Trên đường vào buổi tối mùa đông có rất ít người qua lại, hầu như mọi người đều ở nhà xem tivi sưởi ấm, thuận tiện nhổ nước bọt nghĩ vì sao thời tiết lại lạnh như vậy. Cố Quyền Đông giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một cái, cô em gái với gương mặt phiếm hồng dưới ánh đèn lờ mờ này đã quấn lấy anh ta hỏi han như thế đã năm phút đồng hồ rồi, hơn nữa còn không có ý định dừng lại.
“Chú cảnh sát, trông anh quá đẹp trai luôn rồi, loại người cặn bã như vậy nên dạy dỗ đàng hoàng một chút.”
“Cảm ơn. Nhưng mà đừng gọi tôi là chú cảnh sát, gọi cảnh sát Cố là được rồi.”
“À à, cảnh sát Cố. Tôi nói anh nghe cái tên đàn ông đó bình thường hay bắt nạt Nam Nam với mấy chị nhân viên khác lắm, đáng ghét thật.”
“Ừ, tôi biết. Tô Nam đã nói rồi, chức trách của cảnh sát chúng tôi là phục vụ nhân dân, người như thế sẽ có pháp luật trừng trị.”
“Ừ, đúng đúng. Cảnh sát Cố, anh mấy tuổi rồi?”
“… Cái này, hai mươi bảy.”
“Hai mươi bảy rồi… Vậy chắc chắn đã có bạn gái rồi.” Cốc Vũ cúi đầu tự lẩm bẩm, nhưng may thay thính lực của Cố Quyền Đông cũng xem như không tệ lắm: “Bạn gái? Bạn gái thì không có. Ai bằng lòng yêu tôi chứ.”
Cốc Vũ cố đè nén câu hò hét “Em bằng lòng em bằng lòng” trong lòng xuống, ra vẻ thẹn thùng, cúi đầu nói: “… Anh Quyền Đông, tôi có thể gọi anh như vậy không?”
“…”
“Không thể sao?”
“… Tùy cô vậy.”
“Được~” Cốc Vũ làm động tác chữ “V” thật lớn với Cố Quyền Đông. Anh ta cảm thấy có lẽ mình nên rời đi rồi, anh ta cười hỏi theo phép lịch sự với Cốc Vũ đang cười đến nỗi nhắm tịt mắt lại: “Tôi phải đi rồi, cái đó… Có cần tôi tiễn cô về không?”
Theo suy nghĩ của Cố Quyền Đông, em gái Cốc Vũ vì lý do an toàn nên sẽ không cho một người mới vừa gặp mặt một lần tiễn mình về.
Thế nhưng sự thật chứng minh anh ta đã nghĩ quá nhiều rồi. Em gái Cốc Vũ vô cùng kích động gật đầu, sau đó nhanh chóng khóa cửa hàng, chạy đến bên cạnh xe của anh ta rồi nói: “Được rồi, đi thôi.”
Khóe miệng của Cố Quyền Đông hơi giật giật nhưng vẫn ra vẻ quý ông mở cửa kế bên tài xế cho Cốc Vũ. Cốc Vũ vừa đặt một chân vào trong xe thì đột nhiên thấy ánh đèn sáng lên trong nhà hàng.
“Chờ đã, chờ đã.” Cốc Vũ nói: “Anh Quyền Đông, đèn trong nhà kho vẫn chưa tắt, anh chờ tôi một chút, tôi đi đóng cửa.”
Cốc Vũ vừa nói vừa chạy đến nhà hàng, cô ấy vừa chạy vừa lẩm bẩm: “Xảy ra chuyện gì thế nhỉ, sao nhà kho lại để đèn như thế, thật là…”
Cố Quyền Đông nhìn về phía tia sáng đó, nhà kho có một cửa sổ mở rất bí mật, gần như là lối đi bộ vào rồi. Nếu không phải buổi tối khá mờ mịt thì ánh đèn yếu ớt đó rất dễ bị bỏ qua. Cố Quyền Đông nhìn bố cục nhà hàng một chút, có lẽ đây là nhà kho dưới tầng hầm, đột nhiên trong lòng anh ta cảm thấy hơi bất an.
