Sắc trời tối dần, gió sông liên miên không ngớt, cây cối ven bờ xen kẽ nhau, chiếc bóng chồng chéo mọi hướng.
Chiếc xuồng cập bến, Hạ Lâm Hi lên bờ trước tiên, Tưởng Chính Hàn theo sau cô, định nói gì đấy thì thấy gương mặt cô biến sắc.
Trước cửa công viên, chễm chệ một chiếc xe màu bạc, biển số xe là sinh nhật cô, không thể nghi ngờ gì nữa, đây là xe của mẹ cô mà.
Cô còn chưa kịp phản ứng, tiếng chuông điện thoại đã vang lên.
Hạ Lâm Hi nhận cuộc gọi, giọng của mẹ cô lập tức rõ ràng: “Bảo bối, lớp con chưa họp mặt xong à? Mẹ vừa lúc đi ngang qua khách sạn này, đậu xe bên lề công viên, đợi con hai mươi phút rồi, con đang ở đâu đấy?”
Hạ Lâm Hi chầm chậm bước từng bước về phía trước, nới một khoảng cách với Tưởng Chính Hàn, cô tựa vào một gốc cây, nhìn ra cửa cô viên, mẹ cô đã mang túi xách xuống xe rồi.
“Con ở trong công viên.” Hạ Lâm Hi đáp. “Sau khi họp lớp xong, con đến chèo thuyền một mình.”
Nói xong, cô cảm thấy có gì đó thật mông lung.
Tại sao thì đại học đã xong rồi mà cô còn trăm ngàn lần tìm cách nói dối?
Lời nói dối này giống như xuất phát từ bản năng của cô, bản năng nói với cô rừng, nếu cô thành thật, mẹ cô sẽ không hài lòng.
Thẳng thắn nói chuyện với cha mẹ luôn là chuyện khó khăn nhất, họ kì vọng rất nhiều vào cô, thúc đẩy rất nhiều, không cho phép sai lầm.
“Tháng ngày trung học” mọi việc lặt vặt trong khoảng thời gian này cũng đủ để minh chứng cho những gì cô nghĩ. Nhờ vậy mà cô dần có thói quen giữ chặt mọi nỗi buồn của mình trong lòng, không tâm sự với bất kì ai.
Mẹ cô hỏi: “Một người thì chèo thuyền làm gì hở con?”
Hạ Lâm Hi chưa trả lời, mẹ cô đã nói: “Mau ra đây đi, mẹ đợi con.”
Khoảng mười phút sau, Hạ Lâm Hi khoan thai bước ra.
Cô ngồi vào vị trí phó lái, tự giác cài dây an toàn lại, đặt chiếc túi của mình trên đùi, nom vô cùng ngoan ngoãn.
Mẹ cô đạp ga, tiếp tục vấn đề của con gái mình: “Ban nãy chưa hỏi con, một mình đến công viên đã đành, còn chèo thuyền nữa, con không biết bơi, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?”
Hạ Lâm Hi nói: “Không có lần sau đâu ạ.”
Mẹ cô gật đầu, không tiếp tục truy hỏi nữa.
Hạ Lâm Hi mở điện thoại lên, nghiêng màn hình sang phía khác, đảm bảo mẹ cô không nhìn thấy.
Sau đó nhắn tin cho Tưởng Chính Hàn: Ngày mai cậu có rảnh không?
Cậu đáp: Sáng chiều đều rảnh cả.
Hạ Lâm Hi thở phào nhẹ nhõm, cất điện thoại vào túi xách, thoáng đắn đo một lát mới xin phép mẹ mình: “Ngày mai con đến hiệu sách, trưa không về nhé.”
Mẹ cô nhìn con gái, gặng hỏi: “Con đi hiệu sách nào, muốn mua sách gì?”
Hạ Lâm Hi vuốt tóc, định trả lời nhưng mẹ cô đã nói: “Bây giờ mới thi đại học xong, nếu con không muốn ở nhà vậy mẹ giúp con đăng ký một tour du lịch nhé.”
