Tình Yêu Thời Thổ Tả

Chương 17
Trước
image
Chương 17
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 47
  • Chương 48
  • Chương 49
  • Chương 50
Tiếp

Bốn ngày sau đó người bệnh chết ngạt vì cơn nôn ọe ra một thứ nước trắng lầy nhầy. Trong các tuần sau, dù thường xuyên theo dõi tình hình bệnh tả, người ta cũng không phát hiện được một trường hợp nào nữa. Ít lâu sau, tờ Nhật báo Thương mại đăng tin nói rằng có hai đứa trẻ chết vì bệnh tả ở khu vực khác nhau trong thành phố. Tin đó được chứng thực ngay: một trong hai đứa bị bệnh lỵ thông thường nhưng hai đứa kia, một bé gái năm tuổi, quả nhiên là nạn nhân của bệnh tả. Cha mẹ và ba người anh em của nó liền được cách ly và được tiêm phòng tả ngay lập tức và cả khu phố gia đình ở cũng được lực lượng y tế kiểm tra kĩ lưỡng. Một trong ba đứa trẻ ấy bị bệnh tả và không lâu nó được chữa khỏi. Cả gia đình được hồi cư về nhà cũ khi không còn nguy hiểm nữa. Trong suốt ba tháng liền, mười một trường hợp mắc bệnh tả đều được phát hiện kịp thời và chạy chữa tốt, đến tháng thứ năm lại xảy ra hiện tượng bệnh tả tái phát đáng lo ngại, nhưng đến cuối năm ấy người ta đánh giá tình hình, thấy rằng những triệu chứng của một nạn dịch đã bị đẩy lùi khá xa. Không một ai nghi ngờ rằng biện pháp phòng và chống bệnh tả của bác sĩ Huvênan Ucbinô còn hơn cả thẩm quyền những lời rao giảng của ngài, đã có thể tạo nên điều kỳ diệu. Kể từ đó cho đến những năm gần đây của thế kỷ này, bệnh tả đã trở thành một thứ bệnh cố hữu không chỉ ở thành phố này mà còn ở hầu khắp vùng duyên hải Caribê và đồng bằng Macgơđalêna nhưng không tái phát như một nạn dịch. Sự báo nguy được sử dụng để những lời cảnh tỉnh của bác sĩ Huvênan Ucbinô được chính quyền địa phương nghiêm chỉnh chấp hành. Tại trường Đại học Y khoa người ta thiết lập hai lớp giảng bắt buộc, đó là lớp học về bệnh tả và lớp học về bệnh sốt rét vàng da. Người ta thấy cần phải nhanh chóng xây dựng chợ ở nơi khác. Tuy nhiên, bác sĩ Huvênan Ucbinô lúc đó không hề bận tâm đến việc tuyên bố cho mọi người thấy chiến thắng của mình và cũng chẳng còn nhiệt tình để lao vào các công tác xã hội, bởi vì chính lúc ấy ngài cũng đang ở trong tình trạng con chim rã cánh, lòng dạ vừa bối rối vừa hân hoan, và ngài quyết định sẵn sàng đổi tất cả, sẵn sàng quên đi tất cả những cái khác trong cuộc đời này để giành lấy ánh chớp rực sáng của tình yêu Phecmina Ðaxa.

