Vài hôm trước ngày nhà giáo, trong trường bắt đầu rầm rộ. Nhóm giáo viên khối lớp 12 quá bận rộn, đến lượt hai nữ giáo viên bị giao cho công việc đi treo băng rôn trước cổng trường.
Bành Thiến mặt một đống.
“Ngày nhà giáo, ngày nhà giáo, thiệt tình là toàn nhà giáo đi chúc mừng nhà giáo, hoa tươi tự mình mua, băng rôn tự mình treo.”
Hà Lệ Chân đứng trên ghế, cánh tay giơ cao, “Cậu nhìn trước xem có bằng chưa?”
Bành Thiến: “Chưa, cột vào đi.”
Hà Lệ Chân cột băng rôn xong, bước xuống phủi tay, ngửa đầu đọc: ” “Biển Học Như Gió Xuân, Ơn Thầy Cô Sâu Hơn bi*n đ*ng”…… Cũng không tệ nhỉ.”
Bành Thiến: “Ha ha.” Kéo tay của Hà Lệ Chân, “Đi thôi đi thôi, còn phải mau đi nhìn coi bên chỗ thầy Hồ làm việc tới đâu rồi.”
Trải qua hai ngày cố gắng, sân trường một biển ấm cúng, hoa lá khắp nơi, cờ quạt phất phới, chứng tỏ công việc đã được thi hành vượt xa mức độ trung bình.
Lãnh đạo của trường quy định giáo viên trong ngày lễ này cần phải thống nhất trong cách ăn mặc, Hà Lệ Chân sớm đã chọn trước một bộ đồ công sở, giặt sạch ủi phẳng.
Sáng sớm tới trường.
Ở cổng trường có không ít học sinh tự giác tặng hoa và quà cho thầy cô, tuy chỉ là những đoá hoa không đáng bao nhiêu tiền, nhưng lại mang nhiều ý nghĩa đối với thầy cô.
Bành Thiến trước đó mấy ngày còn càm ràm, giờ đây đang đứng trước cổng trường nhận hết đoá hoa này đến đoá hoa khác, mặt không giấu được nụ cười, mạnh tay xoa mặt của những bạn học nhỏ.
Hà Lệ Chân bước đến gần, khẽ cười thì thầm với cô ấy: “Này, hôm bữa là ai nói ngày nhà giáo toàn là nhà giáo chúc mừng nhà giáo đấy? Sao hôm nay lại nhận nhiều hoa thế này?”
Bành Thiến nghiêng đầu, mặt mang nụ cười xấu xa.
” “Nhiều hoa thế này”? Cô giáo Chân, cô nói chuyện cũng phải chừa cho mình một chút đường lui.”
Hà Lệ Chân ngơ ngác.
Năm phút sau, đợi đến khi Hà Lệ Chân bước vào lớp của mình, mới hiểu ý nghĩa sâu xa của lời Bành Thiến nói.
Lớp học của cô không đủ để nhét hai trăm bó hoa, bục giảng và lối đi cũng bị chiếm dụng chật ních, khác với những đoá hoa nhỏ xinh ngoài cổng trường, những bông hoa này bông nào bông nấy rõ to, cánh hoa long lanh sương, tươi roi rói, hương thơm nức mũi. Đây là bao nhiêu đoá đây trời.
“Năm ngàn một trăm ba mươi mốt đoá.” Lớp phó học tập ngồi ngay bàn đầu tựa như đọc được ý nghĩ trong lòng của cô, lên tiếng đáp.
Đám học sinh trong biển hoa đều đang đầy nghi vấn, đã từng thấy lời thổ lộ với 521 đoá (Wǒ ài nǐ), đã từng thấy lời thổ lộ 1314 (Yīsānyīsì, một đời một kiếp), 5131 là quái gì?
Sau tiết học, Hà Lệ Chân về đến văn phòng, một đám nữ giáo viên kéo tới hóng chuyện.
“5131 đoá có ý là gì thế? Là ngày kỷ niệm gì à? Chẳng lẽ là ngày sinh nhật của hai người?……. Không đúng nhỉ, em cũng đâu phải sinh tháng Năm hoặc tháng Ba đâu.”
Mọi người xôn xao hỏi, Hà Lệ Chân cúi gằm đầu làm rùa rụt cổ, ậm ờ lúng búng nói mình cũng không biết.
Sao lại có thể không biết……
Trước đây bị Vạn Côn lôi đi tham gia một hôn lễ của người bạn trong công ty của cậu, trên thảm cỏ xanh nơi tiến hành nghi thức, vị chủ trì khẳng khái ngưỡng mộ giới thiệu lối đi được đặt tổng cộng 1314 (Yīsānyīsì) đoá hoa hồng, tượng trưng cho tình yêu một đời một kiếp của cô dâu và chú rể.
Lúc ấy Vạn Côn ngồi bên dưới, nhàm chán bứt lá bên cạnh.