Nếu đi du lịch, rất nhiều ngày sẽ không gặp được Tưởng Chính Hàn.
Chỉ riêng chuyện này thôi, Hạ Lâm Hi đã từ chối: “Vài ngày nữa đã có kết quả rồi, con ở nhà vẫn tốt hơn, thuận tiện cũng chuẩn bị bài cho chương trình đại học, sau khi khai giảng cũng không đuối sức.”
Chuẩn bị bài cho chương trình đại học.
Đúng rồi, là như vậy đấy.
Hạ Lâm Hi cảm thán trong lòng, cô đã tạo ra một câu trả lời mỹ mãn.
Mẹ cô lấy đôi kính râm ra, sau khi mang mới mở miệng đáp lời: “Con chuẩn bị sớm hơn người khác với có thể bỏ xa họ, đợi sau khi có kết quả, con điền nguyện vọng chuyên ngành quản lý thị trường…”
Hạ Lâm Hi không nghĩ ngợi đã đáp: “Con muốn theo chuyên ngành Toán học”
Cô nhận ra mình nói chuyện hơi chút ương bướng đành nhẹ giọng lại, bổ sung thêm: “Con chưa từng nghiên cứu quan quản lý thị trường, lại rất thích môn Toán.”
Đáng tiếc mẹ cô lại không lắng nghe.
Chạng vạng cha cô cũng về nhà, tiện đà gia nhập cuộc hội nghị gia đình. Lúc này chưa có kết quả thi đại học nhưng cả cha mẹ Hạ Lâm Hi đều tin rằng cô có thể vào Thanh Hoa hoặc Bắc Đại, vậy nên vấn đề cần thảo luận là lựa chọn chuyên ngành.
Cha cô nhẹ giọng khuyên bảo cô: “Nghe ba, đi khoa kiến trúc, khoa kiến trúc rất có tên tuổi.”
“Lựa chọn chuyên ngành, không phải vì tên tuổi, nếu chọn phải thực tế vào.” Mẹ cô lập tức ngắt lời: “Con ngoan, hoặc là con chọn khoa kinh tế, hoặc khoa tài chính, mẹ có thể mở đường cho con.”
Hạ Lâm Hi siết chặt ly nước trái cây, uống đến nửa ly cũng không đáp lời.
Sáng sớm hôm sau, cô nói muốn đến hiệu sách nhưng thật ra lại đi tìm Tưởng Chính Hàn. Giai đoạn cuối cấp vô cùng gấp rút, họ không có thời gian rãnh để hẹn hò, ngay bây giờ thi cử đã xong, bọn họ vẫn chưa bận bịu gì, đúng là thích hợp bù đắp lại.
Sau đó lại đến ngày công bố kết quả.
Mọi học sinh khác đều kiểm tra điểm trước rồi mới lựa chọn đại học muốn vào, Hạ Lâm Hi còn chưa kịp lên mạng, cô đã được thông báo rồi.
Nhanh hơn cả biết tổng điểm thi, cô đã nghe mình đứng hai toàn thành phố Giang Minh.
Thầy chủ nhiệm hòa ái nói với cô: “Hạ Lâm Hi, em làm bài rất tốt, đứng hạng hai, cả tỉnh đứng thứ mười lăm, em muốn học đại học nào, nguyện vọng gì cũng không thành vấn đề.”
Giọng nói tràn ngập vui mừng, giống như cùng cô đứng trên vinh quang: “Thủ khoa của ban tự nhiên chúng ta là Tần Việt lớp bên cạnh, em ấy hơn em ba điểm, điểm của các em không chênh lệch bao nhiêu.”
Thầy chủ nhiệm còn dạy cả lớp khác, thầy dạy Toán hai lớp, lớp của Hạ Lâm Hi và lớp bên cạnh. Nói cách khác, Hạ Lâm Hi là học trò của thầy, Tần Việt cũng là học trò của thầy.