Quả nhiên tình yêu của ngài đối với Phecmina Đaxa là kết quả của sự nhầm lẫn bệnh lý. Một người bạn đồng nghiệp của ngài, vốn tin rằng mình nhận ra những triệu chứng đầu tiên của bệnh tả ở một bệnh nhân nữ mười tám tuổi, đã yêu cầu bác sĩ Huvênan Ucbinô đến khám bệnh cho cô ta. Ngay buổi chiều ấy, ngài lo lắng nhận thấy khả năng bệnh tả đã lây tới tận khu thánh địa của thành phố cổ, bởi vì cho đến lúc ấy tất cả các trường hợp bị bệnh tả đều xảy ra ở các khu phố phụ cận và hầu hết là ở khu dân da đen. Ở đây ngài còn bắt gặp một số chi tiết bất ngờ không được thú vị lắm. Ngôi nhà nép bóng dưới bóng những cây hạnh đào ở công viên Lôt Êvanhêliô. Từ bên ngoài ngài thấy ngôi nhà điêu tàn tựa như những ngôi nhà bên rìa thành phố thời thuộc địa nhưng vào bên trong nó là nơi đẹp một cách có trật tự và được soi bởi một thứ ánh sáng rực rỡ dường như thuộc lứa tuổi khác của cõi trần thế. Cửa chính ăn thẳng vào một khu vườn vuông và trắng màu vôi mới với những cây cam đang trổ hoa và nền lát gạch hoa cùng màu xanh với bốn bức tường; đó là nơi vang lên tiếng nước chảy róc rách, nơi có những dò phong lan treo trên những bức đầu hồi và những lồng chim lạ treo trong các hốc tường. Những con chim lạ hơn cả nhốt trong một cái chuồng lớn, là những con quạ mà lúc chúng vỗ cánh thì cả sân nồng nặc một mùi thơm. Vài con chó bị xích ở những nơi khác nhau trong nhà bỗng sủa ầm lên vì thấy hơi người lạ, nhưng ngay lập tức có tiếng một người đàn bà quát to khiến chúng phải im tiếng và một bầy mèo đông đúc cùng một lúc nhẩy xổ ra từ mọi phía và ngay lập tức chúng cũng ẩn vào các khóm hoa trước tiếng quát của chủ nhà. Thế là không khí ngôi nhà lại rất im ắng, đến độ qua tiếng chim chạy loạn xạ và tiếng nước chảy róc rách vẫn có thể cảm nhận được hơi thở cô đơn của biển cả.

Bác sĩ Huvênan Ucbinô rùng mình kinh sợ trước ý nghĩ sáng tỏ về sự hiện tồn của Thượng đế và ngài nghĩ rằng một ngôi nhà như ngôi nhà ấy hẳn là đã được miễn dịch rồi. Theo sau Gala Plaxiđia, ngài đi dọc hành lang có mái vòm, rồi đi qua cửa sổ phòng máy may nơi lần đầu tiên Phlôrêntinô Arixa nhìn thấy Phecmina Đaxa khi sân nhà còn ngổn ngang các thứ gạch vữa, rồi ngài bước lên cầu thang đá hoa cương mới tinh cho đến tầng thứ hai và tại đây ngài đứng đợi cho đến khi người hầu gái trở ra mời vào phòng bệnh nhân nữ. Nhưng Gala Plaxiđia quay ra với lời nhắn gửi:

– Cô tôi bảo rằng bây giờ Ngài không nên vào phòng vì cha cô tôi đi vắng.

Vậy là lúc năm giờ chiều bác sĩ Huvênan Ucbinô trở lại nhà theo đúng như lời dặn của người hầu gái. Lôrenxô Đaxa đích thân mở cổng cho ngài, dẫn ngài vào tận phòng ngủ của con gái. Ông ngồi trong xó tối, hai tay khoanh lại cố ý nhưng vẫn không ghìm được hơi thở loạn xạ trong lúc bác sĩ khám bệnh. Thật khó lòng mà biết được ai phải tự kiềm chế hơn ai: bác sĩ với cử động thận trọng đầy cao thượng hay cô bệnh nhân với vẻ e dè của gái tân mặc chiếc áo ngủ bằng lụa, nhưng không ai nhìn thẳng vào mắt ai. Bác sĩ hỏi cô gái bằng giọng vô nhân xưng, còn cô gái trả lời bằng giọng e dè. Cả hai người đều bị người đàn ông ngồi trong xó tối theo dõi chặt chẽ. Cuối cùng, bác sĩ Huvênan Ucbinô đề nghị nữ bệnh nhân ngồi dậy, rồi nhẹ nhàng và thận trọng ngài giúp cô cởi cúc chiếc áo ngủ cho nó tụt xuống thắt lưng, thế là trước mắt ngài hiện ra bộ ngực trinh tân cao dỏng lên với hai núm vú mơn mởn, nó tựa như một bếp lửa bừng sáng trong khoảnh khắc ngay tại căn buồng lờ mờ tối, trước khi cô gái kịp vắt chéo cánh tay che kín bộ ngực. Bác sĩ trẻ vẫn giữ được thái độ bình tĩnh, không hề nhìn cô gái, gỡ hai cánh tay cô rồi áp tai vào ngực, vào thắt lưng cô mà nghe phổi hoạt động.

