Trường Phong Độ

Chương 52 – Ta chỉ quan tâm ngươi
Trước
image
Chương 52
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 47
  • Chương 48
  • Chương 49
  • Chương 50
  • Chương 51
  • Chương 52
  • Chương 53
  • Chương 54
  • Chương 55
  • Chương 56
  • Chương 57
  • Chương 58
  • Chương 59
  • Chương 60
  • Chương 61
  • Chương 62
  • Chương 63
  • Chương 64
  • Chương 65
  • Chương 66
  • Chương 67
  • Chương 68
  • Chương 69
  • Chương 70
  • Chương 71
  • Chương 72
  • Chương 73
  • Chương 74
  • Chương 75
  • Chương 76
  • Chương 77
  • Chương 78
  • Chương 79
  • Chương 80
  • Chương 81
  • Chương 82
  • Chương 83
  • Chương 84
  • Chương 85
  • Chương 86
  • Chương 87
  • Chương 88
  • Chương 89
  • Chương 90
  • Chương 91
  • Chương 92
  • Chương 93
  • Chương 94
  • Chương 95
  • Chương 96
  • Chương 97
  • Chương 98
  • Chương 99
  • Chương 100
  • Chương 101
  • Chương 102
  • Chương 103
  • Chương 104
  • Chương 105
  • Chương 106
  • Chương 107
  • Chương 108
  • Chương 109
  • Chương 110
  • Chương 111
  • Chương 112
  • Chương 113
  • Chương 114
  • Chương 115
  • Chương 116
  • Chương 117
  • Chương 118
  • Chương 119
  • Chương 120
  • Chương 121
  • Chương 122
  • Chương 123
  • Chương 124
  • Chương 125
  • Chương 126
  • Chương 127
  • Chương 128
  • Chương 129
  • Chương 130
  • Chương 131
  • Chương 132
  • Chương 133
  • Chương 134
  • Chương 135
  • Chương 136
  • Chương 137
  • Chương 138
  • Chương 139
  • Chương 140
  • Chương 141
  • Chương 142
  • Chương 143
  • Chương 144
  • Chương 145
  • Chương 146
  • Chương 147
  • Chương 148
  • Chương 149
  • Chương 150
  • Chương 151
  • Chương 152
  • Chương 153
  • Chương 154
  • Chương 155
  • Chương 156
  • Chương 157
  • Chương 158
  • Chương 159
  • Chương 160
  • Chương 161
  • Chương 162
  • Chương 163
  • Chương 164
  • Chương 165
  • Chương 166
  • Chương 167
  • Chương 168
  • Chương 169
  • Chương 170
  • Chương 171
  • Chương 172
  • Chương 173
  • Chương 174
  • Chương 175
  • Chương 176
  • Chương 177
Tiếp

Lời này khiến Ưng gia lập tức hiểu rõ hôm nay Cố Cửu Tư sẽ không nương tay.

Ông ta điên cuồng suy tính nên đáp lại thế nào. Bên ngoài đã bắt đầu tổ chức tấn công, song bọn họ vừa định xông vào thì Cố Cửu Tư liền cứa cây quạt lên cổ Ưng gia. Ưng gia tức khắc cảm nhận được cơn đau từ da thịt bị cắt bèn hoảng sợ lên tiếng, “Đừng lại đây!”

Bên ngoài chợt truyền đến tiếng người kinh hoàng hô to, “Quan binh đang tràn lên!”

“Bao nhiêu người?!” Thẩm Minh dẫn đầu mở miệng.

Người kia lắc đầu, “Không biết, rất nhiều…quá nhiều người!”

Mọi người nhìn nhau, trong đó có người nói, “Thế này sao thắng được? Ưng gia vì muốn lấy lòng chủ tử của ông ta mà gây họa, sao lại để chúng ta chịu trách nhiệm?”

Mọi người mồm năm miệng mười hưởng ứng. Thẩm Minh đứng cạnh nghe, hắn cười chế giễu, “Lúc làm việc không ai nói câu nào, lúc xảy ra chuyện thì oán trách người khác, có đạo lý như vậy à?”

“Thế ngươi nói xem phải làm gì bây giờ!” Đối phương gầm lên, “Chẳng lẽ ngươi muốn đánh nhau với bọn họ?”

“Ngươi sợ cái gì!” Có người nói, “Chúng ta có bẫy, có bản lĩnh, đánh thì đánh chứ sợ gì!”

