Phó Chước vừa dứt lời thì Vu Hiểu Phong ở phía sau chạy tới.
Vu Hiểu Phong biết Chu Giai Giai, lúc này anh ta thấy Phó Chước và Chu Giai Giai đang nói chuyện thì rất tò mò. Thật là chuyện lạ, hôm nay hai lần nhìn thấy Phó gia chủ động nói chuyện với con gái, đây có còn là Phó gia không gần nữ sắc mà anh ta quen biết không?
“Phó gia hai người đang nói gì thế?”
Sau khi nhìn thấy Vu Hiểu Phong, Chu Giai Giai lập tức đổi sang nụ cười, cô ta nói: “Đàn anh Hiểu Phong, em chào anh.”
Vu Hiểu Phong cười như tên ngốc: “Chào chào chào, em tốt tôi tốt mọi người đều tốt.”
Phó Chước nhìn dáng vẻ như tên đần của Vu Hiểu Phong bèn cất tiếng hỏi: “Biết hả?”
“Biết chứ, đàn em năm nhất khoa vũ đạo của ngành chúng ta.” Vu Hiểu Phong tươi cười hớn hở nói.
Chu Giai Giai lập tức cất giọng ngọt ngào chào Phó Chước: “Em chào đàn anh.” Khi nói chuyện cô ta vươn tay đẩy Trương Kỳ ở bên cạnh bảo Trương Kỳ đi trước.
Trương Kỳ mở to mắt nhìn mấy người trước mặt, sau khi nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm lại u ám của Phó Chước cô ta quặp đuôi đi mất.
Biểu cảm trên mặt Phó Chước vừa lạnh lùng lại hững hờ, Vu Hiểu Phong coi như nhìn ra, ông lớn này không vui rồi.
“Chuyện này là sao?” Vu Hiểu Phong cười gượng, biết không hỏi ra được gì từ Phó Chước, anh ta ngược lại nháy mắt ra hiệu với Chu Giai Giai.
Chu Giai Giai tỏ vẻ vô tội, trông như mình không biết rõ tình hình. Nào ngờ lúc này Phó Chước lên tiếng nói với Vu Hiểu Phong: “Giúp tôi chuyển lời cho cô em mà cậu quen biết, lên núi nhiều cuối cùng sẽ gặp hổ đó.”
Từ trước đến nay anh không phải người xen vào chuyện của người khác, huống hồ anh cũng không quen biết đám ranh con này. Tục ngữ nói rất hay, chuyện không quá ba lần, nhưng đúng lúc việc này bị anh gặp được ba lần. Một lần hai lần nói là trùng hợp, nhưng trùng hợp quá nhiều thì hình như có dự báo gì đó. Trong lòng Phó Chước vô cớ bực dọc.
Vu Hiểu Phong còn chưa hiểu được ý tứ của những lời này thì Phó Chước đã quay người nói: “Đi đây.”
“Không chơi thêm lúc nữa à? Hiếm khi ngài trở về một chuyến.” Vu Hiểu Phong cũng không giữ được.
Ở trong đám người này Phó Chước có gia sản có thành tích, được mọi người vây quanh. Tuy rằng hiện giờ anh học năm thứ tư thực tập bên ngoài, nhưng danh tiếng vẫn còn đó. Mấy năm trước Phó Chước còn ở trong trường, tiếng tăm của anh không ai sánh bằng, nói chung là có ngoại hình đẹp cộng thêm sự ngạo mạn độc đoán liên tục đổi xe.
Nhưng đám người Vu Hiểu Phong sẵn lòng gọi Phó Chước một tiếng “gia” cũng không bởi vì điều kiện gia đình của anh. Hai năm trước, ngành Nhân văn Nghệ thuật bị cười nhạo nhiều năm không đào tạo ra được nhân tài, thậm chí không có một tác phẩm ra hồn để khoe khoang. Đám người Vu Hiểu Phong đều học hội họa, bị người ngoài nói vậy trong lòng đương nhiên có đủ loại bất bình.
Đúng lúc này Phó Chước đang học năm thứ hai thình lình lấy ra một bộ tranh thủy mặc tên là “Năm tháng”, giành được giải nhất cuộc thi toàn quốc năm đó. Kể từ đó anh lập tức trở thành nhân vật tiêu điểm.
Tính tình Phó Chước nói kín tiếng thì rất kín tiếng, nói khoa trương thì rất khoa trương. Kín tiếng chính là anh không giống đám người Vu Hiểu Phong cả ngày lang thang khắp nơi, khoa trương chính là hễ có cuộc thi quan trọng nào, Phó Chước luôn có thể giành giải nhất. Hiện giờ Phó Chước còn thành lập một phòng làm việc bắt đầu chuyển mình làm hoạt hình 3D, không để người ta gọi một tiếng “gia” là không được.
Thấy người đi rồi, Vu Hiểu Phong cười hỏi Chu Giai Giai: “Đàn em, sao em lại chọc tới Phó gia của chúng tôi?”
Chu Giai Giai chớp đôi mắt to của mình, nói: “Có lẽ là em cản đường của anh ấy.” Nói xong cô ta còn đổi sang dáng vẻ đáng thương.