Bác sĩ Huvênan Ucbinô vẫn thường xuyên kể lại rằng ngài không xúc động một chút nào khi mới tiếp xúc với người đàn bà mà ngài cùng chung sống cho đến khi chết. Ngài nhớ chiếc áo ngủ màu thanh thiên có viền đăng ten, đôi mắt rực lửa như than hồng, mái tóc dài buông xõa che kín hai vai, nhưng vì quá bối rối lo bệnh tả tràn ngập vào khu phố thời thuộc địa Tây Ba Nha đến mức ngài chẳng hề để ý tới cái đẹp tuyệt vời của cô gái đang ở tuổi thanh xuân rực rỡ mà chỉ chú ý đến những biểu hiện rất nhỏ của bệnh tả có thể đã lây sang cô. Nhưng thái độ của cô gái lại hết sức rõ ràng: người bác sĩ trẻ mà cô từng được nghe nói tới nhiều lần trong việc trừ dịch tả đối với cô hình như là người mô phạm, chẳng có khả năng yêu ai ngoài bản thân mình. Kết quả chuẩn đoán bệnh của ngài là cô gái bị rối loạn tiêu hóa, chỉ cần điều trị tại gia trong ba ngày là khỏi. Lôrenxô Đaxa cảm thấy nhẹ cả người trước kết luận của thầy thuốc: con gái ông không bị bệnh tả. Ông đưa bác sĩ Huvênan Ucbinô ra tận cửa xe ngựa, trả ngài một pêxô vàng mà tự thâm tâm ông ta vẫn cho là quá hào phóng cho dù người được nhận là một bác sĩ giàu có. Nhưng ông vẫn tiễn biệt ngài với thái độ biết ơn sâu sắc. Trước tên họ đầy vinh hạnh của người bác sĩ trẻ tuổi, Lôrenxô Đaxa cảm thấy lòng mình xốn xang và ông không những không làm cho tâm trạng phấn khích của mình lắng dịu xuống mà còn làm bất cứ việc gì ngõ hầu gặp lại ngài một lần nữa trong những hoàn cảnh không được bình thường lắm.

Trường hợp đau ốm của Phecmina Đaxa có thể được coi như đã xong. Tuy nhiên ngày thứ ba tuần sau, dù không được mời gọi và nhắn nhủ gì cả, bác sĩ Huvênan Ucbinô đã trở lại nhà Lôrenxô Đaxa vào lúc ba giờ chiều, một giờ không được thuận lợi lắm. Phecmina Đaxa ở trong phòng máy bay, cùng với hai bạn gái đang học vẽ trang sơn dầu. Giữa lúc ấy ngài xuất hiện ở bên ngoài cửa sổ, mặc bộ lêvita trắng nguyên nếp là, đội chiếc mũ cao ống cùng mài trắng, và ngài ra hiệu cho cô gái đến gần mình. Cô gái đặt giá vẽ xuống ghế ngồi, đi đến hai cửa sổ, hai chân kiễng trên năm ngón chân, gấu váy vén cao đến mắt cá chân để nó không quét lê trên sàn nhà. Cô gái đội một chiếc miện có đính một viên ngọc trước trán mà màu sáng lóng lánh của viên ngọc y hệt đôi mắt cô. Toàn thân cô gái toát ra một vẻ dịu dàng tươi mát. Bác sĩ trẻ thảng thốt nhận thấy rằng cô ăn mặc để ở nhà học vẽ như để đi hội. Từ ngoài cửa sổ ngài nắm tay bắt mạch cô gái, bảo cô gái thè lưỡi ra rồi dùng cái đè lưỡi bằng nhôm sáng bóng khám họng cho cô. Ngài nhìn họng cô và mỗi lần nhìn ngài tán thưởng một lần. Lần này ngài không tự kiếm chế như lần trước. Trái lại cô gái phải tự kiềm chế nhiều hơn vì cô vẫn chưa biết lý do của việc khám bệnh không được báo trước: chính bác sĩ từng nói rằng sẽ không trở lại nếu không cho gọi ngài đến để xem xét các trường hợp đột biến của bệnh tình. Hơn thế, không bao giờ cô gái muốn nhìn thấy ngài nữa. Khi khám bệnh xong, bác sĩ cất cái đè lưỡi vào túi đựng dụng cụ và thuốc men rồi khóa lại.

