Trăm Năm Hòa Hợp Ước Định Một Lời

Chương 86
Trước
image
Chương 86
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 47
  • Chương 48
  • Chương 49
  • Chương 50
  • Chương 51
  • Chương 52
  • Chương 53
  • Chương 54
  • Chương 55
  • Chương 56
  • Chương 57
  • Chương 58
  • Chương 59
  • Chương 60
  • Chương 61
  • Chương 62
  • Chương 63
  • Chương 64
  • Chương 65
  • Chương 66
  • Chương 67
  • Chương 68
  • Chương 69
  • Chương 70
  • Chương 71
  • Chương 72
  • Chương 73
  • Chương 74
  • Chương 75
  • Chương 76
  • Chương 77
  • Chương 78
  • Chương 79
  • Chương 80
  • Chương 81
  • Chương 82
  • Chương 83
  • Chương 84
  • Chương 85
  • Chương 86
  • Chương 87
  • Chương 88
  • Chương 89
  • Chương 90
  • Chương 91
  • Chương 92
  • Chương 93
  • Chương 94
  • Chương 95
  • Chương 96
  • Chương 97
  • Chương 98
  • Chương 99
  • Chương 100
  • Chương 101
  • Chương 102
  • Chương 103
  • Chương 104
  • Chương 105
  • Chương 106
  • Chương 107
  • Chương 108
  • Chương 109
  • Chương 110
Tiếp

Sau khi Hạ Lâm Hi trải lòng mình, Tưởng Chính Hàn không đáp lời lại.

Cô thầm nghĩ, rõ là tức giận rồi.

Điều này khiến cô cảm thấy căng thẳng, gương mặt cũng nghiêm túc trở lại. Tưởng Chính Hàn nhìn thấy vẻ mặt này của cô lại bật cười an ủi, sau đó hỏi vài chi tiết vụn vặt. Sau khi nhận được câu trả lời của cô rồi, anh không phản ứng thái quá gì, chỉ vừa tiếp tục nói về Tần Việt, vừa đến bên bồn rửa, tiếp tục công việc rửa chén bình thản như không.

Cuối cùng anh hỏi: “Ở công ty Lion, Tần Việt thường xuyên làm phiền em vậy sao?”

“Cũng không hẳn.” Hạ Lâm Hi phủ nhận. “Em không cùng tổ với cậu ta, bình thường cũng chẳng gặp.”

Cô cân nhắc cẩn thận rồi mới đưa ra lời tổng kết: “Đúng là cậu ta nhiễu sự thật nhưng em không để tâm lắm.”

Tưởng Chính Hàn lau chùi bát xong lại dọn dẹp căn bếp thêm lần nữa. Sau đó anh đến bên Hạ Lâm Hi, dắt tay cô dẫn vào cửa phòng ngủ: “Đừng lo lắng, mọi chuyện đều có cách giải quyết.

Hạ Lâm Hi chuyển sang chuyện khách: “Bây giờ em chỉ mong sớm làm xong hạng mục đầu tiên.” Cô đứng dưới bóng đèn, đưa tay kéo đuôi áo anh: “Còn cả sản phẩm kia nữa, tháng sáu năm nay phải đưa ra thị trường rồi, anh có chắc không?”

Tưởng Chính Hàn để cô bát nháo với quần áo mình, còn cười bảo: “Chúng ta có tất cả bốn người, trong ba tháng phải hoàn thành hai hạng mục, một là phần mềm cho công ty thương mại điện tử, còn một cái là sản phẩm tự lập trình.”

Hạ Lâm Hi trả lời: “Những gì anh lập trình đều ổn cả, hai hạng mục đều đã phân công việc, còn sử dụng cả dữ liệu anh từng nghiên cứu nữa.” Cô ôm tay anh, ánh mắt lấp lánh: “Thế nên em rất tin tưởng anh.”

“Tháng sáu ra thị trường cũng chỉ có bản báo cáo công dụng.” Tưởng Chính Hàn thấy cô nhìn mình đăm đăm như vậy, đành phải nói thật: “Còn xây dựng đầy đủ ý tưởng phải đợi đến cuối năm mới làm được.”

Hạ Lâm Hi ôm tay anh, đong đưa làm nũng. “Chuyện bình thường mà. Năm hai mươi tuổi Mark Zuckerberg sáng lập Facebook cũng chỉ có ba người bạn theo cùng, sản phẩm đầu tiên họ tạo dựng được cũng chưa hoàn thiện.”

