Trăm Năm Hòa Hợp Ước Định Một Lời

Chương 98
Trước
image
Chương 98
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 47
  • Chương 48
  • Chương 49
  • Chương 50
  • Chương 51
  • Chương 52
  • Chương 53
  • Chương 54
  • Chương 55
  • Chương 56
  • Chương 57
  • Chương 58
  • Chương 59
  • Chương 60
  • Chương 61
  • Chương 62
  • Chương 63
  • Chương 64
  • Chương 65
  • Chương 66
  • Chương 67
  • Chương 68
  • Chương 69
  • Chương 70
  • Chương 71
  • Chương 72
  • Chương 73
  • Chương 74
  • Chương 75
  • Chương 76
  • Chương 77
  • Chương 78
  • Chương 79
  • Chương 80
  • Chương 81
  • Chương 82
  • Chương 83
  • Chương 84
  • Chương 85
  • Chương 86
  • Chương 87
  • Chương 88
  • Chương 89
  • Chương 90
  • Chương 91
  • Chương 92
  • Chương 93
  • Chương 94
  • Chương 95
  • Chương 96
  • Chương 97
  • Chương 98
  • Chương 99
  • Chương 100
  • Chương 101
  • Chương 102
  • Chương 103
  • Chương 104
  • Chương 105
  • Chương 106
  • Chương 107
  • Chương 108
  • Chương 109
  • Chương 110
Tiếp

Kim đồng hồ vừa qua hai giờ rưỡi, một số nhà đầu tư xuất hiện, hai trong số họ còn đi cùng thư ký, dường như đang giải quyết công vụ.

Người đi đầu là nhà đầu tư lớn tuổi nhất, nơi khóe mắt in hằn nếp nhăn, mái tóc lại bóng lưỡng đến lạ thường. Nhưng người ta vẫn thấy đâu đó vài mảng trắng, có lẽ là đã nhuộm đen.

“Tôi họ Vệ.” Người đó tự giới thiệu. “Vệ trong phòng vệ.”

Tưởng Chính Hàn đứng trước mặt ông ta, hai người bắt tay nhau: “Xin chào Vệ tổng.” Nói xong cười bảo: “Không ngờ hôm nay ngài cũng đến đây.”

Chủ tịch Vệ gật đầu, đôi mắt đảo về phía trước. Thư ký của ông lập tức hiểu ý, vội vàng kéo ghế dựa cho chủ tịch mình ngồi.

“Bên tôi đến từ Thượng Hải, chỉ ở lại Bắc Kinh ít lâu.” Chủ tịch Vệ nói. “Tình hình bên cậu, Tiểu Phùng đã nói sơ qua với tôi. Kế hoạch đầu tư năm nay của chúng tôi chưa có phục vụ điện toán đám mây nào cả, chỉ còn mỗi sản phẩm này thôi…”

Ông ta bắt chéo chân, giọng nói rất mực điềm đạm: “Đứng nói chuyện không tiện, mọi người ngồi cả đi.

“Tiểu Phùng” mà chủ tịch Vệ vừa nhắc đến là Phùng tổng đã giúp Tưởng Chinh Hàn xe chỉ luồn kim lần này.

Làm sao Tưởng Chính Hàn biết vị Phùng tổng đó, đó là chuyện của hồi tháng hai, khi trường anh quyết định mở một buổi tọa đàm mời Phùng tổng đến. Trong lần thuyết trình ấy, anh ta không chỉ nói về việc khởi nghiệp mà còn cho Tưởng Chính Hàn cách liên lạc.

Những mối quan hệ là một mạng lưới lớn, người kéo người, lợi nhuận kéo lợi nhuận, mạng lưới càng lớn, quan hệ càng cao. Bây giờ, mạng lưới này đã mắc đến bên chủ tịch Vệ, Tưởng Chính Hàn rất coi trọng cơ hội này.

Khoảng vài năm trước kia, xu hướng khởi nghiệp trên mạng phát triển mạnh mẽ, những nhà đầu tư có thể chọn đỡ đầu cho một trong các doanh nghiệp nhỏ bấy giờ, nhưng mấy năm gần đây, nhà đầu tư có xu hướng lựa chọn người quen hoặc thông qua người quen giới thiệu. Sau khi liên lạc sẽ bàn chuyện một lần.

