Nhìn chẳng có gì cả, chỉ được rộng rãi thoáng mát, mới có tường xung quanh, có thể che gió che mưa được sao? Vậy còn không biết xấu hổ nói là khách điếm? Đời này ta chưa thấy qua khách điếm nào mà keo kiệt như vậy!
Triển Linh bị nói vậy cũng đùa vài câu “Không phải chúng ta đang xây dựng thêm sao? Bà nói thế, nhưng có bắt buộc phải có nóc nhà mới là Khách điếm sao?”
Bà tử còn chưa mở miệng, nha đầu bên cạnh hô lên “Cửa cũng chưa có nữa!”
Hạ nhân liên tục bàn ra, vị tiểu thư kia mặc kệ, trực tiếp nói với Triển Linh “Tỷ tỷ là lão bản nương? Không cần cùng các nàng dong dài, dọc đường đi bọn họ thực quá ồn ào ta không còn kiên nhẫn nghe, cô nương dọn món ngon bổn tiệm lên cho ta! Hiện ta muốn có món xào, càng mới mẻ càng tốt.”
Nói xong, nàng nói với đám tùy tùng “Ta muốn ăn bên ngoài, các ngươi không muốn thì lấy thức ăn trong xe mà ăn!”
Rồi nói với hộ vệ bên người “Bọn họ muốn thế nào ta mặc kệ, ngươi phải đi cùng ta.”
Hộ vệ kia ôm quyền “Tuân mệnh.”
Triển Linh ra hiệu Thiết Trụ nâng cái bàn mới mua an trí vào tân phòng và đem nước ấm ra mời.
Không nghĩ tới đã có khách nhân rồi, nếu đã tới, không nhất thiết phải có nóc nhà mới buôn bán được.
Không có nóc nhà thì sao, không bị gió lùa vào là được rồi!
Vị đại tiểu thư không so đo những thứ như vậy, không cần người đỡ đi, trực tiếp đẩy tay nô tỳ bà tử ra, một mình nàng đi tham quan xung quanh một chút.
“Ôi, đây là heo sao?” Lần đầu nàng nở nụ cười vui vẻ, thoải mái như vậy, nàng chỉ vào mấy chú heo hỏi “Lần đầu tiên ta thấy được heo sống thế này đó. Ngày thường nghe các ngươi nói heo dơ bẩn, nhưng ta thấy sạch sẽ như vậy, thật là bất ngờ.”
Thiết Trụ thầm nghĩ, sao không sạch sẽ được chứ? Triển cô nương yêu cầu rất cao, mỗi ngày đều phải quét dọn chuồng heo, đổi cỏ khô mới, lâu lâu còn phải tắm cho chúng nữa, nói như vậy sẽ không có mùi hôi…
Nha đầu bà tử đuổi theo nàng nửa ngày mệt thở hồng hộc, còn suýt bị trẹo chân nữa, khi thấy có nuôi gà nữa tinh thần mới xốc lại “Lão bản nương, giết gà làm thức ăn đi!”
Dọc đường đi đại tiểu thư bọn họ khá vất vả, cần tẩm bổ nhiều.
“Xin lỗi!” Thiết Trụ cười làm lành nói “Gà này chúng ta nuôi lấy trứng, chờ để ấp, không giết được.”
“Đó không phải là gà trống sao?” Nha đầu kiêu căng chỉ con gà trống đang tản bộ nói “Nó không cần đẻ trứng, sao không giết được?”
Thiết Trụ cười khúc khích, hàm hậu nói “Cô nương nói đùa à, chỉ có một con gà trống, giết nó rồi, gà mái ấp trứng sao có con!”
“Vì sao?” Tiểu thư cùng nha đầu mặt đầy nghi hoặc hỏi lại.
