Hôm nay thời tiết rất đẹp, ngàn dặm không mây, bầu trời xanh thẳm tựa như một bức tranh.
Sau khi Thẩm Thư Dư ra phòng ký túc thì đi chầm chậm về phía trạm xe buýt ngoài cổng trường, nhưng thời tiết đã lâu không tốt thế này vẫn không thể khiến tâm trạng cô trở nên tốt hơn.
Cô bắt đầu nhớ lại cuộc đối thoại ban nãy với Phương Giác, nghĩ lại có phải mình cứ khăng khăng cho là đúng không, thậm chí cô bắt đầu nhìn lại cách xử sự của mình đối với người khác. Thực ra từ nhỏ đến lớn cô là một người rất cố chấp, điểm này có lẽ liên quan tới việc cô sống trong gia đình đơn thân không có cha, thuở nhỏ cô cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, mọi giá trị quan đều do mẹ truyền lại cho cô.
Phương Giác người bạn thân này cô luôn hiểu rõ, hai người từ hồi khai giảng đến giờ tình cảm vẫn tốt chưa từng cãi cọ ầm ĩ, hôm nay cũng không xem như là cãi nhau, nhiều lắm chỉ có thể coi rằng là có mâu thuẫn nhỏ.
Nhưng lời nói ban nãy của Vu Hiểu Phong theo quan điểm của Thẩm Thư Dư là rất quá đáng, thường ngày đám người kia đổi bạn gái như thay quần áo, bây giờ còn muốn dùng tiền để sỉ nhục người khác.
Theo giá trị quan của Thẩm Thư Dư, cho dù có tiền bao nhiêu cũng không nên tiêu xài như vậy, huống chi đám người Vu Hiểu Phong vẫn dùng tiền trong nhà. Loại cậu ấm này luôn để lại ấn tượng không tốt cho Thẩm Thư Dư, nhưng như lời Phương Giác nói người ta trong nhà có tiền không xài thì giữ lại làm gì?
Cho nên cô thật sự sai lầm rồi sao?
Thẩm Thư Dư thở dài, buổi tối khi trở về nhất định phải nói chuyện với Phương Giác.
Cô cứ đi, thấm thoát sắp tới cổng trường. Cách đó thật xa Thẩm Thư Dư đã thấy được chiếc xe thể thao màu đen kia, trông huênh hoang lại ngang ngược.
Phần lớn gia đình của sinh viên học ngành Nghệ thuật đều rất giàu có, nhưng ngạo mạn lái xe thể thao trong trường cũng hiếm gặp.
Ban nãy Thẩm Thư Dư và Phó Chước hẹn gặp tại trạm xe buýt, anh sẽ trả móc khóa lại cho cô. Nhưng Thẩm Thư Dư không quá tin tưởng thái độ của người này, dù sao đã có vết xe đổ tối qua.
Khi Thẩm Thư Dư đang hướng về chiếc xe thể thao kia thì trông thấy đám người Vu Hiểu Phong cũng xuất hiện ở cổng trường.
Lúc này Vu Hiểu Phong đã thu xếp ổn thỏa chuẩn đi ra ngoài chơi. Bây giờ cậu ấm ăn mặc rất ra dáng, đặc biệt làm kiểu tóc vuốt ra sau rất thịnh hành hiện nay, mặc áo khoác ngoài màu đen, bước chân như gió rất điển trai. Nhưng phần đẹp trai này hình như giảm mạnh trước mặt Phó Chước.
Một người mặt mũi thư sinh, một người cứng rắn bá đạo. Phó Chước thuộc loại sau.
Phó Chước ăn mặc đơn giản, vẫn là chiếc áo màu đen tối qua. Nếu không nhờ mái tóc ngắn trông có tinh thần thì toàn thân anh vẫn còn dáng vẻ chưa tỉnh ngủ.
Lúc này lại ở chỗ thế này nhìn thấy Phó Chước, Vu Hiểu Phong là người đầu tiên kinh ngạc. Anh ta chạy vài bước tới bên chiếc xe rồi mở cửa ra ngồi vào ghế lái phụ, cười nói: “Sao thế Phó gia? Hôm nay ngọn gió nào thổi ngài tới vậy?”
Phó Chước nghe vậy mở mắt nhìn Vu Hiểu Phong: “Liên quan gì tới cậu.”
“Hứ, lòng dạ hẹp hòi.” Vu Hiểu Phong nói xong thì mở ra album trong di động, anh ta vừa lục tìm vừa nói, “Đúng rồi, sáng nay tôi gặp được hoa khôi của chúng ta, ngoại hình thật là xinh đẹp trong trẻo tựa dòng nước.”
Phó Chước hờ hững lắng nghe, nhắm mắt lần nữa. Tối qua anh thức đến ba giờ sáng vẽ tranh, sau khi rửa mặt nằm trên giường thì đã gần bốn giờ sáng, tám giờ sáng lại thức dậy tìm kiếm nhà đầu tư tài trợ, đến trưa cơn buồn ngủ ập tới, anh chỉ muốn ngủ một giấc.