Sự cẩn thận của họ không phải không có cơ sở. Thời đại này nhà nhà đua nhau khởi nghiệp, công ty trong thành phố mọc lên như nấm sau mưa, hết lớp này đến lớp khác.

Là một nhà đầu tư, bước khó khăn nhất là xác định đối tượng đặt tiền vào, bọn họ phải chọn một công ty có khả năng cao nhất, chọn người có xác xuất thành công lớn nhất.

Nhìn bề ngoài, Tưởng Chính Hàn hoàn toàn phù hợp yêu cầu này.

Nhưng tuổi anh vẫn còn trẻ, lại không có gia cảnh chống lưng.

Chủ tịch Vệ không nói nữa, một cổ đông lên tiếng: “Sản phẩm công ty cậu mới ra mắt, chúng tôi đã xem qua rồi. Ngoại trừ XV và Lion là những ông hoàng trong ngành, không có công ty nào đào sâu vào lĩnh vực điện toán đám mây này.”

Tưởng Chính Hàn cười nói: “Đúng là thị trường hiện tại không quá cạnh tranh, công ty tôi đã có thể thu hồi vốn ban đầu.” Nói một lát, anh bắt đầu giới thiệu giản lược sản phẩm: “Công ty chúng tôi nhắm đến ba tiêu chí, lưu trữ dữ liệu đám mây, phân tích số liệu đám mây, còn sự kết hợp đa nền tảng sau này bao gồm, lọc quảng cáo, sóng trực tuyến và giám chế hình ảnh.”

Tưởng Chính Hàn vừa dứt lời, Tiễn Thần đã lấy tài liệu chuẩn bị sẵn ra, giao tận tay cho từng vị cổ đông.

Tất cả mọi người đều ngồi trên ghế, duy chỉ mỗi Tiễn Thần còn đứng, thái độ tận tụy làm việc, lúc giao tài liệu cũng dùng hai tay đúng mực, khi người nhận đã cầm lấy rồi, cậu vẫn mở miệng cảm ơn.

Lúc người đại diện gọi điện chỉ báo có bốn nhà đầu tư sẽ đến, vậy mà bây giờ có sáu người, nhiều ra hai vị, họ đúng là thư ký đi theo. Tiễn Thần không bỏ qua họ, đều giao tài liệu vào tay hai người.

Một thư ký trong đó nói: “Tôi có thấy quảng cáo về sản phẩm của các bạn trên một diễn đàn.” Thư ký kia là một người phụ nữ đã qua ba mươi, mang kính gọng đen, cách ăn mặc đậm chất thành phần tri thức, cô ấy tiếp tục nói: “Tôi thử sản phẩm của các cậu, chỉ là mục đích cá nhân thôi, để phân tích dữ liệu căn bản.”

Tiễn Thần cười nói: “Cô đã thử qua, vậy có góp ý gì không ạ?”

Thư ký không phải nhân vật mấu chốt, vậy nên cô ấy không dám đánh giá quá nhiều, chỉ cẩn thận trả lời: “Thao tác đơn giản, hiệu quả rất tốt.”

Tiễn Thần vẫn đứng như cũ, giọng nói thả lỏng ít nhiều: “Cô nói thao tác đơn giản chắc phần nào nhờ xử lý trên diện rộng.” Vừa nói, vừa rót trà cho mọi người.

Cậu biết những cổ đông này bộn bề công việc, không rảnh trò chuyện nhiều, vậy nên suy nghĩ một lát, quyết định dùng từ ngữ đơn giản để diễn đạt: “Tôi chỉ chạy nghiệp vụ cho Tưởng tổng thôi, không biết nhiều về kĩ thuật.”

“Cậu bao nhiêu tuổi rồi?” Một cổ đông cười hỏi. “Phụ trách bên tiêu thụ sản phẩm sao?”

Tiễn Thần nhìn qua ông ta, gương mặt sáng bừng lên: “Ngài nói tôi làm bên tiêu thụ sản phẩm sao? Tôi nói thật với ngài, tôi không rõ mình có làm được không nữa, nhưng mỗi ngày tôi đều suy nghĩ, làm thế nào để tăng doanh số bán hàng của công ty lên.”

Tưởng Chính Hàn cười nói: “Khách hàng tiềm năng và cách tiếp cận sản phẩm nằm ở trang ba trong tài liệu.” Anh nói với mức giọng vừa phải, những nhà đầu tư theo bản năng cũng lật trang đọc qua.

