ, cũng tháo tạp dề ra, cười nói: “Vậy chúng ta đi ra ngoài dạo một lát, lát nữa trở về thay phiên.”
Thẩm Thiều Quang dẫn A Xương đi về phía Hạnh Viên, dọc đường rất đông người, chắc hẳn đều đang đứng chờ xem tiến sĩ tân khoa.
Không biết vị thám hoa lang này bắt đầu cưỡi ngựa thám hoa từ giờ nào, Thẩm Thiều Quang không muốn đứng yên chờ nên dẫn A Xương đi tiếp, trên đường mua một bọc to kẹo vừng, còn mua cho A Xương một cái tranh đường rất đẹp.
A Xương mừng rỡ, ngay cả lúc còn nhỏ cũng chưa từng được đối xử như vậy: “Thôi cô nương ăn đi.”
Thẩm Thiều Quang thích ăn ngọt nhưng lại không ăn được ngọt quá: “Ngươi ăn đi. Cái này không dễ cầm, nếu không thì cũng mua đưa về cho A Viên một cái.”
Thẩm Thiều Quang cầm lấy bọc kẹo vừng, để cho A Xương lo ăn cái tranh đường của hắn.
Ngẩng đầu nhìn nước sông trong vắt, thuyền đi lại trên mặt sông và cả mấy con chim nước thỉnh thoảng bay qua, hàng liễu rũ đong đưa dọc theo bờ sông, nhìn từ xa xa là một mảng xanh mướt, đúng là có nét giống “liễu như khói”. Thẩm Thiều Quang lại nghiêng đầu sang hướng khác nhìn các lang quân anh tuấn, các cô nương ăn mặc điểm trang lộng lẫy, người nào người nấy đều mặt phấn mày ngài, còn trẻ tuổi đúng là tốt thật đấy.
Đứng cạnh bờ sông hóng gió một hồi, túm một cọng cỏ non ngậm trong miệng, thấy A Xương đã ăn hết kẹo thì đi về.
Lúc đi qua Hạnh Viên thì nghe nói là các thám hoa lang mới đi qua không lâu.
A Xương rất kích động: “Chúng ta đi nhanh một chút có lẽ còn đuổi kịp.”
Thẩm Thiều Quang ném cọng cỏ đi, cùng A Xương đi nhanh về phía trước, quả thật là đuổi kịp.
Qua khe hở giữa đám người đông nghịt, Thẩm Thiều Quang nhìn thấy hai vị thám hoa lang kia quả thật là còn rất trẻ, nhìn chỉ chừng hai mươi, một người thì ăn mặc lộng lẫy, mày kiếm mắt sáng, đôi môi rất mỏng, nhìn tướng mạo rất phong lưu; người còn lại thì mặt trắng như phấn, mặt mày tinh xảo, nhìn qua đã thấy xuất sắc hơn người.
Chà chà, thám hoa lang khoa thi năm nay rất có nhan sắc đấy. Thẩm Thiều Quang so sánh với vị thám hoa lang mà mình có quen biết, khí chất của vị kia có hơi cao ngạo lạnh nhạt, như cành bách xanh biếc giữa ngày đông vậy, không có vẻ gần gũi thế này.
Lúc này có người tỳ nữ không biết là của nhà ai muốn lại gần, chắc là vị thám hoa lang mày kiếm mắt sáng kia có quen biết, bảo người tỳ nữ kia đi tới, người tỳ nữ dâng lên một tấm khăn lụa.
Vị thám hoa lang kia mở khăn ra nhìn một chút, sau đó cong môi cười. Điệu cười phong lưu này khiến vô số thiếu nữ phải hít vào một hơi, thế là lập tức có người ném khăn lụa hay nhánh hoa trong tay về phía hai vị thám hoa lang giống như tục lệ lưu hành ở tiền triều.
Hai vị thám hoa lang cười cưỡi ngựa đi về phía trước.
“Chậc chậc! Thiếu niên đăng khoa, Khúc Giang thám hoa, lại có danh kỹ Bình Khang tặng khăn lụa in dấu son, đời người đắc chí cũng không gì hơn được thế này*!”
* Thật ra đây là chuyện của thi nhân Hàn Ác thời Vãn Đường. [tác giả]
“Tứ lang cũng chăm chỉ một chút, chưa biết chừng sang năm lại là ngươi đấy.”
Thẩm Thiều Quang nghiêng đầu nhìn hai vị sĩ tử bên cạnh, thì ra chiếc khăn lụa lúc nãy là của danh kỹ Bình Khang tặng, hơn nữa còn có thêm “nghệ thuật gia công” đầy mùi hương diễm, người thời Đường các ngươi cũng biết cách chơi thật đấy!
Thấy có cô nương xinh đẹp đang nhìn mình, hai người sĩ tử kia cũng nở nụ cười, gật đầu với Thẩm Thiều Quang.