Thật ra Hạ Lâm Hi còn muốn nói, Tưởng Chính Hàn quá khiêm tốn. Sản phẩm họ dồn hết tâm huyết làm ra, phần nền đều nhờ công của Chính Hàn và lão Dương. Nhìn thấy bước đầu sắp thực hiện được vậy mà Tưởng Chính Hàn vẫn im lặng như trước.

Khoảng thời gian kế tiếp, họ tiếp tục chuyện hạng mục, không ai nhắc đến Tần Việt nữa.

Hạ Lâm Hi thở phào nhẹ nhõm.

Cô cảm thấy như vậy đã tốt lắm rồi. Dù sao họ cũng chỉ mới khởi nghiệp, trên vai còn có núi bài tập chất chồng. Trong tiềm thức, cô không muốn mình gây thêm chuyện, không mong rằng Tưởng Chính Hàn sẽ quá để tâm, như vậy sẽ lãng phí thời gian quý giá của anh.

Nhưng thứ tư tuần đến, mọi chuyện vướt quá tầm kiểm soát của Hạ Lâm Hi.

Tháng năm trời ấm dần, thời tiết mát mẻdễ chịu. Nhưng hôm nay mây vẫn giăng kín trời khuất lấp ánh dương, thi thoảng vẫn có những cơn mưa trút xuống, che kín những tòa nhà cao tầng.Tiếng ào ạt cứ vậy vọng và tận trong công ty.

Đối diện công ty Lion là một quán cà phê. Quán cà phê này rất nổi tiếng với những món bánh ngọt, nghe đâu bếp trưởng đã có tay nghề hơn hai mươi năm rồi. Nhờ vậy mà số khách quen kéo đến rất nhiều.

Công ty có giờ nghỉ giữa trưa, Hạ Lâm Hi nhân lúc này băng qua đường mua bánh ngọt. Cô che một tán ô thật lớn, băng ngang qua cửa ngoài quán cà phê, bất chợt đứng khựng lại.

Cơn mưa dồn dập lên, giọt mưa bắn hẳn lên lớp thủy tinh rồi chảy xuống thành dòng. Cô cầm ô đứng ngoài cửa, nhìn hai người đang ngồi bên cửa sổ, đó là Tưởng Chính Hàn và Tần Việt đang đối diện nhau.

Có một điều rõ ràng là không khí vô cùng căng thẳng.

Tần Việt cau có, tựa vào nệm ghế sau lưng, cậu ta bắt chéo chân, mũi chếch ra ngoài ngồi, gương mặt không dễ chịu gì.

Tưởng Chính Hàn đang nói chuyện với cậu ta nhưng họ nói gì thì cách một lớp cửa kính, Hạ Lâm Hi không thể nghe được. Mưa lộp bộp trên chiếc ô của cô, cô chỉ nghe được mỗi tiếng mưa rơi hòa cùng tiếng còi xe ồn ã.

Sau khi nói chuyện xong, Tần Việt đập bàn. Dường như cậu ta giận đến tím mặt, lập tức bước ra khỏi quán cà phê, đến tận lúc chạm chân tới ngưỡng cửa vẫn cố sức quát lại một câu: “Tưởng Chính Hàn, tốt xấu gì cũng là bạn thời trung học, tôi tốt bụng nhắc cậu một câu, đừng tự tin bản thân đúng nữa. Tôi muốn làm gì cũng không đến lượt cậu quản.”

Cậu ta lôi theo chiếc áo khoác, đẩy cửa gỗ ra, thậm chí còn uy hiếp:: “Nghe nói dạo gần đây cậu khởi nghiệp?” Nói xong, cậu ta không nói gì nữa cả, chỉ cười cười rồi bung dù đi vào màn mưa.

Hạ Lâm Hi đứng ở một góc khác, Tần Việt không nhìn thấy cô.

Cách đó không xa, Tưởng Chính Hàn vẫn uống cà phê.

Hạ Lâm Hi chần chờ một lút, cuối cùng cũng đẩy cửa quán ra, tiếng chuông gió lanh canh vang lên, nhân viên đứng ở cổng chào: “Xin chào quý khách.”

Theo phản xạ, Tưởng Chính Hàn nhìn qua đây.

Hạ Lâm Hi mang túi xách đến trước mặt anh, thế nhưng còn lại ly cà phê chưa cạn của Tần Việt nên cô thả túi xách xuống, ngồi bên cạnh Tưởng Chính Hàn.

Tưởng Chính Hàn cười hỏi: “Sao em lại đến đây?”

“Hôm nay Sở Thu Nghiên bị cảm nên cô ấy muốn ăn bánh bạc hà.” Hạ Lâm Hi chống cằm, khủy tay đặt trên bàn gỗ. “Em đến quán cà phê này mua bánh hộ.”