Tiễn Thần tiếp tục nói: “Tôi không hiểu nhiều về kĩ thuật, mù công nghệ cũng đúng, nhưng nếu có sản phẩm nào vừa ra mắt, tôi sẽ thử một lần. Ít nhất nó không cần hướng dẫn dài dòng mà ai nhìn vào cũng biết cách sử dụng.”

“Lúc trước tôi làm việc ở XV, sản phẩm gặp một vấn đề, đó là giao diện quá phức tạp, thường xuyên bị khách hàng phàn nàn.” Tưởng Chính Hàn nói đến đây, nhận ra ánh mắt của chủ tịch Vệ, anh thong thả quay đầu lại, đối diện với vị nguyên lão này: “Ngoại trừ thiết kế giao diện, thuật toán cơ cấu, sau lần ra mắt vừa rồi, chúng tôi đều đã tối ưu hóa.”

Tiễn Thần và Tưởng Chính Hàn phối hợp ăn ý, bọn họ hoàn toàn tránh được vấn đề tuổi tác, khiến những nhà đầu tư ngồi đây chuyển hướng sang thảo luận sôi nổi về sản phẩm.

Nội dung cuộc thảo luận kéo dài từ cách khai thác thị trường, giá trị công ty, kế hoạch dài kì cho đến tận trình độ chuyên môn của Tưởng Chính Hàn và cơ cấu công ty anh.

Tiễn Thần nở nụ cười, cậu vỗ vai lão Dương, giới thiệu với các nhà đầu tư: “Đây là Dương Uy bên chúng tôi, tốt nghiệp khoa Công Nghệ Thông Tin đại học Thanh Hoa, có mười năm kinh nghiệm dự án lớn nhỏ, phụ trách một tổ trong công ty.”

Đúng là lão Dương đã tốt nghiệp, nhưng chỉ mới tháng sáu vừa rồi. Mười năm kinh nghiệm kể trên là thành quả của việc bắt đầu lập trình từ năm mười hai tuổi.

Từ đầu buổi đến giờ, lão Dương đều im lặng, chỉ đến lúc này mới gật đầu: “Nòng cốt trong tổ đều là bạn học của tôi.”Bên ngoài bình tĩnh bao nhiêu, bên trong lo lắng bấy nhiêu.

Sử dụng danh tiếng trường học để hấp dẫn nhà đầu tư, anh luôn khó chịu với cách làm này, nhưng lại không biết làm gì hơn. Anh đau khổ nhận ra, kĩ năng đàm phán trên bàn họp khác hoàn toàn kĩ năng phỏng vấn, không phải chỉ thể hiện sở trường của mình là có thể như cây khô gặp gió mùa xuân.

Ai trong phòng cũng nhìn lão Dương chằm chặp, thấy tóc hoa râm và vài sợi tóc sâu, làn da thô ráp, khóe mắt có nếp nhăn… Không ai nghi ngờ mười năm kinh nghiệm dự án, tất cả đều cho rằng anh đã qua tuổi ba mươi rồi.

Đúng vào lúc này, cửa phòng mở ra, người phục vụ đưa trà chiều đến, tất cả đều là những món ngọt Châu Âu.

Chủ tịch Vệ cười nói: “Lúc còn trẻ tôi du học ở nước ngoài, dần có thói quen uống trà chiều.” Gương mặt rất hòa nhã nhưng lúc quay đầu liền hỏi: “Bây giờ mấy giờ rồi?”

Thư ký vội vàng trả lời: “Ba giờ mười phút ạ.”

“Chuẩn bị đi.” Chủ tịch Vệ nói. “Bốn giờ chúng ta đi.”

Ông ta tỏ vẻ vô ý nhưng cố tình nói: “Ngày mai gặp một cậu trẻ, cũng là sinh viên Thanh Hoa các cậu, cũng khai thác điện toán đám mây, tuy chưa ra mắt nhưng cũng đáng mong chờ. Cậu biết đấy, công ty điện toán đám mây nào cũng được, nhưng chúng tôi chỉ đầu tư vào một nơi mà thôi.”

Đang nói dở, người phục vụ đã mang trà bánh đến chỗ Tưởng Chính Hàn, Tưởng Chính Hàn không có tâm trạng thưởng thức, nhưng nhìn thấy cổ đông bắt đầu ăn, anh cũng thử một miếng nhỏ. Bánh ngọt quá mức, anh không thích lắm.