“Cậu không biết đâu cô hoa khôi này còn rất thuần khiết đấy, cũng chẳng biết có phải giả vờ không.” Vu Hiểu Phong mau chóng tìm được ảnh chụp của Thẩm Thư Dư, anh ta cầm di động lật đật đưa tới trước mặt Phó Chước, “Mau nhìn đi, đây là khuôn mặt thật của hoa khôi chúng ta này.”
Hoa khôi hay không phải hoa khôi thực ra Phó Chước không có hứng thú gì, hiện tại trong đầu anh chính là con gấu trong túi của mình, là bé gấu giương nanh múa vuốt kia.
Thấy Phó Chước không mở mắt ra, Vu Hiểu Phong hận không thể vươn tay vạch mở mí mắt của anh: “Phó gia, ngài liếc nhìn một cái đi, tôi cam đoan là kiểu cậu thích.”
Phó Chước ngược lại mở mắt ra, nhưng không phải mở mắt xem di động của Vu Hiểu Phong. Không biết có tính là tâm linh tương thông không, Phó Chước cảm thấy cô nên tới rồi. Quả nhiên là bóng dáng dè dặt quen thuộc kia.
Thẩm Thư Dư vẫn đeo khẩu trang, cô vốn quên mất chuyện khẩu trang này, nhưng sau khi nhìn thấy Vu Hiểu Phong chui vào chiếc xe thể thao kia, cô theo bản năng lục lọi túi của mình, may mà trong túi có khẩu trang.
Buổi sáng Thẩm Thư Dư từng có va chạm ngay mặt với đám người Vu Hiểu Phong, cô cảm thấy hiện tại mình như là con cừu đi vào miệng hổ. Cô chẳng lo tới móc khóa gì đó, chỉ muốn thừa dịp đám người này không để ý mà mau lẹ lên xe buýt rời khỏi.
Lúc Thẩm Thư Dư đi qua chiếc xe thể thao kia thì nghe được phía sau vang lên hai tiếng còi.
Phó Chước tưởng rằng cô không nhìn thấy mình, anh cố tình bấm còi. Nào ngờ sau khi bấm còi cô nhóc kia còn chạy nhanh hơn.
Vu Hiểu Phong ở bên cạnh nhìn chằm chằm ảnh người đẹp tỏ vẻ không hiểu: “Sao vậy?”
Phó Chước đã đẩy cửa xuống xe.
Nhưng gần như lúc anh bước xuống thì Thẩm Thư Dư lại đi nhanh hơn.
Thẩm Thư Dư qua khóe mắt nhìn thấy Phó Chước xuống xe, cũng nhìn thấy Vu Hiểu Phong ngồi trên xe. Cô có thể xác định tên vô lại này không biết mình, nhưng Vu Hiểu Phong thì rõ ràng biết mình. Cô vốn định buổi trưa lấy được móc khóa thì không qua lại với tên vô lại này nữa, nhưng nếu Vu Hiểu Phong chen chân vào, chỉ sợ sau này sẽ còn dây dưa.
Phó Chước trơ mắt nhìn người chạy thẳng lên xe buýt, anh ngỡ ngàng: “Gì đây hả?” Anh theo bản năng sờ móc khóa nằm trong túi mình.
Vu Hiểu Phong cũng xuống xe, đúng lúc nhìn thấy Thẩm Thư Dư lên xe buýt cách đó không xa, anh ta cười nói: “Ơ kìa thật là trùng hợp quá, đó không phải là hoa khôi của chúng ta sao?” Nói xong anh ta còn chạy đến bên cạnh Phó Chước, lôi kéo anh đưa tay chỉ rồi nói, “Này, cậu mau nhìn, cái cô trên xe buýt ấy.”
Trên xe buýt rất nhiều người, Phó Chước đâu biết Vu Hiểu Phong chỉ ai.
Thẩm Thư Dư ở trên xe thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ bởi vì thứ bảy thời tiết tốt, buổi trưa rất nhiều sinh viên chen chúc nhau trên xe buýt đi vào nội thành. Hiếm khi nhìn thấy mặt trời, bọn họ đều thừa dịp lúc này ra ngoài chơi.
Người người chen chúc nhau, Thẩm Thư Dư miễn cưỡng có thể đứng vững. Cô vừa đứng yên thì di động vang lên âm thanh nhắc nhở có tin mới. Không cần nghĩ cô cũng biết là ai, quả thật là vậy.
Fire: [Em chạy làm gì?]
Thẩm Thư Dư cảm thấy da đầu run lên.
Tiểu Tiểu Thư: [Bắt kịp chuyến xe…]
Fire: [Ồ.] Tôi điên mới tin em.
Vu Hiểu Phong vẫn tỏ vẻ sốt ruột: “Chính là cô gái kia, cái cô đeo khẩu trang đó!”
Phó Chước đã quay đầu chuẩn bị lên xe, sau khi nghe được lời nói của Vu Hiểu Phong anh chợt dừng bước: “Đeo khẩu trang?”
Anh lại quay đầu, nhưng xe buýt đã rời khỏi.
Vu Hiểu Phong kêu một tiếng: “Bảo cậu xem cậu không xem, không xem thật uổng phí.”
Phó Chước ngồi lên xe, ngón tay gõ tay lái, anh mỉm cười nói với Vu Hiểu Phong: “Mở ra ảnh chụp của hoa khôi cho tôi xem.”