Tiệm Cơm Nhỏ

Chương 25
Trước
image
Chương 25
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 47
  • Chương 48
  • Chương 49
  • Chương 50
  • Chương 51
  • Chương 52
  • Chương 53
  • Chương 54
  • Chương 55
  • Chương 56
  • Chương 57
  • Chương 58
  • Chương 59
  • Chương 60
  • Chương 61
  • Chương 62
  • Chương 63
  • Chương 64
  • Chương 65
  • Chương 66
  • Chương 67
  • Chương 68
  • Chương 69
  • Chương 70
  • Chương 71
  • Chương 72
  • Chương 73
  • Chương 74
  • Chương 75
  • Chương 76
  • Chương 77
  • Chương 78
  • Chương 79
  • Chương 80
  • Chương 81
  • Chương 82
  • Chương 83
  • Chương 84
  • Chương 85
  • Chương 86
  • Chương 87
  • Chương 88
  • Chương 89
  • Chương 90
  • Chương 91
  • Chương 92
  • Chương 93
  • Chương 94
  • Chương 95
  • Chương 96
  • Chương 97
  • Chương 98
  • Chương 99
  • Chương 100
  • Chương 101
  • Chương 102
  • Chương 103
  • Chương 104
  • Chương 105
  • Chương 106
  • Chương 107
  • Chương 108
  • Chương 109
  • Chương 110
  • Chương 111
  • Chương 112
  • Chương 113
  • Chương 114
  • Chương 115
  • Chương 116
  • Chương 117
  • Chương 118
  • Chương 119
  • Chương 120
  • Chương 121
  • Chương 122
  • Chương 123
  • Chương 124
  • Chương 125
  • Chương 126
  • Chương 127
  • Chương 128
  • Chương 129
  • Chương 130
  • Chương 131
  • Chương 132
  • Chương 133
  • Chương 134
  • Chương 135
  • Chương 136
  • Chương 137
  • Chương 138
  • Chương 139
  • Chương 140
  • Chương 141
  • Chương 142
  • Chương 143
  • Chương 144
  • Chương 145
  • Chương 146
  • Chương 147
  • Chương 148
  • Chương 149
  • Chương 150
  • Chương 151
  • Chương 152
  • Chương 153
  • Chương 154
  • Chương 155
  • Chương 156
  • Chương 157
  • Chương 158
  • Chương 159
  • Chương 160
  • Chương 161
  • Chương 162
  • Chương 163
  • Chương 164
  • Chương 165
Tiếp

Sáng sớm hôm sau, Triển Linh, Tịch Đồng cùng đám người Thiết Trụ đi vào thành làm hộ tịch và nộp thuế.

Gặp quan gia làm hộ tịch địa phương, gửi chút tiền trà nước, mặt mày vị quan gia vui vẻ hẳn, tự dẫn người xem thổ địa đo đạc, phòng ốc, cấp sổ hộ khẩu hết thảy bảy lượng tám đồng. Sau cả đám người lại ngồi xe ngựa vào thành kê khai nộp thuế.

Nhìn tổ hợp nhóm người bọn họ, người nha môn có chút nghi vấn nhưng thấy tất cả ăn mặc sạch sẽ, lại không có tiền án gì, lại chủ động tới cửa nộp thuế, cũng không hỏi nhiều liền nhanh nhẹn viết công văn thu bạc.

“Được rồi.” Nhìn mấy quyển hộ tịch của bọn họ, quan sai nói “Về sau các người có người quản, không nên gây chuyện, đại nhân chúng ta không thích trong mắt dù dính một chút hạt cát.”

Cuối năm nha môn lo báo cáo, thời điểm thu bạc nghĩ mấy người này thật thông minh, bằng không năm sau bọn họ có mà chịu tội.

Triển Linh cười hiền, đưa họ một tay nải lớn phá lấu “Cảm ơn quan gia, gửi ngài cùng các huynh đệ dùng nhắm rượu.”

Chuyện này tất nhiên người ta để ý rồi, nghe nói có người cả nữa tháng vẫn chưa làm xong nên Triển Linh cũng hiểu.

Lúc bắt đầu Tịch Đồng đã âm thầm gửi bạc, bây giờ cũng không cần đưa nữa, để người ta nhìn thấy ngược lại không hay, nàng liền mang theo một ít món kho, món ăn mới lạ lại không nhiều tiền vốn, một bao lớn này giá bên ngoài cũng khoản nửa lượng bạc, không tính quá khinh bạc người khác; Thứ hai đây chỉ là đồ ăn, người khác nhìn thấy cũng không nói gì, hai bên đều có thoải mái.