Tưởng Chính Hàn ăn chút đồ ngọt coi như là tôn trọng, anh uống một ngụm hồng trà, cười nói: “Nghe ngài nói vậy, tôi cũng đợi bọn họ ra mắt.”

Một cổ đông lên tiếng nói: “Tưởng tổng, cậu cũng rộng rãi quá rồi, đó là đối thủ cạnh tranh đấy.” Nói xong nhìn về phía anh, dường như đang trêu chọc.

Tưởng Chính Hàn tiếp lời. “Tôi tin vào sản phẩm của công ty mình.” Anh dùng dao cắt một miếng bánh, giọng nói vẫn bình thản không sợ hãi: “Cũng tin những người đồng hành với mình.”

Anh vừa dứt lời, Tiễn Thần và lão Dương ngồi đối diện những nhà đầu tư cũng cười hớn hở.

Chủ tịch Vệ bảo: “Cậu giống tôi lúc trẻ, không sợ điều gì, phản ứng nhanh nhạy.” Ông yêu cầu thư ký lấy tập tài liệu đã chuẩn bị sẵn ra, đặt vào tay Tưởng Chính Hàn.

“Chúng tôi đều là nhà đầu tư, rất ái ngại những công ty không kinh nghiệp, không quan hệ cũng không có lợi nhuận.” Chủ tịch Vệ nói thẳng: “Sản phẩm bên cậu, tối sẽ cho công ty dùng thử, nếu hiệu quả tốt sẽ có bước hợp tác tiếp theo.”

Câu trả lời của chủ tịch Vệ tốt hơn so với dự đoán của Tưởng Chính Hàn.

Anh nói chuyện với đối phương một vài câu, sau đó nhận lấy một tấm thiệp mời. Đó là hội nghị hỗ trợ mạng, giống như một cuộc hội họp nhỏ của giới chuyên môn, bên trong danh sách khách mời có rất nhiều, bao gồm XV, Lion, Amazon và cả những công ty nước ngoài nổi danh khác.

Thời gian là vào tháng sau.

Tưởng Chính Hàn biết hoạt động này, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có cơ hội tham gia.

Sau khi hội đàm kết thúc, nhà đầu tư cũng nói với anh: “Dựa vào kế hoạch bên cậu, bản 2.0 sẽ ra mắt vào cuối năm, trước đó phải ổn định tài chính, giữ vững tinh thần cho đồng nghiệp, các mối quan hệ phải được duy trì.”

Ngoại trừ lời dặn dò này, còn đưa ra một số đề nghị, Tưởng Chính Hàn thảo luận cùng họ, Tiễn Thần đứng một bên, lấy sổ tay của mình ra, ghi chép cẩn thận cuộc đối thoại này.

Trong phòng rất lạnh, lớp cửa kính kín mít, hương hoa phảng phất cùng vị ngọt của bánh. Cho đến lúc đối tác đi cả rồi, Tiễn Thần mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu không gọi Tưởng tổng nữa, chỉ kêu: “Chính ca.”

Tưởng Chính Hàn đáp lại. “Sao thế?”

Tiễn Thần ôm bờ vai anh: “Chính ca, mình kiệt sức rồi, chủ tịch Vệ đúng người biết tạo áp lực cho kẻ khác.”

“Cậu làm tốt lắm.”Tưởng Chính Hàn cổ vũ. “Đây là lần đầu tiên, nhất định còn nhiều thiếu sót, lần sau sẽ tiến bộ hơn.”

Lão Dương ngồi nguyên tại vị trí, uống một hớp lớn hồng trà, không ngờ lại ho, cúi đầu sặc sụa, Tưởng Chính Hàn đưa khăn tay cho anh, còn nghe thấy lời than thở: “Trà chiều kiểu gì vậy, đắt thì cũng đắt lắm, mà sao hồng trà sao khó uống thế này.”

Lúc này Tiễn Thần mới phản ứng lại: “Tưởng tổng, tiền trà chiều là cậu trả sao?”

Tưởng Chính Hàn gật đầu nhưng không nói ra con số cụ thể.

Sau khi rời khỏi khách sạn không bao lâu, họ quay lại tầng hầm, lão Dương cùng một số người đẩy nhanh tốc độ công việc. Anh bận bịu trong tầng hầm, Hạ Lâm Hi cũng đi dạy học, ai cũng vội đến chẳng có thời gian ngơi tay.