Mọi người cãi cọ ầm ĩ. Có người lén lút chạy xuống chân núi, dưới đó vang lên âm thanh chém giết rung chuyển đất trời. Cố Cửu Tư trốn trong bóng tối khống chế Ưng gia và làm chỗ dựa cho Liễu Ngọc Như.

Cố Cửu Tư liên tục quan sát bốn phía, Liễu Ngọc Như cũng không dám mất cảnh giác. Giằng co hồi lâu, tiếng chém giết dưới chân núi ngày càng gần hơn, Ưng gia cắn răng bảo, “Cố đại nhân, ngài thật sự muốn đuổi cùng giết tận?”

“Cái đó phải xem ngươi định làm thế nào.” Cố Cửu Tư kiên định đáp, “Nếu Ưng gia muốn giao dịch với ta thì phải có tiền vốn. Không biết Ưng gia tính lấy gì để mua mạng của mình?”

“Ta có tiền,” Ưng gia hấp tấp nói, “ta có rất nhiều tiền.”

“Ngươi chết thì tiền sẽ thuộc về ta.”

“Ta còn biết rất nhiều thông tin về Lương đại nhân!” Ưng gia vội vàng mở miệng.

Cố Cửu Tư nhướn mày, “Ồ? Ví dụ?”

“Lương đại nhân sở hữu một kho bạc,” Ưng gia cấp tốc đáp, “ta biết vị trí của nó.”

“Còn gì nữa?”

Ưng gia cuống cuồng nói hết những gì mình biết với Cố Cửu Tư.

Bên ngoài đã hỗn loạn.

“Bắt giặc phải bắt vua trước,” có người gào thét. “Bọn họ tới cứu Cố Cửu Tư, chúng ta trói hắn lại thì bọn họ sẽ không dám lên núi!”

“Ưng gia còn ở trong đó…”

“Giờ còn lo cho Ưng gia làm cái quái gì!” Gã đàn ông vạm vỡ thét, “Đi, mau bắt Cố Cửu Tư.”

Có kẻ kích động, lại thêm quan binh dưới chân núi đang dần áp sát, nhóm người cắn răng quyết định xông vào.

Ưng gia nghe thấy người bên ngoài dùng khăn che mũi miệng xong liền tiến vào phòng.

Cố Cửu Tư vừa thấy những người này thì biết bọn họ đã từ bỏ Ưng gia. Hắn giơ tay chém xuống, quyết đoán chặt đứt đầu Ưng gia. Sau đấy hắn kéo Liễu Ngọc Như lẫn Ấn Hồng vào một góc rồi chắn trước mặt hai người.

Hắn đứng trước hai người, tay cầm thanh đao cướp được, toàn thân toát lên khí thế một người giữ cửa ải vạn người khó vượt qua.

Liễu Ngọc Như cho Ấn Hồng ngửi thuốc giải. Ấn Hồng khỏe lên nhiều nhưng người vẫn mềm như bông mà dựa Liễu Ngọc Như, nàng ấy sợ hãi nói, “Phu nhân, nhiều người quá.”

“Không sao,” Liễu Ngọc Như an ủi, “cô gia ở đây.”

Tiếng “cô gia” này khiến khóe miệng Cố Cửu Tư không khỏi cong lên.

Nhóm người tụ tập xông vào, Cố Cửu Tư đứng đằng trước bảo vệ Liễu Ngọc Như, chống đỡ hết đợt tấn công này đến đợt tấn công khác.

Thẩm Minh lặng lẽ đứng ở góc tối quan sát tình hình.

Hắn nhìn lướt qua đại sảnh. Liễu Ngọc Như đang run bần bật mà ôm Ấn Hồng, Cố Cửu Tuy bị áp đảo về số lượng khiến hắn hơi mệt mỏi nhưng lại chẳng hề lui lấy một bước.

Hắn lưỡng lự giây lát, ngoài kia tiếng người bàn bạc vang lên, “Chỉ cần bắt được hai ả đó thì Cố Cửu Tư sẽ bó tay chịu trói.”

“Nhưng hắn chắn trước hai ả kia,” có người sốt ruột nói, “không tìm ra cơ hội xuống tay.”

“Mang đuốc tới đây.” Một kẻ nghiến răng nghiến lợi sai bảo, “Phóng hỏa, để lửa cháy tới mức không dập được thì bọn chúng sẽ tự chui ra. Ta muốn nhìn xem hắn làm thế nào đơn độc bảo vệ hai đứa con gái!”

Thẩm Minh nghe mà nhíu mày. Lúc này Hùng ca chạy tới rồi nôn nóng thúc giục, “Tiểu Thẩm, đi mau lên. Quan binh sắp đánh tới đây, mọi người đều đi rồi.”