Ánh đèn lờ mờ, dao nhọn sắc bén, hơi thở của người đàn ông ngày càng gần. Tô Nam lặng lẽ nuốt nước bọt, trên trán và cơ thể bắt đầu toát mồ hôi lạnh nhưng cô vẫn làm bộ mình vẫn rất bình tĩnh.
“Anh Lưu, tôi không hề cảm thấy mình có sức hấp dẫn gì có thể khiến anh vi phạm pháp luật như vậy chỉ vì có được tôi.”
“Sức hấp dẫn?” Anh Lưu cười ha ha ha ba tiếng: “Cô đúng là dám nói mà, tôi chỉ muốn cô bởi vì tôi chưa từng chơi đùa với người phụ nữ nào như vậy. Vừa hay cô là nhân viên trong nhà hàng, đây không phải là món quà mà ông trời dành tặng sao?”
Tô Nam cắn môi nhìn bốn phía, xem xem có đồ đạc nào dùng để làm vũ khí phòng thân được hay không. Lúc quét mắt qua tủ rượu, cô đã nghĩ ra cách.
“Chỉ cần anh không giết tôi, không hủy dung của tôi, anh muốn cái gì tôi đều cho anh.” Đột nhiên Tô Nam run rẩy cả người rồi đứng lên, làm ra vẻ vô cùng sợ hãi. Tuy Lưu Hải Nhân không quá tin tưởng Tô Nam nhưng vẫn hạ cái dao đang kề trên cổ cô xuống, anh ta nhếch môi cởi quần áo nhưng con dao nhỏ vẫn ở trên tay trái như trước.
Tô Nam cũng làm bộ như đang cởi cúc áo nhưng thực tế cô đang tìm thời cơ để chạy đến chỗ tủ rượu đó. Lúc Lưu Hải Nhân cởi áo quần được một nửa, cô liều mạng chạy đến chỗ tủ rượu, rõ ràng chỉ có mấy bước nhưng cô lại cảm thấy như thể mình đã dùng hết sức lực vậy.
Còn một chút, chỉ còn một chút nữa thôi…
Ngón tay của Tô Nam đã chạm vào bình rượu nho, một giây sau, cô bị người nọ nắm tóc quật xuống đất, cánh tay huơ qua tủ rượu khiến rất nhiều bình rượu rơi xuống. Trên mặt đất vang lên âm thanh xoảng xoảng, màu đỏ của rượu tràn trên đất trông rất giống máu. Tô Nam biết rõ việc lớn không thành rồi, cô ra sức phản kháng nhưng người đàn ông đè trên người vẫn bất động.
“Cô lợi hại lắm, ra vẻ là cô gái nhỏ sao.” Con dao nhọn trong tay Lưu Hải Nhân vạch qua trên gò má của Tô Nam.
Cô rất hoảng sợ, âm thanh dao nhọn lướt qua khiến cô không ngừng run rẩy. Dường như Lưu Hải Nhân rất hài lòng với biểu hiện bây giờ của cô, lực tay ngày càng mạnh hơn…
“A…” Cảm giác tê tâm liệt phế cùng tiếng thét chói tai, sự đau đớn như cứa thật sâu vào lòng Tô Nam, trong nháy mắt áo quần của cô bị xé toang, lộ ra làn da trắng như tuyết trước ngực. Đôi mắt của Lưu Hải Nhân đỏ ửng, anh ta lấy điện thoại di động ra chụp lại hình ảnh xinh đẹp này.
“Không được… Không muốn…” Tô Nam che mặt, bàn tay dính máu đầm đìa. Cô dùng bàn tay dính đầy máu tươi này tát Lưu Hải Nhân một cái khiến anh ta sửng sốt. Anh ta nắm chặt cây dao, một lần nữa vạch qua một đường trên mặt cô.