Quan sai nhìn nàng cười nhận lấy, ngửi thấy mùi thịt thơm nức trong bao giấy càng thêm vừa lòng.

“Đây là bổn phận chúng ta, ngày sau nếu có chuyện cần hỗ trợ, nếu có thể làm được chúng ta làm cho các ngươi.”

Xem như một hồi giao kết quen biết, về sau qua lại nhờ vả cũng tiện.

Từ nay, bọn Triển Linh đã có thương hộ tại Châu Hoàng Tuyền thuộc trấn Khánh Vân.

Cả một ngày trời chạy tới chạy lui, làm xong hết thảy thì trăng đã treo trên đầu cành, ngồi xe ê ẩm cả người, Triển Linh cùng mọi người chọn dùng cơm chiều trong thành.

Lúc này bọn họ không còn mơ bánh bao thịt của bà Vương nữa mà đi thẳng đến tửu lầu Phan Gia ăn.

Triều Đại Khánh không cấm đi lại ban đêm, giờ phút này các tửu lầu, tiệm ăn bán đồ ăn đêm đều treo đèn lồng bên ngoài, bên trong thắp những ngọn nến kiểu xưa cũ, khắp nơi ánh sáng đều rõ ràng.

Trong không khí tràn ngập hỗn tạp mùi thức ăn, bên tai quanh quẩn tiếng ca cơ khắp nơi vang lại cùng tiếng nhạc, tiếng cười nói hỗn tạp chẳng khác nào tòa Bất Dạ Thành.

Tiểu nhị nhận ra Triển Linh, Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử từ xa liền chủ động đi đón “Này, không phải Triển chưởng quầy đây sao? Hôm kia chưởng quầy chúng ta còn nhắc mãi, nói đã lâu không gặp mặt, không ngờ hôm nay người tới, mời mau tiến vào!”

“Chưởng quầy các ngươi có ở trong không? Hôm nay ta đến thăm ông ấy.” Triển Linh cười nói “Vào thành làm chút việc, sắc trời không còn sớm liền ăn cơm ở trong thành mới trở về.”

“Thì ra là vậy! Thật không khéo, hôm nay chưởng quầy đi nơi khác làm việc, phải hôm sau mới về.” Tiểu nhị tươi cười thân thiết, lại tự mình sắp ghế cho mọi người “Các vị muốn ăn món gì?”

Triển Linh nhìn chung quanh nói “Thật buồn cười, ta tới đây vài lần rồi, đây là lần đầu dùng cơm ở đây, ngươi có món chiêu bài nào giới thiệu vài món xem sao?”

“Tất nhiên là có, gần đây bổn tiệm có trứng vàng bạc, có…” tiểu nhị mỗi ngày đều nói như thế không biết bao nhiêu lần, đã sớm quen thuộc, còn chưa nói xong hắn liền cười ngại ngùng, giơ tay che miệng “Thấy Triển cô nương tới, tiểu nhân vui mừng đến hồ đồ rồi, đúng là múa rìu trước cửa Lỗ Ban, mấy thứ này không phải từ Triển cô nương làm ra sao?”

Mọi người đều cười, Nhị Cẩu Tử là fan trung thành của Triển Linh, nghe vậy liền ngẩng đầu ưỡn ngực nói “Cô nương chúng ta rất có bản lĩnh, về sau còn có nhiều món mới nữa.”

Tiểu nhị lại đi theo tán một hồi, sau mới báo lên vài món thức ăn.

Thấy thực đơn nàng kinh ngạc nói “Thịt bò? Thế nhưng cũng dám giết ngưu sao?”

Không phải nói ngưu cổ đại đặc biệt quý giá, không ai được giết, sao nơi này lại quang minh chính đại buôn bán chứ?

Triển Linh ý tứ hỏi Tịch Đồng, cuối cùng muốn món thịt bò hầm, thịt thỏ nấu hành, canh trứng tơ vàng, canh cải trắng đậu hũ cùng mấy món điểm tâm, lại kêu thêm chén chưng trứng cho Triển Hạc.

Tiểu nhị ghi nhớ xong lúc này mới cười nói “Trâu cày tất nhiên quý trọng, sẽ không giết thịt ăn, bây giờ có người chuyên chăn nuôi thịt ngưu lấy thịt, chúng sức khỏe thấp, sức chịu đựng cũng kém, không tiện dùng cày ruộng nên giết thịt làm thức ăn. Mỗi tháng đều đi nha môn báo cáo, xác nhận trâu cày đủ mới giết hai đầu đem bán, hôm nay vừa vặn trong tiệm có mẻ thịt bò mới! Rất là quý hiếm, xem như cô nương tới kịp lúc rồi.”