Thẩm Thiều Quang cười gượng một tiếng rồi chen ra khỏi đoàn người.
Bởi vì thám hoa lang ở phía trước nên Thẩm Thiều Quang ngại chen lên trước, liền dẫn A Xương đi vòng lung tung một hồi, mua thêm chút đồ ăn vặt nữa, chờ trên đường rảnh bớt người mới đi trở về sạp hàng của mình.
Vừa trở lại thì thấy Vu Tam và A Viên đang bận tối mày tối mặt, Thẩm Thiều Quang và A Xương vội vàng bắt tay vào làm.
Dù cho đang rất bận nhưng A Viên vẫn báo cáo tình hình cho Thẩm Thiều Quang: “Cô nương, cô nương, vừa rồi vị thám hoa lang kia mua bánh hoa của chúng ta đấy! Còn nói gì mà “bánh còn đẹp hơn hoa” nữa.”
Mấy người khách mua hàng bên cạnh cũng nhao nhao cười nói: “Bọn ta cũng nếm thử món bánh hoa mà cả thám hoa lang cũng thích.”
Thẩm Thiều Quang: “…” Đây là duyên phận gì đây? Thì ra gà quay Càn Long, bánh ngô Từ Hy đều có thể là thật cả!
Thẩm Thiều Quang vừa bận rộn vừa cân nhắc ý định về sẽ dùng thám hoa làm chiêu bài quảng cáo cho bánh hoa.
Nhờ có thám hoa lang giúp đỡ mà bánh hoa hôm nay vô cùng đắt hàng, dần dần có loại đã bán sạch, tới buổi chiều thì dù đã chuẩn bị rất nhiều nhân bánh và vỏ bánh nhưng đều không còn, chỉ còn lại mấy khối bánh hoa tuyết.
Khách cũng ít, Thẩm Thiều Quang vội vàng giục bọn Vu Tam A Viên đi dạo một vòng, để nàng canh sạp, chờ bọn họ quay lại rồi sẽ dọn sạp về nhà.
Vị đã từng là thám hoa lang kia tới đúng vào lúc này.
Thẩm Thiều Quang phát hiện ra là vị này rất thích xuất hiện lúc đêm xuống tiệc tan người ít, dường như trời sinh đã mang vẻ cô độc.
Xuất hiện vào lúc này thì vấn đề lớn nhất là… không còn đồ ăn nữa!
Thẩm Thiều Quang cười híp mắt chọc ghẹo: “Thám hoa lang hiện tại mua mất bánh rồi, khiến thám hoa lang trước kia không còn bánh để mua.”
Khóe mày Lâm Yến hơi cong cong: “Vậy thì uống chút trà hoa lài.”
Thẩm Thiều Quang rót trà cho hắn, bưng luôn mấy khối bánh kia tới, sau đó đi thu dọn đồ đạc.
Dọn dẹp xong quay người lại thì thấy Lâm thiếu doãn đang khẽ cúi đầu, cầm nắp chén trà nhẹ nhàng gạt vụn trà đi, có lẽ là vì sống mũi cao nên khuôn mặt nhìn nghiêng trông rất đẹp, bộ quan phục màu đỏ tươi trên người cũng rất hợp.
So sánh với hai vị thám hoa lang vừa rồi thì vẻ đẹp của vị này là kiểu đẹp đã lắng đọng qua thời gian, giống như… Thẩm Thiều Quang lại nghĩ tới chân giò muối treo dưới mái hiên trong hậu viện nhà mình.
Bây giờ Thẩm Thiều Quang cảm thấy Lâm thiếu doãn có thể tính là chân giò muối hai năm, thêm rượu hoa điêu chưng lên thì chắc là rất ngon.
Lâm Yến nghiêng đầu, vừa khéo đối diện với ánh mắt Thẩm Thiều Quang.
Thẩm Thiều Quang không hề có vẻ ngượng ngùng vì bị bắt quả tang tại trận, lại còn cười nói: “Năm đó Lâm lang quân thám hoa Hạnh Viên cũng náo nhiệt như vậy sao? Có…” Thẩm Thiều Quang khẽ ho một tiếng rồi ngừng lời. Hỏi người ta là có danh kỹ tặng khăn tay hay không thì có phần khinh bạc người ta rồi.
Lâm Yến mỉm cười: “Hằng năm đều như vậy.”
“À…” Thẩm Thiều Quang gật đầu.
“Chỉ là lúc đó không có bánh hoa ngon như vậy để ăn.” Lâm Yến hơi cúi xuống, cầm lấy một khối bánh hoa tuyết bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhai.
“…” Thẩm Thiều Quang nhịn không được mỉm cười, không phải hôm nay Lâm thiếu doãn ăn mật rồi mới tới đấy chứ? Sao đột nhiên lại ăn nói ngọt lịm như vậy?
Khóe mắt Lâm Yến hơi cong lên, tựa như nụ lan mới nở.