– Như một bông hồng mới nở, – ngài nói.

– Xin đa tạ.

– Tạm biệt nhé! – Ngài nói và sau đó dẫn lời Thánh Tôma nhưng không thật chính xác lắm. – Hãy nhớ rằng điều tốt lành đến với ta từ nơi nó đến, từ Chúa thánh thần. Cô có thích âm nhạc không?

Ngài hỏi điều đó với một nụ cười vui vẻ như chẳng có ý định gì nhưng cô gái không cười hỏi lại:

– Ngài hỏi làm gì?

– Âm nhạc rất quan trọng đối với sức khỏe, – ngài trả lời.

Thật tình ngài tin điều đó và cô gái nhanh chóng biết ngay rằng chủ đề âm nhạc là một hình thức màu nhiệm mà ngài bác sĩ vẫn thường dùng để thiết lập các quan hệ bạn bè nhưng lúc ấy cô giải thích nó như một trò cười. Ngoài ra, hai người bạn gái vốn giả vờ đang vẽ trong lúc hai người nói chuyện với nhau bên cửa sổ đã cười rúc rích và vội lấy giá vẽ che mặt đi. Chính điều đó càng làm cho Phecmina Đaxa thêm bối rối. Cô gái giận điên người liền đóng sập cửa sổ lại. Bác sĩ lúng túng trước tấm rèm đăng ten che cửa sổ, cố tìm con đường ra cửa chính nhưng ngài bị lạc lối. Trong lúc hoảng loạn ngài vấp phải chuồng nhốt bầy quạ hương. Những con vật này sợ hãi kêu lên, vỗ cánh lia lịa và thế là quần áo vị bác sĩ vương đậm mùi thơm son phấn của phụ nữ. Tiếng nói to như sấm rền của Lôrenxô Đaxa buộc ngài phải đứng yên một chỗ:

– Bác sĩ, hãy đợi tôi.

Từ trên tầng cao, ông đã nhìn thấy hết và ông vội vã chạy xuống cầu thang, vừa chạy vừa đóng cúc áo, mặt còn nặng nề và xanh xám, chân tay loạng choạng vì giấc ngủ trưa bị dở chừng. Bác sĩ cố gắng chịu đựng không khí oi nóng.

– Tôi nói với con gái ông rằng cô ta như một bông hoa hồng đấy, – ngài nói.

– Đúng thế, – Lôrenxô Đaxa nói, – nhưng là một bông hồng có quá nhiều gai.

Ông đến gần bác sĩ Huvênan Ucbinô mà không chào ngài. Ông đẩy tung hai cánh cửa sổ phòng máy may rồi với với giọng oai vệ ông thét cô con gái:

– Hãy đến xin lỗi bác sĩ đi.

Bác sĩ định bụng tham gia câu chuyện để ngăn ông, nhưng Lôrenxô Đaxa không thèm nghe lời khuyên của ngài. “Có nhanh lên không!” Cô gái nhìn các bạn mình với ý mong họ thông cảm cho và cãi lại cha rằng mình không làm điều gì thất thố để phải xin lỗi, còn việc cô khép cửa lại chẳng qua là để ánh nắng khỏi lọt vào phòng. Bác sĩ Huvênan Ucbinô bằng lòng với lời giải thích ấy và cho rằng cô gái nói rất phải nhưng Lôrenxô Đaxa cứ một mực đòi con gái phải xin lỗi. Thế là Phecmina Đaxa đi ra phía cửa sổ, giận đến xanh cả mặt. Cô đưa chân phải lên phía trước trong lúc ngón tay khẽ kéo cao váy lên, làm động tác rất kịch để xin lỗi bác sĩ:

– Xin công tử xá lỗi cho.