Nghe hắn nói như vậy, Triển Linh cùng Tịch Đồng nhìn nhau, trong mắt đều thấy được sự nóng bỏng trong đó.

Thịt bò, thịt bò đó nha!

Trước kia không biết còn chưa tính, hiện giờ đã biết, có thể bỏ qua sao?

Nướng BBQ, chiên bò bít tết, khô bò, thịt bò hầm, thăn bò năm màu, thịt bò nạm kho tàu, thịt bò hấp rượu vang đỏ… Thậm chí còn có bánh bao thịt bò, lẩu bò, thịt bò nhúng giấm cuốn rau xanh, thật là đủ loại màu sắc mà.

Nhịn không được sắp chảy cả nước miếng, Triển Linh hỏi tiểu nhị cửa hàng bán thịt bò ở đâu, lập tức đem túi tiền cho Nhị Cẩu Tử nhanh đi mua về “Chạy nhanh đi nhìn một chút có còn hay không, chỉ cần hàng mới, mặc kệ còn thừa cái gì, nhiều hay ít đều mua về hết, xương cốt cũng mua! Nói bọn họ giao tới Khách Điếm Một Nhà ngoài thành biết chưa.”

Toàn thân con bò tất cả đều làm được món ngon, từ đầu đến đuôi, trừ bỏ da lông không thể nấu ăn mà thôi!

Nhị Cẩu Tử nuốt xuống nước miếng, có chút chần chờ hỏi “Nếu bọn họ còn thừa hơn nửa đầu, cũng mua hết sao?”

“Mua!”

“Hơn nữa đầu hay nguyên con thì sao?”

“Mua mua mua tất!”

Nhận lời xác nhận chắc như đinh đóng cột này, hai huynh đệ vội vàng đi ra cửa. Nhìn tư thế đó của bọn họ không giống như đi mua đồ vật mà giống chuẩn bị lên chiến trường hơn.

Đầu năm nay, không sợ thịt bò ăn không hết, chỉ sợ không có mà mua ăn.

Không nói thời điểm lúc này trời giá rét, bên ngoài chẳng khác nào tủ lạnh thiên nhiên, không sợ để lâu nó hỏng. Nếu ăn không hết, có thể làm khô bò mà!

Vị cay nồng, vị cay ngọt hoặc để nguyên vị, ai da, buồn chán dùng nó nhai chơi, càng nhai càng thơm! Hương vị nhân gian khó cưỡng!

Đúng rồi đúng rồi, nếu làm thịt khô, dùng thịt heo làm sẽ có phong vị khác nữa.

Ước chừng qua ba mươi phút, Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử thở hổn hển trở về, mặt mày kiêu ngạo cùng vui mừng vì hoàn thành nhiệm vụ “Chưởng quầy, đã mua xong!”

Triển Linh thực bội phục họ, làm việc đặc biệt tích cực! Có lẽ bọn họ vội vã chạy đi, trời lạnh thế này mà trên trán thấm ướt cả mồ hôi.

Giá cả thịt bò đắt hơn thịt dê, lại là thời điểm cuối năm, một cân hơn hai trăm văn, nhưng là thứ hiếm lạ, người mua cũng không ít. Đều là những gia đình giàu có, thường thường muốn là mấy chục cân. Cho nên tuy hôm nay bọn họ xẻ hai đầu, bọn Thiết Trụ vội chạy tới chỉ còn lại không đến nửa cái đầu, nhưng lại còn mấy cây xương cốt lớn, hai người vội hô lớn mua hết, những người xếp hàng đứng phía sau hận không thể ăn thịt bọn họ.

Lúc này Triển Linh mới nhẹ thở ra, cùng Tịch Đồng liếc nhau, đồng thời phun ra hai chữ “Khô bò.”

Món đó bảo tồn lâu lại ăn ngon, hai người cảm thấy thực vui vẻ… Đưa tay vỗ vào nhau, ánh mắt vừa lòng thỏa mãn.

Nhị Cẩu Tử có chút khó hiểu “Cô nương, theo lý thịt hầm ăn mới ngon, hầm nát nhừ ăn khi nóng, người ta cả đời nằm mơ có thể thưởng thức nhắm nó với rượu, như vậy mới đã ghiền, sao lại đem thịt tươi đi hong gió chứ?”