Thẩm Minh gật đầu. Hắn vừa định rời đi thì thấy đối phương cầm cây đuốc đang cháy tới.

Thẩm Minh hơi chần chừ nhưng vẫn giật cây đuốc rồi ném đi. Sau đấy hắn lớn tiếng kêu, “Liễu Ngọc Như, bọn họ muốn phóng hỏa!”

Nói xong, Thẩm Minh một chân đá văng đối phương và xoay người bỏ chạy.

Tiếng kêu này khiến Liễu Ngọc Như sửng sốt. Cố Cửu Tư phản ứng cực nhanh, hắn lập tức nói, “Nước!”

Liễu Ngọc Như vội vàng đứng dậy cầm ấm trà tới. Hai người đổ nước lên vải rồi che lại mũi miệng, chờ người đến tấn công.

Ai ngờ chỉ nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng chửi mắng Thẩm Minh, theo sau là tiếng náo loạn của binh mã. Cố Cửu Tư nắm chặt đao che chắn trước Liễu Ngọc Như. Sau một hồi, Hoàng Long đá văng cửa, hô to, “Đại nhân!”

Nghe tiếng hô này, Cố Cửu Tư nhanh như chớp lấy áo khoác trên người Liễu Ngọc Như phủ lên đầu nàng. Hắn dặn, “Lát nữa đi ra ngươi đừng để ai thấy.”

Liễu Ngọc Như cắn răng đồng ý.

Cố Cửu Tư đứng dậy, hắn che chắn trước mặt nàng rồi đáp trả Hoàng Long, “Ta ở đây!”

Hoàng Long giờ mới phát hiện Cố Cửu Tư, hắn vội vàng lại gần, “Đại nhân…”

“Đi tìm xe ngựa.” Cố Cửu Tư nhanh chóng căn dặn, “Cho xe dừng ở bên ngoài, đừng để người tới gần khu nhà ở.”

Hoàng Long ngẩn người song hắn không muốn hỏi lại, hắn vâng dạ rồi vội vã ra ngoài.

Hoàng Long vừa rời đi, Liễu Ngọc Như nhịn không được cất tiếng hỏi, “Kết thúc chưa?”

Cố Cửu Tư nghe giọng nàng run run, hắn gấp gáp xoay người lại rồi ôm Liễu Ngọc Như vào lòng. Hắn cúi xuống hôn lên đầu nàng và an ủi, “Tốt rồi, mọi chuyện đã kết thúc, ngươi đừng sợ.”

Liễu Ngọc Như thở phào nhẹ nhõm, bây giờ nàng mới hoàn toàn yên lòng.

Nhận được nụ hôn của Cố Cửu Tư, lòng nàng sinh ra mấy phần bối rối. Thuốc mê khiến Ấn Hồng buồn ngủ, nàng ấy gà gật dựa vào tường. Liễu Ngọc Như nhìn thoáng qua Ấn Hồng, nàng túm lấy tay áo của Cố Cửu Tư và rụt rè nói, “Ta…ta không bị gì hết.”

“Không sao, không sao hết.” Cố Cửu Tư không hiểu ý nàng, hắn an ủi, “Ngươi không bị gì cả.”

“Ta…” Liễu Ngọc Như ấp úng mãi, rốt cuộc nàng đỏ mặt nói thẳng, “Ta… Không có ai chạm vào ta hết…”

Tiếng Liễu Ngọc Như nhỏ dần, nàng lúng túng bảo, “Tên Thẩm Minh kia… Là người tốt… Hắn…”

Cố Cửu Tư ngẩn người. Lát sau, hắn cuối cùng đã hiểu lời nàng.

Hắn ôm chầm lấy Liễu Ngọc Như, nhất thời chết lặng. Nội tâm hắn chợt nảy sinh niềm vui khiến chân cẳng hắn nhũn ra. Hắn chẳng phân rõ cảm xúc này là gì; nó pha trộn nhiều thứ, phức tạp tới mức khó diễn tả. Đây không chỉ là thái độ đối với gia đình hay bằng hữu vừa sống sót sau tai nạn, mà còn mang theo vài phần vui mừng ngoài ý muốn không thể nói thành lời.

Hắn ngây người thật lâu, Liễu Ngọc Như hơi thấp thỏm bèn vội nói, “Ngươi đừng nghi ngờ, hãy tin ta, ta…”

“Ta không để bụng.”