Nhà hàng của hôn lễ kia rất sang trọng, trong sân vườn cây cối không phải là những loại thường hay thấy ven đường, mắt thấy cành cây được tỉa tót vô cùng trang nhã sắp bị Vạn Côn bứt trụi lủi, Hà Lệ Chân vội vã ngăn cậu lại.
“Anh đàng hoàng một chút được không, cũng phải lo nghe người ta nói đi chứ.”
“Có gì đáng nghe đâu, đều y như nhau.” Vạn Côn lắc lắc cổ, “Sau này đám cưới của hai mình sẽ không làm những trò vô dụng như vầy đâu.”
“……” Hà Lệ Chân mặc kệ cậu. Qua một lúc, không nhịn được, xoay đầu, thì thầm: “Ý anh nói là không muốn làm đám cưới sao?”
“Làm, sao lại không làm.” Vạn Côn cười, vuốt ve cổ của Hà Lệ Chân, “Xem em hết hồn kìa.”
Lần này Hà Lệ Chân quyết định thật tình lơ cậu.
Đến lượt Vạn Côn sáp lại.
“Mai mốt chúng ta tổ chức lớn hơn đám này, hơn nữa không thể tục được, cắm một chút hoa đã một đời một kiếp rồi, vậy thì còn làm sao sống.”
Hà Lệ Chân cười lạnh nhìn cậu, “Vậy người không tục như anh muốn cắm bao nhiêu?”
Vạn Côn không chút do dự, “Năm ngàn một trăm ba mươi mốt.”
Con số này thật tình chưa bao giờ nghe có ai dùng qua, nhưng Hà Lệ Chân ngồi ngẫm nghĩ, không hiểu.
Vạn Côn chỉ dẫn cho cô, nói: “Em đem cái số một đầu tiên đọc thành “yêu”(幺) thử xem.”
Hà Lệ Chân nhẩm thầm trong lòng. (5)Wǔ (幺)yao (3)sān (1) yī = 我要生一 (anh muốn một đứa con).
Thân là cô giáo ngữ văn, Hà Lệ Chân tất nhiên có khả năng giải đoán chữ nghĩa, vừa đọc xong một cái đã hiểu liền, đỏ hết cả mặt lên. Có tên lưu manh vẫn đang rỉ tai cô: “Trực tiếp phản ánh nhu cầu của con người, thoát tục không?……. Cô giáo?”
……..
Hà Lệ Chân trải qua một ngày nhà giáo thất hồn lạc vía, lúc tan học gần như là bỏ của chạy lấy người.
Về đến sân nhà trọ, từ xa đã trông thấy cái tên đầu têu đang xách con mèo hoa to lên chơi đùa. Hà Lệ Chân chạy tới giải cứu, chọt Vạn Côn một cái, Vạn Côn buông tay, con mèo hoa kêu lên một tiếng bỏ chạy đi rõ xa.
“Con mèo này đã rất cao tuổi rồi, anh đừng có lần nào về cũng vần nó.” Hà Lệ Chân vừa nói vừa moi chìa khoá ra mở cửa.
Vạn Côn cũng không nói gì, đứng dán lồng ngực chặt vào lưng của Hà Lệ Chân.
Cậu mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, vạt áo đóng trong quần tây, Hà Lệ Chân có thể cảm nhận được khoá thắt lưng cứng rắn đang cấn lưng mình một cách rõ rệt.
Mở cửa ra, vẫn không xoay mình, Hà Lệ Chân liền bị Vạn Côn áp vào tường.
Chân tay của cậu dài, tuỳ tiện ngoắc một cái, cửa đóng xập lại.
Hà Lệ Chân đẩy cậu, “…… Anh đứng thẳng lên đã.”
Vạn Côn ôm chặt lấy cô, thì thầm: “Sao hôm nay em lại ăn mặc khác thường như thế này.”
Hà Lệ Chân sắp bị khí nóng từ miệng cậu nướng chín rồi, nói năng không lưu loát nữa, “Ngày nhà…….”
“Hửm?”
“Ngày nhà giáo……. Trường quy định phải mặc thế này.”
Vạn Côn dán sát vào cô: “À, ngày nhà giáo.”
“Anh đứng thẳng lên đã.”
Vạn Côn rũ mắt nhìn cô, sức lực dạo 20 tuổi của cậu đã đủ để xách Hà Lệ Chân như một chú gà con, huống chi là hiện giờ.
Hà Lệ Chân vùng vẫy vô hiệu, dứt khoát buông xuôi luôn.
Vạn Côn ôm eo của cô bế xốc lên, vào đến phòng ngủ. Vứt cô lên giường rồi thuận đà đè lên.
Hà Lệ Chân thử thương lượng: “Có thể tắm trước được không?”
Vạn Côn mặc kệ, thò tay vào trong quần áo mò.