“A…”
Nghe tiếng thét chói tai của cô, nhìn thấy dáng vẻ che gò má, dáng vẻ sống không bằng chết ấy của cô khiến Lưu Hải Nhân cảm thấy cực kỳ vui sướng: “Tôi cho cô biết Nam Nam, nếu cô muốn phản kháng nữa thì hôm nay tôi sẽ biến mặt cô thành hoa luôn, cô có thể thử xem.”
Cảm giác đau đớn trên mặt dần dần biến mất, người đàn ông với vẻ mặt dữ tợn trước mắt cũng dần trở nên mờ mờ ảo ảo. Một khuôn mặt góc cạnh sắc sảo từ từ xuất hiện trước mặt Tô Nam, gương mặt hơi cứng nhắc lúc nở nụ cười đó giờ đây lại hiện lên vẻ lo lắng.
“Tô Nam, em thật bẩn.”
Không sai, em rất bẩn, chính em còn ghét bỏ mình. Hàng Chính, Hàng Chính, em không xứng nhận được tình yêu của anh, em không xứng được anh yêu thương nữa.
Trong ảo giác, Hàng Chính ngày càng rời xa, đột nhiên cô đau đớn hét lớn, âm thanh cực lớn vô cùng thê thảm khiến Lưu Hải Nhân đang xé quần áo của Tô Nam giật nảy mình.
” Hàng Chính! Hàng Chính! Hàng Chính!”
“Ầm!” Cửa nhà kho bỗng nhiên ngã rầm, bụi bặm khắp nơi. Hai mắt Cố Quyền Đông đỏ ngầu chạy đến trước mặt Lưu Hải Nhân rồi đấm một quyền vào mặt khiến anh ta ngã xuống đất, không còn sức lực để bò dậy.
“Nam Nam, Nam Nam. Là mình, mình là Cốc Vũ đây.” Cốc Vũ nhìn đôi mắt thẫn thờ của Tô Nam, trong miệng vẫn luôn gọi tên Hàng Chính.
Trong lòng cô ấy thấy sốt ruột không thôi, lúc kéo cổ tay đang che mặt của Tô Nam xuống, cô ấy nhìn thấy vết thương hình chữ “X” trên mặt cô và áo quần đã bị Lưu Hải Nhân xé. Cốc Vũ ôm chặt lấy Tô Nam, cô ấy không kìm được lửa giận của mình nữa, cô ấy khóc lóc nói với Lưu Hải Nhân đang quỳ rạp trên mặt: “Cái tên cặn bã súc sinh này, sao anh lại làm mặt của Nam Nam bị thương, anh còn là con người không?”
Nghe thấy Cốc Vũ đang kêu khóc, Cố Quyền Đông ngồi xổm xuống nhìn vết thương trên mặt của Tô Nam. Vết thương rất dài khiến ai nhìn thấy cũng giật mình, máu chảy như suốt, vết thương rất sâu. Anh ta cởi áo khoác ngoài của mình ra rồi bảo Cốc Vũ mặc vào cho Tô Nam.
Còn Lưu Hải Nhân, thừa dịp Cố Quyền Đông nhìn Tô Nam, anh ta nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Lúc Cố Quyền Đông đi đến nhà kho cùng Cốc Vũ, anh ta nghe thấy âm thanh bình rượu vỡ vang lên trong đó, kế tiếp chính là hai tiếng hét chói tai đến đau lòng. Cố Quyền Đông nghe ra đó là giọng của Tô Nam, lúc đạp cửa xông vào, anh ta nhìn thấy Lưu Hải Nhân đang xé rách áo quần của cô. Nhưng Cố Quyền Đông thấy hận mình hơn, hận tại sao anh ta không tìm cô sớm hơn một chút. Anh ta siết chặt nắm đấm, một hồi lâu sau mới bình tĩnh lại.
“Cốc Vũ, gọi điện thoại cấp cứu.”