Bác sĩ Huvênan Ucbinô vui vẻ bắt chước cô, dương cao chiếc mũ lên và cúi gập người xuống để đáp lễ nhưng không nhận được nụ cười thương hại từng mong đợi ở nơi cô. Ngay lúc đó Lôrenxô Đaxa mời ngài lên văn phòng uống một tách cà phê giải phiền và ngài vui lòng chấp nhận để chứng tỏ cho chủ nhân biết rằng trong tâm hồn mình không còn một chút ân hận. Sự thật là bác sĩ Huvênan Ucbinô không uống cà phê trừ tách cà phê lúc điểm tâm. Ngài cũng không uống rượu trừ một tách nhỏ trong các bữa tiệc vào dịp trọng thể. Nhưng ngài không những đã uống tách cà phê Lôrenxô Đaxa mời mà còn uống cả một cốc rượu hồi. Sau đó ngài nhận từ tay Lôrenxô Đaxa nhân danh con gái xin ngài thứ lỗi. Ông xác định con gái mình là một cô gái thông minh và chín chắn xứng đáng làm vợ một hoàng tử ở đây hay bất cứ nơi nào trừ khiếm khuyết duy nhất của cô ta là cái tính ương bướng như lừa cái. Nhưng sau cốc rượu thứ hai ngài tưởng mình nghe tiếng nói của Phecmina Đaxa vang lên từ cuối sân và thế là trí tưởng tượng của ngài liền theo sau cô gái, theo miết cô trong lúc cô thắp sáng các ngọn đèn dọc theo hành lang, trong lúc cô mở nắp nồi súp đang sôi trên bếp lửa, thứ súp mà đêm ấy cô sẽ cùng ăn với cha mình, không hề húp súp để khỏi tan biến niềm vui đang trào dâng trong lòng cho đến khi ông phải đấu dịu và xin lỗi cô gái vì thái độ quá đáng của mình buổi chiều ấy.

Bác sĩ Huvênan Ucbinô hiểu tương đối kĩ đám chị em phụ nữ để tự biết rằng Phecmina Đaxa sẽ không xuất hiện ở văn phòng chừng nào ngài chưa về nhưng bằng bất cứ giá nào ngài cũng ngồi đợi vì niềm kiêu hãnh bị tổn thương sẽ không để cho ngài được sống thanh thản sau những cú bị xúc phạm trong buổi chiều ấy. Lôrenxô Đaxa đã say mềm rồi, không nhận ra ngài bác sĩ trẻ đang lơ đễnh không chú ý nghe mình nói, bởi vì ông bằng lòng với ngôn từ thao thao bất tuyệt của chính mình. Ông nói liến thoắng, mà miệng cứ nhai hoài mẩu xì gà đã tắt, mà cứ ho từng cơn dài đến khản cổ, mà cứ khạc nhổ hoài, mà cứ xoay người hoài trên chiếc ghế xoay vì lò xo của nó cứ rền rĩ kêu cót két. Cứ mỗi bận rót rượu mời khách ông đã uống đến ba cốc rượu và chỉ tạm nghỉ khi thấy trời tối không nhìn rõ mặt nhau. Ông đứng dậy thắp đèn. Với ánh sáng ngọn đèn mới thắp, bác sĩ Huvênan Ucbinô nhìn thẳng vào mặt ông thấy mắt ông lác hẳn đi như mắt cá, thấy ngôn từ của ông không ăn nhịp với cử động của môi, và ngài nghĩ rằng có lẽ mình say rượu nên đã nhìn thấy ông như vậy. Thế là ngài đứng dậy với cảm giác cực kỳ hào hứng dường như mình không phải là mình, dường như mình đang ở trong thân xác người khác, kẻ đang ngồi trong cái chỗ ngài ngồi là ngài phải gắng gượng lắm để khỏi mất trí khôn.