Còn chưa nói xong, hắn phát hiện chưởng quầy nhà mình cùng Tịch thiếu hiệp động tác có chút giống nhau, hắn phức tạp không nói nên lời.

Triển Linh thở dài, vỗ vai hắn buồn bã nói “Khác nhau nhiều lắm.”

“Cái gì, cái gì mương?” Nhị Cẩu Tử càng thêm mờ mịt.

Triển Linh chỉ nhe răng cùng hắn mà không giải thích.

Cách nghĩ bọn họ khác nhau thực khó giao lưu thông suốt, huống chi bọn họ chính là toàn bộ xuyên qua, một phiên bản rãnh biển Mariana đó!

Có khô bò, uống nước có ga cùng chơi game, quả thực còn gì sảng khoái bằng!

Thời gian nói chuyện phiếm trôi qua thực nhanh, không bao lâu, thịt bò hầm được bưng lên, hương thơm theo tiểu nhị một đường bay ra, dẫn tới rất nhiều thực khác chưa gọi món này động động cánh mũi, cũng đi theo chảy nước dãi ba thước, giá cả hơn phân nữa lượng bạc cũng muốn ăn.

Thịt bò cắt thành khối vuông lớn giống nhau, đủ gia vị, dùng lửa vừa, thịt mềm mại, cho vào miệng liền tan. Thịt lẫn mỡ hầm nước vàng ươm, gân hầm trong suốt nhai giòn rụm, thịt nấu canh vị hơi mặn phù hợp ăn với cơm.

Không hổ là món chiêu bài, xác thật ăn ngon, rõ ràng không dùng nhiều gia vị, hương vị nguyên thủy đơn giản, nhưng chỉ một chữ ‘Tiên!’ Mỹ vị thuần túy.

Riêng món này có tên riêng, còn những món khác thì thường thường thôi.

Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử ăn đã đời, thồn hết nước canh chan với cơm ăn hết, ăn đến bụng căng tròn, thập phần thỏa mãn.

Trước
image
Chương 25
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 47
  • Chương 48
  • Chương 49
  • Chương 50
  • Chương 51
  • Chương 52
  • Chương 53
  • Chương 54
  • Chương 55
  • Chương 56
  • Chương 57
  • Chương 58
  • Chương 59
  • Chương 60
  • Chương 61
  • Chương 62
  • Chương 63
  • Chương 64
  • Chương 65
  • Chương 66
  • Chương 67
  • Chương 68
  • Chương 69
  • Chương 70
  • Chương 71
  • Chương 72
  • Chương 73
  • Chương 74
  • Chương 75
  • Chương 76
  • Chương 77
  • Chương 78
  • Chương 79
  • Chương 80
  • Chương 81
  • Chương 82
  • Chương 83
  • Chương 84
  • Chương 85
  • Chương 86
  • Chương 87
  • Chương 88
  • Chương 89
  • Chương 90
  • Chương 91
  • Chương 92
  • Chương 93
  • Chương 94
  • Chương 95
  • Chương 96
  • Chương 97
  • Chương 98
  • Chương 99
  • Chương 100
  • Chương 101
  • Chương 102
  • Chương 103
  • Chương 104
  • Chương 105
  • Chương 106
  • Chương 107
  • Chương 108
  • Chương 109
  • Chương 110
  • Chương 111
  • Chương 112
  • Chương 113
  • Chương 114
  • Chương 115
  • Chương 116
  • Chương 117
  • Chương 118
  • Chương 119
  • Chương 120
  • Chương 121
  • Chương 122
  • Chương 123
  • Chương 124
  • Chương 125
  • Chương 126
  • Chương 127
  • Chương 128
  • Chương 129
  • Chương 130
  • Chương 131
  • Chương 132
  • Chương 133
  • Chương 134
  • Chương 135
  • Chương 136
  • Chương 137
  • Chương 138
  • Chương 139
  • Chương 140
  • Chương 141
  • Chương 142
  • Chương 143
  • Chương 144
  • Chương 145
  • Chương 146
  • Chương 147
  • Chương 148
  • Chương 149
  • Chương 150
  • Chương 151
  • Chương 152
  • Chương 153
  • Chương 154
  • Chương 155
  • Chương 156
  • Chương 157
  • Chương 158
  • Chương 159
  • Chương 160
  • Chương 161
  • Chương 162
  • Chương 163
  • Chương 164
  • Chương 165
Tiếp

TRUYỆN ĐỀ CỬ

Loading...
error: Content is protected !!