Cô quay đầu nhìn thẳng, đôi mắt cứ dõi theo anh mãi, từ sâu nơi ấy, người ta nhìn thấy được sự tỉ mỉ quan sát.

Cô định hỏi sao Tưởng Chính Hàn đến nói chuyện với Tần Việt mà lại không nói trước cho cô. Đã là người yêu thì phải thành thật với nhau chứ, nếu có chuyện gì thì cùng nhau giải quyết. Hạ Lâm Hi tự thấy cô rất cố gắng vì điều này nhưng Tưởng Chính Hàn vẫn cứ như cũ.

Nhưng cô nhìn thấy gương mặt anh lại không nỡ nặng lời.

Cô nhẹ giọng hỏi: “Anh nói gì với Tần Việt ấy?”

Tưởng Chính Hàn không biết ban nãy cô đứng ngoài cửa sổ, chỉ nghĩ rằng cô mới đến đây, lúc vào cửa nhìn thấy Tần Việt thôi.

Anh không trả lời câu hỏi của cô, đã vậy còn cầm thực đơn trên bàn lên: “Em ăn cơm chưa? Có muốn ăn gì không?” Chưa nói xong, Hạ Lâm Hi đã kề sát vai anh, cặp má trắng nõn hơi cọ cọ, giống như một chú mèo nuôi trong nhà đang nũng nịu.

Nếu không phải đang ở chốn đông người, anh nhất sẽ định sẽ cúi đầu xuống hôn cô. Nhưng xung quanh quá nhiều người qua lại, dù lòng nhộn nhạo nhưng bề ngoài anh vẫn bình tĩnh, sau đó còn trêu đùa cô: “Sau này có nuôi mèo chắc nó cũng không làm nũng bằng em đâu.”

Câu nói này rất êm tai, Hạ Lâm Hi lấy làm thích ý, nhưng cô vẫn không quên chuyện ban đầu, lại mở miệng hỏi tiếp: “Được rồi, em làm nũng không thành công, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em.”

Tưởng Chính Hàn đưa thực đơn cho cô: “Anh nói, nếu Tần Việt cứ tiếp tục làm phiền em.”

Ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, những chiếc xe con xuyên quan màn nưới dày, Tưởng Chính Hàn dựa vào cửa sổ, ly cà phê trước mặt vẫn còn bốc hơn. Hạ Lâm Hi ngồi sát anh hơn, nhỏ giọng hỏi: “Nếu cậu ta tiếp tục làm phiền em, anh sẽ làm gì cậu ta sao?”

Chuyện là khoảng mười phút trước, Tưởng Chính Hàn có nói chuyện với Tần Việt, cho dù thái độ rất mực ôn hòa nhưng những gì nói ra cũng không phải thân thiện gì.

Lúc ấy anh nói: “Email cậu hay dùng thật thiếu màng bảo vệ, thậm chí mật mã cũng không an toàn.”

Tần Việt nhanh chóng phản ứng lại, giống như một kẻ bị nhìn thấy tâm tư, trong lúc quẫn bách đâm ra thẹn quá hóa giận: “Cậu nói câu này để uy hiếp tôi?”

Tần Việt quen dùng một email riêng, bên trong có một ít sổ sách. Trong đó cậu ta biết không biết bao nhiêu vấn đề giao dịch của công ty Lion và công ty gia đình của cậu. Tóm lại không thể công khai ra bên ngoài, ngoại trừ cậu ta ra không thể để bên thứ ba biết được.

Người trẻ tuổi thường luôn có một vài bí mật, thậm chí có một số thứ lừa dối cha mẹ. Tần Việt không phải là ngoại lên.

Dường như Tưởng Chính Hàn đã đọc qua email đó rồi, nhưng anh không nhắc đến nội dung, chỉ thong dong trả lời: “Nếu cậu không làm phiền Tiểu Hi, những lời vừa nãy không phải là uy hiếp.”

Tưởng Chính Hàn giống Tần Việt ở chỗ năm nay đều hai mươi, nhưng phản ứng lúc gặp chuyện của họ khác xa nhau. Một người có xu hướng bình tĩnh tìm cách giải quyết. Người còn lại luôn bất chấp mọi thứ, cố chạm đến thành công bằng thời gian ngắn nhất.

Vậy nên Tần Việt không nghĩ ngợi gì, xòe hai tay nói: “Được, kĩ thuật cậu cao, tôi công nhận. Nhưng để tôi nói cho cậu biết, Trung Quốc mười ba triệu người, chắc chắn có kẻ hơn cậu, còn tôi là người sẵn sàng chi tiền.