Được Lôrenxô Đaxa theo chân, bác sĩ Huvênan Ucbinô bước ra khỏi văn phòng. Lúc này đã hơn bảy giờ tối, đêm ấy trăng tròn. Cái sân dưới con mắt của kẻ ngà ngà say đang trôi nổi trong đáy sâu một nhà cá cảnh và các chuồng chim được phủ kín những mảnh vải nom tựa như những bóng ma đang im lìm ngủ trong mùi hoa mới nở thơm nồng. Cửa sổ phòng máy may vẫn mở toang, có một ngọn đèn thắp sáng đặt trên bàn làm việc, và những bức tranh chưa vẽ xong nằm trên các giá vẽ tựa như trong một cuộc triển lãm. “Em ở đâu mà không thấy nhỉ?”, bác sĩ Huvênan Ucbinô nói khi đi qua, nhưng Phecmina Đaxa không nghe thấy lời ngài. Cô không thể nghe được bởi vì cô đang khóc vì giận dữ trong phòng ngủ. Cô nằm úp mặt trên giường đợi cha vào để bắt đền ông vì tội đã làm cô mất thể diện trong buổi chiều ấy. Bác sĩ trẻ vẫn chưa bỏ ý định chào tạm biệt cô nhưng Lôrenxô Đaxa không cố ý yêu cầu ngài. Bác sĩ trẻ nhớ mãi cái nhịp đập thơ dại của con tim cô gái, nhớ mãi cái lưỡi đỏ tươi như lưỡi mèo của cô gái, nhớ mãi cái vòm họng tươi non của cô gái nhưng cái ý nghĩ cô gái sẽ chẳng bao giờ muốn nhìn ngài và cũng chẳng bao giờ cho phép ngài nhìn mình đã làm cho ngài cụt hứng. Khi Lôrenxô Đaxa bước vào cổng chính, bầy quạ ngủ dưới những tấm vải bật thức kêu lên mấy tiếng kêu rầu rĩ, “chúng sẽ móc mắt em mất”, bác sĩ trẻ nói mà lòng vẫn nghĩ đến cô gái. Lôrenxô Đaxa liền quay đầu lại hỏi ngài nói gì.

– Không phải tôi nói đâu. – Ngài bảo thế. – Rượu hồi nó nói đấy.

Lôrenxô Đaxa đưa ngài ra tận xe, cố sức thuyết phục ngài nhận một đồng pêxô vàng trả cho chuyến khám bệnh lần thứ hai này nhưng ngài đã từ chối. Ngài dặn dò cẩn thận người đánh xe ngựa để anh ta đưa ngài đến nhà hai bệnh nhân vẫn chưa đến thăm rồi ngài trèo lên xe không cần phải ai giúp đỡ. Nhưng ngài cảm thấy khó chịu khi xe bắt đầu nhảy chồm chồm trên đường lát đá, thế là ngài bảo người xà ích cho xe rẽ sang đường khác. Ngài nhìn mình trong gương xe một lúc và thấy rằng trí tưởng tượng của mình vẫn tiếp tục nghĩ đến Phecmina Đaxa. Ngài nhún vai. Sau cùng ngài ợ hơi, gục đầu xuống ngực rồi ngủ và trong giấc mơ ngài thấy tiếng chuông cầu hồn. Thoạt đầu ngài nghe thấy tiếng chuông nhà thờ lớn, sau đó tiếng chuông của tất cả các nhà thờ, tiếng chuông tiếp tiếng chuông cho đến tất cả những mảnh chuông vỡ của nhà thờ Thánh Hulian cũng vang lên.

– Đồ cứt đái, – ngài nói trong lúc đang ngủ, – những người chết đang chết.

Mẹ ngài cùng các em gái đang ngồi ăn bữa tối, gồm cà phê sữa và bích quy kem ngay tại bàn tiệc trong phòng ăn lớn, thì thấy ngài về với bộ mặt buồn bã và toàn thân ngài phả ra mùi quạ hương, sực mùi son phấn của gái điếm. Tiếng chuông âm vang của nhà thờ lớn vẫn vang vọng trong gian bao la của ngôi nhà. Bà mẹ thảng thốt hỏi ngài chui rúc ở đâu bởi vì người ta đã kiếm ngài khắp nơi mà chẳng thấy. Người ta tìm ngài để đến chăm sóc tướng quân Ichgơnaxiô Maria, người cháu cuối cùng của cụ Mackêt đê Harait de la Vêra, người đã chết đuối buổi chiều ấy vì đứt mạch máu não. Chuông nhà thờ đổ hồi liên tục là để cầu hồn cho ông ta. Bác sĩ Huvênan Ucbinô nghe mẹ nói mà như không nghe, tay vịn chắc vào thành cửa, sau đó quay nửa vòng định đi thẳng vào phòng ngủ của mình, nhưng ngài đã ngã sấp mặt xuống một bãi nôn mửa sực mùi rượu hồi.

– Lạy Đức mẹ Đồng Trinh – mẹ ngài hoảng hốt gào lên – chắc là có chuyện kì dị lắm đã xảy ra với con rồi để đến nỗi con về nhà với tình trạng thảm hại này.