Bởi vì Hạ Lâm Hi tắt máy nên lỡ cuộc gọi từ Từ Trí Lễ.

Cuối chiều, trời trong gió mát, mây bay lãng đãng phía chân trời, tất cả nhuốm màu đỏ rực tuyệt đẹp.

Từ Trí Lễ tản bộ ven đường, tay trái nắm tay Sở Thu Nghiên, tay phải cầm điện thoại của mình. Thấy Hạ Lâm Hi tắt máy, Từ Trí Lễ lên tiếng chất vấn: ” Hạ Lâm Hi đang làm gì vậy, sao không nhận điện thoại của anh?”

Sở Thu Nghiên cầm một que kem, cắn một miếng mới đáp: “Hạ Lâm Hi có việc riêng của cậu ấy, anh gọi lại sau cũng được mà.”

Từ Trí Lễ ngẩng lầu, nhìn tòa nhà trước mặt, đưa Sở Thu Nghiên vào cửa, cố ý mời Sở Thu Nghiên đến thăm quan công ty.

Công ty của cậu đặt ngay trong tòa nhà này, tuy hôm nay là thứ sáu nhưng Từ Trí Lễ không cho nghỉ. Một số nhân viên đang túm năm tụm ba, không biết đang nói gì.

Bọn họ đi ra khỏi thang máy màu vàng, băng qua từng mặt kính, cửa thủy tinh tự động mở ra, đặt chân trên tấm thảm mềm mại. Nhân viên của Từ Trí Lễ thấy cậu vào cửa đều cung cúc chào. “Chào Từ tổng.”

Từ Trí Lễ nở nụ cười.

Nhưng Sở Thu Nghiên lại thờ ơ.

Từ Trí Lễ nhắc nhỏ cô: “Ngày mai là lần gặp đầu tiên, em nghĩ chúng ta nên nói gì?”

Sở Thu Nghiên ăn kem, cô thật sự bức bối: “Không được, anh đừng dẫn em đi, em không phải người trong công ty này.” Cô đã hạ quyết tâm, không được thay đổi lập trường. “Em chờ trong phòng.”

Từ Trí Lễ cằn nhằn vài câu, Sở Thu Nghiên vẫn không chịu nhún nhường, cuối cùng cậu từ bỏ, ngược lại bảo: “Được rồi, anh dẫn Trịnh Tầm theo.”

Sở Thu Nghiên hỏi: “Trịnh Tầm là ai?”

“Nhân viên tổ khai thác dữ liệu công ty XV.” Từ Trí Lễ giới thiệu. “Em còn nhớ mấy tháng trước, có lần Tưởng Chính Hàn khốn đốn trên mạng không? Là do anh ta gây ra đấy! Anh ta bị XV đuổi việc, anh thấy cũng có năng lực nên chiêu mộ vào công ty hỗ trợ.”

Trước
image
Chương 98
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 47
  • Chương 48
  • Chương 49
  • Chương 50
  • Chương 51
  • Chương 52
  • Chương 53
  • Chương 54
  • Chương 55
  • Chương 56
  • Chương 57
  • Chương 58
  • Chương 59
  • Chương 60
  • Chương 61
  • Chương 62
  • Chương 63
  • Chương 64
  • Chương 65
  • Chương 66
  • Chương 67
  • Chương 68
  • Chương 69
  • Chương 70
  • Chương 71
  • Chương 72
  • Chương 73
  • Chương 74
  • Chương 75
  • Chương 76
  • Chương 77
  • Chương 78
  • Chương 79
  • Chương 80
  • Chương 81
  • Chương 82
  • Chương 83
  • Chương 84
  • Chương 85
  • Chương 86
  • Chương 87
  • Chương 88
  • Chương 89
  • Chương 90
  • Chương 91
  • Chương 92
  • Chương 93
  • Chương 94
  • Chương 95
  • Chương 96
  • Chương 97
  • Chương 98
  • Chương 99
  • Chương 100
  • Chương 101
  • Chương 102
  • Chương 103
  • Chương 104
  • Chương 105
  • Chương 106
  • Chương 107
  • Chương 108
  • Chương 109
  • Chương 110
Tiếp

TRUYỆN ĐỀ CỬ

Loading...
error: Content is protected !!