Cố Cửu Tư đột nhiên mở miệng. Liễu Ngọc Như ngớ người nhìn hắn, sau đấy nàng thấy ánh mắt chân thành của Cố Cửu Tư, “Ta chẳng hề để bụng những gì ngươi nói. Ta chỉ lo lắng ngươi có bị ức hiếp, hay có thể bình an trở về không.”

“Những thứ khác không quan trọng.” Giọng Cố Cửu Tư khàn khàn, “Bất kể ngươi đã trải qua chuyện gì, ngươi vĩnh viễn là Liễu Ngọc Như. Ngươi không cần giải thích với ta, chỉ cần ngươi không bị ức hiếp là đã đủ rồi.”

Liễu Ngọc Như quan sát thái độ của Cố Cửu Tư, nàng hiếm khi thấy hắn nghiêm túc như vậy. Môi nàng mấp máy cười, “Nếu ta thật sự bị lăng nhục thì sao?”

“Ta sẽ đòi lại đủ cho ngươi.” Cố Cửu Tư nhìn nàng, ánh mắt nghiêm nghị.

“Kẻ nào ức hiếp ngươi, ta đều sẽ ghi nợ và đòi lại bằng được.”

Liễu Ngọc Như im lặng, Cố Cửu Tư thấy nàng cúi đầu liền vội nói, “Không phải ta nghi ngờ ngươi, ta biết ngươi không bị ăn hiếp.”

“Sao ngươi dám khẳng định như vậy?” Liễu Ngọc Như ngẩng đầu cười, “Lỡ ta nói láo thì sao?”

“Ngươi có nói láo, ta cũng chả ngốc.” Cố Cửu Tư hùng hồn bảo, “Quần áo trong còn chưa bị giật ra thì ngươi có thể ăn thiệt thòi gì chứ.”

Lời này làm mặt Liễu Ngọc Như tức khắc đỏ bừng. Nàng quay đầu đi, nhỏ giọng oán trách Cố Cửu Tư, “Toàn nhìn gì đâu không!”

“Không có,” Cố Cửu Tư hơi tủi thân, “ta đâu thấy gì, ta chỉ vô tình nhìn thoáng qua…”

Trong lúc hai người nói chuyện, Hoàng Long đứng ngoài cửa cung kính bẩm báo, “Đại nhân, xe ngựa đã chuẩn bị xong.”

Cố Cửu Tư đáp lại hắn rồi vội vàng đứng dậy và đích thân điều khiển xe ngựa đi vào. Sau đấy hắn phụ Liễu Ngọc Như nâng Ấn Hồng lên rồi dẫn Liễu Ngọc Như vào xe ngựa.

“Chút nữa đừng ra mặt.” Cố Cửu Tư dặn dò, “Xử lý xong ta sẽ đưa ngươi về.”

Liễu Ngọc Như gật đầu. Cố Cửu Tư dắt ngựa định đi ra ngoài, Liễu Ngọc Như chợt lên tiếng, “Cửu Tư,” nàng do dự, “ngươi tính làm gì những người này?”

Cố Cửu Tư trầm mặc, mất một lúc lâu hắn mới mở miệng, “Bọn họ đã thấy mặt ngươi. Hơn nữa những năm gần đây còn làm chuyện xằng bậy ở vùng phụ cận Vọng Đô, trừng phạt là đúng tội.”

Liễu Ngọc Như chần chừ trong chốc lát, song vẫn thốt lên, “Thẩm Minh không phải kẻ xấu, hắn cũng cứu chúng ta.”

Nàng không hề nói rõ nên giữ lại hay giết chết, có lẽ nàng muốn xem ý của Cố Cửu Tư. Cố Cửu Tư gật đầu, vỗ vỗ tay Liễu Ngọc Như, “Yên tâm, ta sẽ xử lý. Ngươi ngủ một giấc đi.”

Liễu Ngọc Như ngoan ngoãn vào xe ngựa và không hề lên tiếng nữa.

Cố Cửu Tư dẫn xe ngựa ra, hiện tại thành viên của Hắc Phong Trại đang bị bắt từng người một.

Hoàng Long tới khiến bọn họ chạy không kịp, mà Hổ Tử còn ở dưới chặn đường lui của họ. Hổ Tử chưa mang người lên đây, mọi người đều đang chờ Chu Diệp dẫn theo quân đội tới. Trước lúc quân đội có mặt, bọn họ ý thức được nhân số bên phe mình không nhiều nên chả dám để những kẻ này tụ tập lại.

Nhờ sự hiểu biết của Cố Cửu Tư và Hoàng Long tấn công Hắc Phong Trại theo kế hoạch của hắn, ngay từ đầu những kẻ này đã hoảng sợ.