Tuy nhiên chuyện kỳ dị hơn cả vẫn chưa xảy ra. Nhân dịp chuyến đến thăm thành phố của nghệ sĩ đàn pianô nổi tiếng, người chơi cả một sưu tập sônat của Môda, nhưng vì thành phố đang bận đám tang tướng quân Ichgơnaxiô Maria nên ông ta vẫn còn nghỉ, bác sĩ Huvênan Ucbinô liền ra lệnh đưa cây đàn pianô của trường âm nhạc lên một chiếc xe lừa kéo chở đến gần nhà Phecmina Đaxa rồi ngài cùng các nhà nghệ sĩ chơi một bản Sêrênata[46] để hiến tặng cô. Phecmina Đaxa thức dậy ngay từ những nhịp nhạc đầu tiên và chẳng cần phải vén tầm rèm đăng ten để thò đầu ra ban công mới biết ai là người tổ chức ra buổi nhạc đêm kì dị này. Điều duy nhất là cô tự than phiền là không có cái dũng cảm của các cô trinh nữ thông thái khác từng vãi hết phân đựng trong hố xí xách tay xuống đầu kẻ đang theo đuổi mình. Trái lại, trong khi bản nhạc Sêrênata đang cử hành Lôrenxô Đaxa đã vội mặc quần áo, rồi khi nó kết thúc ông đã kịp mời bác sĩ Huvênan Ucbinô và nghệ sĩ đàn pianô vào phòng khách và tặng mỗi người một cốc rượu brandi tuyệt ngon để cảm tạ bản nhạc Sêrênata vừa được tấu lên.

[46] Một khúc nhạc tình mà khi tỏ tình các chàng trai hay chơi.

Phecmina Đaxa lập tức biết ngay rằng cha cô đang cố sức làm mềm yếu trái tim cô. Ngay ngày hôm sau đêm tấu bản nhạc Sêrênata ấy, cha cô nói với cô vẻ thản nhiên: “Con thử nghĩ mà xem mẹ con sẽ vui như thế nào nếu bà ấy được biết rằng con đang được một Ucbinô đe la Cadê theo đuổi”. Cô gái tỉnh bơ cãi lại: “Có mà mẹ con lại chết thêm một lần nữa trong mồ”. Các bạn gái cùng học vẽ kể lại cho cô biết rằng Lôrenxô Đaxa đã được bác sĩ Huvênan Ucbinô mời ăn cơm trưa tại câu lạc bộ Xã hội và sự kiện này trở thành mục tiêu để giới quý tộc bình phẩm vì nó trái với nguyên tắc đạo lý thông thường. Chỉ đến lúc này cô mới biết rằng cha cô đã vài lần xin gia nhập Câu lạc bộ Xã hội và trong tất cả các lần đó ông đều bị từ chối bởi số phiếu chống tuyệt đối và kết quả ấy cho ông thấy rằng mình không có điều kiện để lần khác xin gia nhập tổ chức. Nhưng Lôrenxô Đaxa đã phải nhẫn nhục chịu đựng như một bác phó thùng và ông tiếp tục chơi trò may rủi ngõ hầu có thể gặp được bác sĩ Huvênan Ucbinô. Trong khi đó chính ông không biết rằng bác sĩ Huvênan Ucbinô cũng là người làm hết sức mình để ông có điều kiện gặp được ngài. Có những bận cả hai người ngồi nói chuyện hàng giờ trong phòng làm việc của Lôrenxô Đaxa và ngôi nhà dường như dừng lại ở ngoài dòng chảy của thời gian bởi Phecmina Đaxa muốn rằng trong lúc bác sĩ Huvênan Ucbinô ở trong phòng làm việc của cha cô thì không một thứ gì được tiếp tục sống cuộc sống của chính nó. Quán cà phê Parôkia là một trạm trung chuyển rất tốt. Đó chính là nơi Lôrenxô Đaxa dạy bác sĩ Huvênan Ucbinô chơi cờ đam và ngài đã trở thành một đam mê không gì có thể chữa lành từng giày vò ngài cho đến khi chết.

Trước
image
Chương 17
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 47
  • Chương 48
  • Chương 49
  • Chương 50
Tiếp

TRUYỆN ĐỀ CỬ

Loading...
error: Content is protected !!