Mọi thứ đều như ý nguyện, cuối cùng cũng được ngẩng cao đầu trong kì thi đại học rồi.
Trường trung học Giang Minh không chỉ xuất hiện thủ khoa và á khoa mà điểm trung bình cũng đứng hạng nhất toàn thành phố, báo chí đăng tin chúc mình, vô cùng phô trương thanh thế.
Hạ Lâm Hi khởi động máy tính.
Cô login vào mạng, tìm nick của Tưởng Chính Hàn, do dự vài phút, cuối cùng cũng gửi tin nhắn cho cậu: “Cậu ăn cơm trưa chưa?”
Không ai trả lời.
Hạ Lâm Hi lo lắng.
Tưởng Chính Hàn luôn trả lời chỉ trong vài giây vậy mà giờ đây im lặng, đầu óc cô cứ tưởng tượng ra rất nhiều tình huống, ngay cả chuyện đơn giản nhất cũng biến thành một chuyện vô cùng phức tạp.
Cha cô đi ra từ thư phòng, điện báo tin vui với vợ mình: “Con gái chúng ta quá giỏi, đứng hạng hai toàn thành phố, ai ai cũng biết chuyện này, khen nhà mình biết cách dạy con đấy!”
Cha cô còn chưa dứt lời, Tưởng Chính Hàn đã trả lời: “Mình mới xem kết quả.”
Hạ Lâm Hi như nín thở, giờ phút này, cô vô cùng hồi hộp, bàn tay cầm chuột run run, hai tai ù ù, chỉ có màn hình trước mặt là vô cùng rõ ràng.
Trong chớp mắt trở thành một học sinh bình thường, chứ không còn là á khoa khoa tự nhiên của thành phố nữa.
Tưởng Chính Hàn gửi một icon mặt dịu dàng đi.
“Đừng nháo nữa.” Hạ Lâm Hi nói. “Cậu bao nhiêu điểm?”
Tưởng Chính Hàn gửi một đường link.
Hạ Lâm Hi giống như đã ngừng suy nghĩ, lúc này mới chợt nhớ ra có thể trang trên mạng, cô chưa kịp mở tra tra cứu ra, Tưởng Chính Hàn đã hỏi cô: “Cậu sẽ vào trường nào?”
Hạ Lâm Hi nói: “Khoa Toán đại học Thanh Hoa.”
Tưởng Chính Hàn tiếp lời: “Được, mình sẽ tìm một trường đại học gần đó.”
Ngón tay của Hạ Lâm Hi hơi cục cựa, sau đó nhanh chóng gõ bàn phím: “Mình sẽ giúp cậu tìm một trường đại học thế mạnh về công nghệ thông tin vừa với điểm của cậu.”
Nói là làm, cô tìm mãi đến giữa trưa.
Trong ba ngày tiếp đến, ngày nào cô cũng giúp Tưởng Chính Hàn lọc danh sách đại học.
Cho đến ngày điền nguyện vọng, Hạ Lâm Hi nhìn lại danh sách định sẽ đưa cho Tưởng Chính Hàn trước khi vào lớp.
Trong trường có rất nhiều người đã đến, bầu không khí rất vui vẻ.
Trần Diệc Xuyên ngồi trên bàn của mình, cao giọng nói: “Mình định gửi đơn xin cho hai trường, là Bắc Đại và Thanh Hoa, các cậu đoán xem, mình sẽ trúng tuyển trường nào?”
Người ngồi cùng bàn với cậu ta nói: “Nhị ca, anh nhỏ giọng một chút, hạng nhất đến rồi đấy!”
Trần Diệc Xuyên quay đầu, nhìn thấy Hạ Lâm Hi, nở một nụ cười trên môi: “Hạ Lâm Hi, đến sớm quá nhỉ?”
Trưởng lớp còn ngại chưa đủ náo nhiệt, liền khơi mào chuyện cũ: “Nhị ca ơi~ Không phải lần trước cậu nói, nếu không đạt hạng nhất toàn lớp, sẽ viết ngược tên lại sao? Nhị ca đã luyện quen chưa đấy?”