Sau đó cậu ta còn cười: “Đợi cậu công khai email của tôi, tôi sẽ nói đó không phải do mình viết, chỉ là cậu bịa đặt, một lời bịa đặt vô căn cứ. Đợi tôi theo đuổi Hạ Lâm Hi thành công, chắc chắn cậu mới là kẻ đáng thương nhất ở đây.”

Nói xong câu này, mọi chuyện cũng chưa chấm dứt. Tần Việt lấy một tấm danh thiếp từ trong ví tiền ra, trên mặt phải có in tên của một luật sư: “Đây là luật sư tư nhân của tôi, kinh nghiệm nhiều năm trong nghề, trước giới thiệu để cậu biết, cậu cứ lên mạng tra tên ông ấy để mở rộng tầm mắt đi nhé!”

Chiếc bàn gỗ nhiền vân đen sẫm, tấm danh thiếp trắng đặt trên, thật đối lập, thật châm chọc.

Tưởng Chính Hàn cũng cười: “Cậu có hiểu lầm gì với email à?” Anh giải thích một vấn đề: “Email của mỗi người đều có ID riêng, không thể làm giả, đó là bằng chứng sắc bén nhất.”

Sau đó là cảnh tượng Hạ Lâm Hi thấy ban nãy, Tần Việt lôi áo ra khỏi cửa, tức giận đến khó coi.

Lúc này đây, Tưởng Chính Hàn tóm tắt mọi chuyện kể cho Hạ Lâm Hi nhưng anh lượt bỏ phần Tần Việt đem luật sư ra uy hiếp và cậu ta biết anh đang khởi nghiệp.

Hạ Lâm Hi chủ động lên tiếng: “Lúc em đến đây có nghe được Tần Việt nói về chuyện khởi nghiệp.” Cô ngẩng đầu nhìn anh, còn an ủi: “Mối quan hệ giữa bạn học luẩn quẩn như vậy, dù sao chúng ta cũng mới năm nhất, để xây dựng một doanh nghiệp rất khó khăn nên mọi chuyện mới đồn thổi nhanh như thế.”

Tưởng Chính Hàn trả lời: “Cậu ta nói vậy cũng không quan trọng.”

Sản phẩm sắp đến sẽ xuất hiện trên thị trường, quan trọng là… Tiếng trống nên vực tinh thần hăng hái đứng trên gót chân chứ không phải là để lo sợ chuyện còn chưa đến.

Hạ Lâm Hi nghĩ khác cô. Cô cảm thấy Tưởng Chính Hàn có huy chương vàng giải ACM, giải thưởng chưa trao đợt thi đấu diễn đàn Mĩ vừa rồi, giải thưởng sáng tạo phần mềm, còn thêm cả giàu kinh nghiệm lập trình, những thứ này phản ánh rõ rệt nhất khả năng của anh. Cho dù khởi nghiệp không may thất bại, anh cũng có thể trông vào tài năng của mình.

Tất nhiên, từ tận đáy lòng cô vẫn hy vọng công ty nhỏ của họ có thể phát triển lớn mạnh hơn ngày qua ngày.

Không sợ nghiêng ngả lảo đảo, chỉ muốn theo gió vượt sóng.

Trước
image
Chương 86
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 47
  • Chương 48
  • Chương 49
  • Chương 50
  • Chương 51
  • Chương 52
  • Chương 53
  • Chương 54
  • Chương 55
  • Chương 56
  • Chương 57
  • Chương 58
  • Chương 59
  • Chương 60
  • Chương 61
  • Chương 62
  • Chương 63
  • Chương 64
  • Chương 65
  • Chương 66
  • Chương 67
  • Chương 68
  • Chương 69
  • Chương 70
  • Chương 71
  • Chương 72
  • Chương 73
  • Chương 74
  • Chương 75
  • Chương 76
  • Chương 77
  • Chương 78
  • Chương 79
  • Chương 80
  • Chương 81
  • Chương 82
  • Chương 83
  • Chương 84
  • Chương 85
  • Chương 86
  • Chương 87
  • Chương 88
  • Chương 89
  • Chương 90
  • Chương 91
  • Chương 92
  • Chương 93
  • Chương 94
  • Chương 95
  • Chương 96
  • Chương 97
  • Chương 98
  • Chương 99
  • Chương 100
  • Chương 101
  • Chương 102
  • Chương 103
  • Chương 104
  • Chương 105
  • Chương 106
  • Chương 107
  • Chương 108
  • Chương 109
  • Chương 110
Tiếp

TRUYỆN ĐỀ CỬ

Loading...
error: Content is protected !!