Các nàng không rõ, nhưng hai vị bà tử kia trên dưới ba mươi tuổi lại rất rõ ràng, không khỏi đỏ mặt, trước mắng nha đầu kia một câu sau lại mềm mại nói với tiểu thư nhà mình “Cô nương, cái này không tốt không cần hỏi nữa!”
Vị tiểu thư kia là kẻ thông tình đạt lý, nhìn bà ta một cái tuy còn chưa rõ nhưng không truy vấn nữa, còn nói giúp chủ tiệm “Thôi, dọc đường đi ăn thịt cá thiếu sao? Hiện giờ ta chỉ muốn ăn chút rau xanh, muốn ăn gà, các ngươi vào thành mua đi, đừng làm khó người ta.”
Nha đầu cùng bà tử nào dám? Vội vàng cười làm lành nói “Cô nương, người chưa quản gia nên không biết, hiện giờ trời lạnh, rau xanh bắc địa chúng ta càng khan hiếm hơn, mà ở nơi này bọn họ có thể nấu được món gì, người nói xem đây là quán ăn sao!”
Còn rau xanh, đợi chút họ mang ra cũng chỉ có thể là bánh bột ngô khô cứng, một chút rau khô cùng cháo trắng mà thôi… Không bằng lương khô của chúng ta nữa, sao gì bột bánh cũng tinh sạch hơn.
“Ngươi thật dài dòng!” Vị tiểu thư cau mày có chút mất kiên nhẫn nói “Hoặc là ngồi đây cùng ta ăn, hoặc nhanh đứng lên ra chỗ xe ngựa ăn điểm tâm ngọt, không nói nữa! Bằng không ta đuổi ngươi về quê đó!”
Bà tử cùng nha đầu nghe xong lời này cả người run lên, rốt cuộc cũng không dám nói tiếp nữa lời.
Khi bọn họ đang nói chuyện, Nhị Cẩu Tử cũng bưng mâm đồ ăn qua giới thiệu một chút “Lão bản nương nói, không nghĩ khách quý tới cửa, mấy vị ăn tạm món khai vị trước, cô nương đang làm thêm món mới. Đây là rau ngâm giấm, canh tôm trứng, cải muối chua và thịt lợn cuộn.”
Không nghĩ khách nhân đến sớm như vậy, lại sợ sốt ruột lên đường vì món khoai tây hầm sườn cần ninh lâu, cũng chỉ có thể đem vài món ra trước.
Nhị Cẩu Tử còn chưa nói xong, mấy người chủ tớ ngửi thấy mùi vị rau chua thơm mát, đặc biệt dĩa giá ngâm chua kia, lúc này cuối thu mà nơi này lại hoang vu, có món này thực quý giá.
“Cái này là thức ăn sao?” Vị tiểu thư thập phần tò mò “Ta chưa bao giờ ăn qua, nghe mùi vị cảm giác rất muốn ăn.”
Rong ruổi trên đường hơn một tháng, mà sắp vào đông rau xanh khan hiếm nhiều, nàng sớm chết nghẹn, không nghĩ tới cửa hàng hoang dã ven đường lại có món rau xanh tươi mới, thật vui mừng hết lớn.
Nhị Cẩu Tử không khỏi đắc ý, mặt mày lập tức hớn hở “Nói không khoa trương nhưng ta bảo đảm, không có chỗ nào có được mùi vị như chỗ này của chúng ta đâu! Ngài cứ nếm thử, xem ta nói đúng không!”
Quả nhiên vị tiểu thư gắp một đũa cho vào miệng từ tốn nhai nuốt, hương vị tuyệt vời lan toản khắp khoang miệng khiến cặp chân mày nàng giãn ra.
“Đúng, rất ngon!”
Thịt cuộn chính là bánh bao cuộn thịt, nhìn đơn giản nhưng công đoạn chế biến không dễ. Bên trong không biết nêm gia vị gì, nàng chỉ cảm nhận được vị thịt heo cùng vị cay mà thôi, tóm lại làm món khai vị rất thích hợp.