Trần Diệc Xuyên nói: “Hạ Lâm Hi chưa lên tiếng, cậu nhiều chuyện cái gì?”
Hạ Lâm Hi cũng không tiếp lời, vội đi tìm Tưởng Chính Hàn.
Bạn bè trong lớp xôn xao hẳn lên.
“Cậu làm bài thật sự rất tốt.” Hạ Lâm Hi ngồi bên cạnh cậu nói. “So với dự đoán của mình còn tốt hơn, nhưng đáng tiếc công nghệ thông tin là ngành top ở Bắc Kinh, không biết có đủ hay không…”
Tưởng Chính Hàn lật danh sách của cô ra: “Chuẩn bị cho mình à?”
“Dù sao mình cũng không cần đâu.”
“Ra vậy.”
Tưởng Chính Hàn nở nụ cười.
“Trường này không phải rất gần Thanh Hoa sao?” Tưởng Chính Hàn lật đến trang thứ mười, miết giấy tạo dấu. “Có thể điền nguyện vọng một.”
Hạ Lâm Hi kề sát vào xem, có hơi do dự: “Nhưng ngành công nghệ thông tin không mạnh, cậu lựa đại học này, không bằng cân nhắc điểm đầu vào trước…”
Tưởng Chính Hàn ngắt lời: “Nếu dựa vào điểm đầu vào, mình sợ không đủ điểm.”
Hạ Lâm Hi ngẩng đầu nhìn cậu, muốn nói gì đó nhưng lại không biết tìm từ như thế nào.
Thật ra xét về điểm chuẩn dự đoánTưởng Chính Hàn cao hơn đến năm mươi điểm, nhưng số lượng sinh viên đông, cạnh tranh cũng rất khốc liệt, lúc chia trung bình ra, điểm cậu lại không cao, lựa chọn cũng không được nhiều.
Hạ Lâm Hi so với mặt bằng điểm cao đến một trăm năm mươi điểm, cô cũng không cần phiền não lo lắng như vậy. Cô thầm nghĩ, nếu như đề Lý không khó thế, có khi Tưởng Chính Hàn điểm còn cao hơn hiện tại đến hai mươi điểm, như vậy thì dễ dàng chọn rồi.
Không lâu sau, thầy chủ nhiệm bước vào lớp học, đầu tiên là đi một vòng quanh lớp, trò chuyện với học sinh, lúc đến chỗ Tưởng Chính Hàn, thầy nở một nụ cười hiếm hoi. “Tưởng Chính Hàn, em thi không tệ, tiến bộ nhiều rồi.”
Sau cùng lại nói với Hạ Lâm Hi: “Điểm em cao như thế, nhất định phải lựa một trường tốt, đừng lãng phí nhé.”
Nói xong thầy bước đi, ngụ ý đầy lời.
Thật ra không cần thầy chủ nhiệm phải nhắc nhở, bởi lẽ chuyện thay đổi nguyện vọng vì người mình thích, cô sẽ chẳng bao giờ làm vậy.
Lúc điền nguyện vọng, Hạ Lâm Hi tỉ mỉ viết từng số báo danh. Trần Diệc Xuyên đã xong từ lâu, liền lách đến bên người cô: “Hạ Lâm Hi, không ngờ cậu cũng đi khoa Toán.”
Cậu nói: “Khoa Toán ở Thanh Hoa hơi kém so với Bắc Đại, nếu xét thực lực, thì Bắc Đại đứng đầu toàn quốc đấy.”
Hạ Lâm Hi thuận miệng đáp: “Ba mẹ mình đều muốn mình vào Thanh Hoa.
Tưởng Chính Hàn ngồi bên cạnh, nghe vậy liền nhìn cô: “Cậu cũng cảm thấy vậy sao?”
“Đúng vậy.” Hạ Lâm Hi lật mặt sau lại, nhìn qua bên Tưởng Chinh Hàn: “Cậu định chọn khoa công nghệ thông tin và cả công nghệ phần mềm nữa à?”