Người của Hà Lệ Chân nóng ran, mở vòng tay, nhẹ nhàng ôm lấy cậu.
Bỗng chợt “rột rột” hai tiếng.
Hà Lệ Chân: “…….”
Động tác của Vạn Côn ngừng một chút, sau đó lại bắt đầu tiếp tục sờ mó.
Lại “rột rột” hai tiếng nữa.
Hà Lệ Chân buông tay ra, “Chưa ăn cơm?”
Vạn Côn: “……”
Hà Lệ Chân: “Có phải là chưa ăn cơm?”
Im lặng một hồi lâu, sau đó Vạn Côn mới nói: “Vừa xuống khỏi máy bay liền chạy qua ngay.”
Hà Lệ Chân đẩy cậu ra, “Không nói sớm.”
Vạn Côn lật người, lười biếng nằm trên giường, nhìn Hà Lệ Chân cởi áo khoác ra, mang tạp dề vô, thành thạo mở bếp nấu cơm.
Tranh thủ lúc Vạn Côn đang ăn cơm, Hà Lệ Chân chạy đi tắm, vừa bước ra đã bị tóm ngay ở cửa.
Hà Lệ Chân cũng không buồn nói chuyện nhảm nhí kiểu như tóc mình chưa khô, ai đó đã ăn uống no nê, trời có sập cũng không cản nổi.
Nằm trên giường, Hà Lệ Chân tắt đèn bàn đi.
Trước mắt tối đen.
Sự tồn tại của cậu trở nên vô cùng rõ rệt.
Vạn Côn mở vạt áo ngủ của cô ra, bâng quơ nói: “Quà ngày nhà giáo của anh, đã nhận được chưa.”
“Nhận được rồi.”
“Thích không?”
“Anh lại chơi trò lưu manh phải không.”
“Đâu có, anh thật tình tặng quà mừng ngày nhà giáo mà.”
Hà Lệ Chân rõ ràng không tin chút nào.
“Ờ……” Vạn Côn nghĩ ngợi, “Cổng trường chỗ em nói sao nhỉ, “Biển học như gió xuân, ơn thầy cô sâu hơn bi*n đ*ng”?”
Hà Lệ Chân không nhịn được bật cười.
Cô nói: “Anh đừng giỡn với em, tính cho cùng thì anh đến học lớp của em được mấy tiết? Em làm sao mà có thể được coi như là cô giáo của anh.”
Tay của Vạn Côn ngừng ngay lại.
Hà Lệ Chân hơi nghi hoặc nhìn cậu.
Vạn Côn im lặng một lúc, thấp giọng nói: “Em không coi như là cô giáo của anh?”
Hà Lệ Chân cảm nhận được giọng điệu của Vạn Côn có gì không ổn, nói: “Cũng…… cũng có thể coi như vậy đi……”
Vạn Côn mò từ trong túi quần ra một điếu thuốc lá, đốt lên.
Đốm lửa loé lên trong bóng tối vừa cô đơn vừa ngoan hiền.
Vạn Côn ngồi qua một bên, hút gần nửa điếu, nói:
“Anh có được ngày hôm nay đều là vì em.”
Hà Lệ Chân: “Đó là do sự cố gắng của bản thân anh.”
Vạn Côn không đáp lời ngay, chặp sau, cậu khẽ cười một tiếng, giụi tắt điếu thuốc.
“Nếu như lúc ban đầu không có em làm cô giáo của anh, có lẽ bây giờ anh đang ăn xin, hoặc có lẽ đang ngồi trong tù.”
Hà Lệ Chân nín thinh.
Cậu cúi người xuống, ôm lấy cô. Trên người của cậu vẫn còn đọng lại mùi thuốc lá, mùi hương ấy khiến cho cô nhớ lại trước đây.
Có một người ngồi xổm bên hiên trước cửa tiệm tạp hoá hút thuốc.
Có một người ngồi bên cửa sổ, khuôn mặt phản chiếu chiếc áo sơ mi màu trắng đến bừng sáng.
Có một người đứng dưới chiếc bóng đèn màu vàng leo lét, tay cầm một chiếc gậy, bảo vệ người nhà đói rách.
Có một người cách đây rất nhiều năm, không nói lời nào, chỉ để lại bóng lưng rồi một mình rời xa.
……..
Đêm tối bởi vì ký ức mà trở nên nồng nàn.
Cô ôm lấy cậu thật chặt, hôn lấy mái tóc thô ráp của cậu, và vành tai mềm mại.
Cô không tranh cãi, cũng không an ủi.
Cô thà để cậu lún sâu hơn nữa.
Sự ích kỷ của tâm tư phụ nữ rất nặng.
Cô hy vọng có thể chiếm được một mảnh đất trong cuộc đời này của cậu, hy vọng có thể lưu lại trong ký ức của cậu một vết tích sâu đậm.
Giống như cậu đã để lại trong cô.