Canh tôm trứng lại không có mùi tanh, thịt tôm đỏ hồng cắt nhỏ, hương vị tươi mới khá đặc sắc, món nào cũng thật ngon cả!
Không riêng vị tiểu thư vui vẻ ăn, ngay cả đám bà tử cùng nha đầu trước đó lòng đầy oán hận cũng không rảnh nói chuyện, tất cả chuyên tâm việc ăn uống!
Vị tiểu thư thích nhất món đồ chua, hỏi Triển Linh có thể bán cho nàng một ít đem đi không.
“Thời trẻ ta có đọc qua một quyển du ký, trong đó nói nam nhân thích mấy món muối chua có vị chua cay thế này, tuy ta không đi qua nhưng có thể tưởng tượng được! Ta nghĩ cha ta cũng sẽ thích, muốn mang về một ít cho ông nhắm rượu!”
Củ cải không đáng giá, không đến một trăm văn có thể mua một bao tải, làm đồ chua cũng không phiền toái, Triển Linh thống khoái lấy một bình nhỏ cho nàng “Cô nương thật có hiếu tâm.”
Nào có mấy cô nương ra khỏi cửa còn nhớ phụ mẫu yêu thích gì đâu? Huống chi đây là món dân dã dùng ăn sáng.
Vị tiểu thư nhận nói lời cảm tạ, quay đầu cười nói với bà tử “Ta cảm thấy đồ ăn này rất hợp khẩu vị, các ngươi cảm thấy so với mấy ngày trước chúng ta ăn như thế nào?”
Rốt cuộc nha đầu tuổi trẻ thiếu kiên nhẫn, nhanh nhẹn nói “Rất ngon! Hương vị khác với những món thường ăn trước kia.”
Triển Linh cười nhẹ “Quá khen, các người thích là tốt rồi.”
Thời điểm bọn họ vào thành phát hiện, phương pháp nấu nướng triều Đại Khánh hiện tại cơ bản đều là chưng nấu là chính hoặc nướng, căn bản không có khái niệm xào, cho ít dầu mỡ không nói, mà gia vị chỉ có vài loại.
Triển Linh đến từ đời sau, dung hợp phương pháp chế biến thức ăn từ cổ chí kim tự nhiên chiếm ưu thế.
Bà tử tới tính tiền lại nghe Triển Linh nói “Nói thật, không nghĩ nhanh như vậy có khách rồi, ta chưa kịp định giá thức ăn, bà xem trả giá giúp đi!”
Nếu trả nhiều thì lỗ vốn, mà trả ít thì không được.
Bà tử khó xử nhìn tiểu thư nhà mình giúp đỡ.
Vị tiểu thư xua tay “Chiếu theo hôm qua thêm một chút là được.”
Bọn họ có bảy người, mấy ngày trước đây ở khách điếm châu Phúc Viên, một ngày ăn ba bữa nhưng nhưng thức ăn không hợp khẩu vị.
Mà bữa ăn này đủ mùi vị hương sắc, ít nhất mấy lượng bạc!
Bà tử suy nghĩ một hồi lấy ra ba lượng bạc “Nhiêu đây đủ không?”
Bọn họ là người nhà châu phủ, không thể đưa thiếu khiến người ta chê cười!
Huống chi bữa cơm hôm nay ăn xác thật thoải mái, tiểu thư cũng thật cao hứng, mà rau xanh mùa đông so với thịt còn quý giá hơn chút.
Bữa cơm này chỉ mấy trăm văn tiền, thu hồi tới ba lượng bạc quá lời rồi!
Triển Linh cười tiếp “Đủ rồi! Đủ rồi!”
Vị tiểu thư có chút không yên tâm, chỉ nha đầu đang ôm bình muối chua “Còn một bình đồ chua ta mang về nữa.”
“Đủ rồi!” Triển Linh nói “Chỉ là chút củ cải, công phu không nhiều không đáng giá gì.”