Trương Hoài Võ bên cạnh lấy làm ngạc nhiên: “Hạ tỷ, chỉ nhìn vào số liệu cũng biết thế mạnh của TSo?”
Lúc điền nguyện vọng, những gì mọi người ghi vào chỉ là những con số, cho nên Trương Hoài Võ khá bỡ ngỡ, có gì đó cảm thấy khó hiểu.
Hạ Lâm Hi tất nhiên không thể nói, những con số này tiêu tốn đến ba ngày của cô, bất tri bất giác nuốt lời xuống, ngược lại cô hỏi: “Cậu thi cử thế nào, định báo danh trường nào đấy?”
Trương Hoài Võ vỗ đùi nói: “Báo danh một trường đại học ở Bắt Kinh, ba mình nói rằng hằng năm chỉ cần gửi vịt nướng về cho ông ấy cũng coi như báo hiếu rồi.” Giọng nói lại đượm buồn. “Chính Hàn hơn mình đến mười điểm, mình không thể học cùng cậu ấy rồi.”
Trong phòng vô cùng huyên náo, xung quanh đều là tiếng người chuyện trò.
Cuối cùng cũng điền nguyện vọng xong, mọi người cùng nhau về trở lại lớp, dường như không một ai mặc đồng phục, ai nấy đều chưng diện theo ý mình. Nhìn những cô cậu học sinh vẫn còn lớp 11, giống như nhìn thấy bản thân của trước đây.
Hôm nay trời trong nắng ấm.
Bởi lẽ cũng đã lâu rồi không có ai quét dọn nên bàn ghế khối mười hai bẩn đi không ít. Tuy nhiên thời gian qua rồi không thể vãn hồi, phòng học này sẽ không còn như xưa, từ trong lớp bụi bặm phảng phất điều này.
Thầy chủ nhiệm đứng trên bục giảng, cúi đầu nhìn hai bàn tay, tai nơi này, thầy đã đứng suốt hai năm, bây giờ học trò đi cả rồi, thầy vẫn cứ mãi đứng đó.
Điền xong nguyện vọng, mọi người chỉ đến để thu dọn đồ đạc mà thôi, nhưng thầy chủ nhiệm vẫn còn ở đây nên ai cũng tự giác ngồi xuống.
Trương Hoài Võ đổi chỗ với Hạ Lâm Hi, cậu vui vẻ ngồi bên cạnh Cố Hiểu Mạn, đưa hai thanh chocolate cho cô: “Cố Hiểu Mạn, cậu định đến trường nào?”
Cô Hiểu Mạn thi khá tốt nên tâm tình cũng vui vẻ, trả lời nhiệt tình: “Cùng thành phố với Hạ Lâm Hi.”
Trương Hoài Võ gõ bàn: “Tốt quá, sau này rảnh rỗi, bốn người chúng ta tụ họp đi.”
Hạ Lâm Hi ngồi bên cạnh Tưởng Chính Hàn, cúi đầu chơi XO với cậu, hai người đều cầm một cây bút, đánh kí tự trên giây nháp, người này chặn người kia, diễn biến rất kịch liệt.
Hạ Lâm Hi thầm nghĩ, trò này vừ là cờ vây, vừa chơi được theo kiểu XO.
Trên bục giảng, thầy chủ nhiệm vỗ bàn, nói với họ: “Thầy muốn nói với các em vài lời nhưng từ ngữ không được hay lắm, nên thầy mời thầy Triệu dạy Văn đến đây, nói đôi lời với các em.”
Nói xong, Triệu Ninh Thành đẩy cửa bước vào.
Mọi người trong lớp nhiệt tình vỗ tay.
Hạ Lâm Hi ngẩng đầu lên, nhìn về phía bục giảng.
Sáng sớm ánh mặt trời rải đều xuống phòng học, không khác những lúc xưa, thầy chủ nhiệm đứng trong một vùng sáng còn thầy Triệu lặng yên trên bục giảng.