Suy cho cùng, phần lớn người đến đây là cậy nhờ hậu thuẫn của Ưng gia. Tấn công quang minh chính đại như vậy, lại thêm Hổ Tử chỉ huy người phô trương thanh thế, mọi người đều cho rằng phe địch đông đảo nên thi nhau chạy trốn.

Kẻ đào ngũ không đáng sợ, cứ xuất hiện là bắt lại.

Thuận lợi như vậy khiến tất cả đều thấy khó tin.

Lúc trời sắp sáng, Chu Diệp cuối cùng cũng dẫn người đến. Chu Diệp tới, Hổ Tử liền áp giải người chạy trốn vào Hắc Phong Trại.

Thổ phỉ đều bị trói chặt cạnh nhau. Chu Diệp nhìn thoáng qua đám người đang run bần bật quỳ trên mặt đất, hắn hỏi, “Ngươi định làm gì, đưa trở về quan phủ?”

“Không,” Cố Cửu Tư nhìn lướt qua, bình tĩnh đáp, “đào cái hố ở đây rồi chôn hết đi.”

Lời này vừa vào tai, mọi người tức khắc hoảng hốt lo sợ; những tiếng xin tha và chửi bậy chồng chéo lên nhau. Chu Diệp cũng nhịn không được mà khuyên nhủ, “Cửu Tư, làm vậy sẽ tổn hại âm đức[1]…”

“Ta không tích nổi đức này.”

Cố Cửu Tư quyết đoán nói, “Làm đi.”

******

Chú thích

[1] Là những việc thiện được làm thầm lặng, kín đáo, và không phô trương. Người phương Ðông quan niệm ai tích lũy nhiều âm đức sẽ bù đắp được những điều thất đức của mình trong quá khứ lẫn kiếp trước, phần còn thừa thì dành cho con cháu hưởng thụ.

Trước
image
Chương 52
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 47
  • Chương 48
  • Chương 49
  • Chương 50
  • Chương 51
  • Chương 52
  • Chương 53
  • Chương 54
  • Chương 55
  • Chương 56
  • Chương 57
  • Chương 58
  • Chương 59
  • Chương 60
  • Chương 61
  • Chương 62
  • Chương 63
  • Chương 64
  • Chương 65
  • Chương 66
  • Chương 67
  • Chương 68
  • Chương 69
  • Chương 70
  • Chương 71
  • Chương 72
  • Chương 73
  • Chương 74
  • Chương 75
  • Chương 76
  • Chương 77
  • Chương 78
  • Chương 79
  • Chương 80
  • Chương 81
  • Chương 82
  • Chương 83
  • Chương 84
  • Chương 85
  • Chương 86
  • Chương 87
  • Chương 88
  • Chương 89
  • Chương 90
  • Chương 91
  • Chương 92
  • Chương 93
  • Chương 94
  • Chương 95
  • Chương 96
  • Chương 97
  • Chương 98
  • Chương 99
  • Chương 100
  • Chương 101
  • Chương 102
  • Chương 103
  • Chương 104
  • Chương 105
  • Chương 106
  • Chương 107
  • Chương 108
  • Chương 109
  • Chương 110
  • Chương 111
  • Chương 112
  • Chương 113
  • Chương 114
  • Chương 115
  • Chương 116
  • Chương 117
  • Chương 118
  • Chương 119
  • Chương 120
  • Chương 121
  • Chương 122
  • Chương 123
  • Chương 124
  • Chương 125
  • Chương 126
  • Chương 127
  • Chương 128
  • Chương 129
  • Chương 130
  • Chương 131
  • Chương 132
  • Chương 133
  • Chương 134
  • Chương 135
  • Chương 136
  • Chương 137
  • Chương 138
  • Chương 139
  • Chương 140
  • Chương 141
  • Chương 142
  • Chương 143
  • Chương 144
  • Chương 145
  • Chương 146
  • Chương 147
  • Chương 148
  • Chương 149
  • Chương 150
  • Chương 151
  • Chương 152
  • Chương 153
  • Chương 154
  • Chương 155
  • Chương 156
  • Chương 157
  • Chương 158
  • Chương 159
  • Chương 160
  • Chương 161
  • Chương 162
  • Chương 163
  • Chương 164
  • Chương 165
  • Chương 166
  • Chương 167
  • Chương 168
  • Chương 169
  • Chương 170
  • Chương 171
  • Chương 172
  • Chương 173
  • Chương 174
  • Chương 175
  • Chương 176
  • Chương 177
Tiếp

TRUYỆN ĐỀ CỬ

Loading...
error: Content is protected !!