Vu Hiểu Phong gật đầu hiểu chuyện: “Con người cậu ấy là như vậy, em đừng để ý. Tôi thấy bên chỗ mấy em có rất nhiều cô gái, có muốn sang đây chơi cùng bọn tôi không?”
“…À, để em tới hỏi bọn họ.”
Vu Hiểu Phong cong khóe mắt cười, trong lòng nói cô em này rất đáng yêu.
Phó Chước vừa ra khỏi phòng bi-a ngầm toàn thân cảm thấy khô khan. Anh đang mặc chiếc áo hoodie màu đen, lúc này dứt khoát xắn lên tay áo. Theo động tác kéo tay áo lên, phía trong cánh tay loáng thoáng lộ ra hình xăm.
Chiếc xe vừa chạy đến trạm xe trước cổng trường, Phó Chước liền thấy được một bóng dáng.
Cô gái kia không tính là thấp, cao chừng một mét sáu lăm. Bắp chân thon thả lộ ra trước đó giờ đã được đôi ủng bọc kín, hai chân vừa thẳng lại dài. Anh nhìn lên trên, vẫn là bộ đồ vải màu đen. Mái tóc cô dài qua vai, đeo khẩu trang, đôi mắt to xinh đẹp lung linh thẫn thờ nhìn về phía trước.
Phó Chước như ma xui quỷ khiến dừng xe trước mặt cô gái này. Dừng xe khoảng một phút đồng hồ, anh nhịn không được bấm còi.
Thẩm Thư Dư đang đờ đẫn bị tiếng còi làm giật mình, cô theo bản năng lùi ra sau một bước. Rõ ràng cô đang đứng tại trạm xe đúng quy định, thế mà tưởng rằng mình cản đường của người ta.
Phó Chước buồn cười nhìn thấy một loạt phản ứng của cô, sau đó anh đẩy cửa ra xuống xe. Thẩm Thư Dư gần như liếc nhìn một cái là nhận ra người trước mặt. Ngoại hình của anh chàng này rất có tính công kích, một tiếng trước cô mới bị chiếc xe của anh bắn nước lên người, đương nhiên không thể quên được. Nhưng không ngờ anh thế mà còn ở nơi này.
Trong lòng Thẩm Thư Dư đột nhiên có cảm giác không tốt. Cô theo bản năng cúi đầu, cầu nguyện người này không phải tới tìm cô. Nhưng mà người đàn ông này đỉnh đạc đi tới đứng lại trước mặt cô, cô trơ mắt nhìn anh cách mình ngày càng gần.
Phó Chước hơi cúi đầu nhìn cô, anh không vui vì chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của cô.
Một người không mở miệng, một người coi như không nhìn thấy. Vì thế một phút đồng hồ lặng lẽ trôi qua như vậy, hai người cứ vậy đứng đối diện nhau.
Cuối cùng, Phó Chước khuất phục trước, anh cất tiếng trầm lắng hô lên: “Này, em không thấy tôi à?”
Phó Chước từ trước đến nay luôn là điểm tập trung sáng chói, đây là lần đầu tiên bị người ta không nhìn như vậy.
Thẩm Thư Dư còn chưa ngẩng đầu thì đã thấy được hình xăm của anh phơi bày trên cánh tay. Từ nhỏ đến lớn, hình xăm cho cô ấn tượng không tốt, nhất là loại hình xăm trên người nam sinh, giống như xáo trộn xã hội không học vấn không nghề nghiệp. Nhớ lại ban nãy Vu Hiểu Phong dẫn theo đám nam sinh, Thẩm Thư Dư càng cảm thấy anh chàng trước mắt không phải là một sinh viên tốt.
Trên thực tế, cô thật sự không muốn gặp anh.
Nhưng tình hình trước mắt cũng rất rõ ràng, nếu cô không mở miệng nói gì thì người này e rằng dây dưa không dứt. Mấy năm nay bởi vì khuôn mặt này, cô quả thật bị người khác quấy rầy không ít.
Thẩm Thư Dư dứt khoát ngẩng đầu, nhìn thẳng hai mắt anh cất tiếng: “Xin hỏi, anh có chuyện gì sao?” Giọng điệu của cô không tốt lắm.
Phó Chước ngớ ra, sự bài xích và chán ghét rõ ràng của đối phương mặc dù cách lớp khẩu trang cũng nhìn ra được. Nhưng dù thế, âm thanh này vẫn khiến toàn thân anh tê rần, thế là anh ma xui quỷ khiến đáp lại: “Em đi đâu? Tôi đưa em đi.”
Thẩm Thư Dư cảnh giác liếc anh rồi lắc đầu: “Không cần cảm ơn, xe buýt tôi đang đợi sắp tới rồi.”
Phó Chước vừa bực mình vừa buồn cười.
Mẹ nó, bị coi là kẻ biến thái rồi.
Hai người đang nói chuyện thì xe buýt ở đằng trước đang chạy sang đây. Thẩm Thư Dư định lướt qua Phó Chước lên xe, nào ngờ cổ tay cô lại bị anh túm chặt. Thẩm Thư Dư theo bản năng giãy dụa, cô vừa đánh vào tay anh vừa kêu lên: “Anh buông ra đi.”
Phó Chước dứt khoát cứ để cô coi mình là biến thái đi: “Tôi không buông đấy.”