Bà tử kia nghe nàng nói vậy nhịn không được đánh giá nàng lại vài lần, cách nhìn cũng thay đổi không ít.
Nhìn đoàn xe đi rồi, Triển Linh giơ ba lượng bạc hướng bọn Thiết Trụ cười sáng lạn “Khai trương!”
Khởi đầu tốt đẹp, không tồi!
Đảo mắt qua một tháng, Thiết Trụ và Nhị Cẩu Tử là hai lao động chính, hỗ trợ Triển Linh dựng nhà mới.
Phá phòng nhỏ phía tây mở rộng sân, giường đất đã bàn thợ thủ công trong thành xong, thuận tiện mở rộng địa long thông các phòng, không chỉ giúp thân thể ấm áp, mà mùa đông trồng rau xanh cũng tiện, nuôi heo nuôi gà cũng thoải mái, thu trứng, lấy thịt là không xa.
Phòng phía tây Triển Linh dựng cho người nhà ở. Hai Tỷ đệ ở phòng chính phía bắc, hai phòng nhỏ, một bên làm kho một bên phòng bếp.
Vào cửa, gian bên tay trái là thư phòng, bên tay phải là hai gian phòng ngủ, nam nữ khác biệt, chờ qua thời gian nữa Triển Linh cho Triển Hạc ngủ phòng riêng.
Tây sương chia hai gian, Triển Linh định cho Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử ở nhưng hai người họ chết sống không chịu, nói quá xa xỉ, kiên trì ở chung một gian.
“Phòng này khá rộng, đừng nói hai người mà ba người vẫn đủ, không cần phô trương quá, mà quét dọn cũng gian nan.”
Triển Linh không lay chuyển được họ đành đáp ứng, để lại một phòng dùng cho tình huống cần thiết hoặc là để cất vật dụng cũng được.
Phòng đông sương đối diện dùng trồng rau xà lách mùa đông. Trong sân kê một bộ bàn đá, đầu xuân mua về ít thạch lựu, quả hồng, quả lê… đợi kết quả có trái ăn, ngoài ra còn đem ngâm rượu nữa.
Phòng phía đông là tiệm cơm, phía sau tạm thời xây tám phòng cho khách vãng lai nghỉ ngơi, hai bên ba gian, phía bắc hai gian.
Khoảng cách từ đây đến châu Hoàng Tuyền cũng mất nữa ngày đường, có thể nhiều người nghỉ một phòng đỡ bớt tiền, giường chung cần rộng chút.
Con đường đối diện mới khai hoang một mẫu đất, xây dựng tách biệt hai nhà vệ sinh nam nữ, bên trong đều có để thùng nước, dùng xong liền dùng nước xối đi xuống cái hố phái sau, sạch sẽ lại vệ sinh. Bài tiết của gia súc cũng dẫn đến cái hố đó, nàng có ngăn thêm hồ tự hoại, phân phân hủy rồi chảy qua đây, dùng bón cây rất là tốt…
Sân phía đông, nàng dựng biển hiệu cao hai mét ghi “Khách Điếm Một Nhà” phía trên đánh bóng sang trọn. Các gian nhà đều dùng một kiểu gạch đỏ, lát ra đến ngoài đường đi, dù có mưa gió cũng không sợ sình lầy.
Châu Hoàng Tuyền xác thật phồn vinh, vị tiểu thư thần bí được người biết đến, mỗi ngày đều có người đi qua, ít thì ba lượng, nhiều thì tám chín lượng, ngày nhiều nhất thu tới mười mấy lượng, khiến Triển Linh cùng mọi người bận tối mặt mày!
Đặc biệt mấy ngày mưa thu liên miên, xe ngựa đi không được, có vài khách nhân lỡ bước cứ nghĩ xong rồi ai ngờ gặp được khách điếm, lập tức muốn vào ở trọ.
Vì thế khách điếm cứ như vậy được khai trương.