Mọi người vẫn cứ im lặng, chăm chú lắng nghe, bảng đen không có dòng chữ nào, nhưng thể thời gian đang ngưng đọng.
Tưởng Chính Hàn khoang một vòng tròn, chỉ ra một lối đi: “Mình thắng.”
Hạ Lâm Hi không phục, lại bảo: “Tiếp tục.”
Triệu Ninh Thành đứng thẳng người, bỗng dưng mở miệng nói: “Trước đây có nói với các em, chỉ cần cố gắng thi vào trường đại học, đỗ rồi thì từ đây về sau không cần phải sống chết ôm vở nữa, những lời này chỉ là lừa các em thôi.”
Thầy bước xuống bục giảng, đứng ở giữa vòng học sinh: “Bất kể các em học đại học nào, có những cơ họi nào, các em nhất định đều phải chăm chỉ. Thế giới này rất rộng lớn, học cách kiềm chế bản thân, đừng để thời gian trôi qua vô ích.”
Hạ Lâm Hi gật đầu.
Triệu Ninh Thành nở nụ cười, dường như tâm trạng rất tốt: “Quan trọng phải giữ bản thân an yên, cứ mặc người đời đàm tiếu. Biết mình đi về đâu, biết phải nể trọng ai, biết việc gì nên và không nên làm. Thi đại học chỉ là một cánh cửa, qua cánh cửa này phía sau vẫn còn nhiều gian truân.”
Mọi người trong lớp bắt đầu mở điện thoại thu âm.
Triệu Ninh Thành không thao thao bất tuyệt nữa, thầy ngưng lại hai giây, tiếp theo nói với mọi người: “Thầy là giáo viên dạy văn, bắt các em học những nhân vật đã lưu danh thiên cổ như Tần Thủy Hoàng, nam sinh các em sẽ ngưỡng mộ, nữ sinh cũng sẽ ngưỡng mộ. Nhưng hôm nay thầy muốn nói là, những nhân vật hô mưa gọi gió này nhiều rất nhiều, nhưng nhiều hơn còn là những người bình thường giống chúng ta.”
Hạ Lâm Hi ngưng bút, ngẩng đầu nhìn thầy.
Triệu Ninh Thành nói: “Chúng ta an cư lạc nghiệp, thật bình thường. Chúng ta sống một cuộc đời tĩnh lặng, cũng bình thường nốt. Có học sinh từng hỏi thầy rằng, thế nào là học trò tốt?”
Trương Hoài Võ cướp lời: “Như Hạ tỷ ạ.”
Triệu Ninh Thành bật cười, thầy tự hỏi tự đáp: “Chỉ cần các em có thể thành tài, sau này công việc đường hoàng, còn biết cưu mang người khác, đừng để bản thân bị thế giới thay đổi, như vậy chính là một trong những học trò tốt nhất của thầy.”
Cả lớp lặng ngắt như tờ.
Triệu Ninh Thành bước lên bục giảng, quay lưng về phía bọn họ. “Các em có thể nghĩ rằng tốt nhất là phải danh cao vọng trọng, nhưng chắc nên nghe nói đến câu này. “Thiên hạ rộn ràng tiền tài đến, thiên hạ nhốn nháo tiền tài đi.” hoặc là câu. “Người chết vì tiền, thú chết vì ăn.”
Thầy cầm lấy một viên phấn viết lên bảng.
Triệu Ninh Thành sẵn nói: “Về sau các em chọn làm việc gì, đó đều là lựa chọn của các em, nhưng thầy hy vọng trong quá trình trưởng thành, các em nhớ kĩ những đạo lý này…”
Bút pháp mạnh mẽ, thầy hạ viên phấn xuống.
Trên bảng đen có viết: Biết được đất trời rộng, mới hiểu cỏ cây xanh.
Hạ Lâm Hi nửa hiểu nửa không, cô chép những lời này lại, trên trang giấy ban nãy đã chơi, nó ở đó, song song với những con chữ XO.