Tám giờ tối, Phó Chước theo thường lệ vừa chạy trên máy chạy bộ như mọi ngày vừa lau đi mồ hôi như mưa. Anh ở trần, mồ hôi theo cơ thể cường tráng trượt xuống, từ xương quai xanh đến cơ bụng cho đến khi tới giữa bụng.
Rèn luyện quanh năm suốt tháng, các cơ ở nửa thân trên của Phó Chước cân đối, làn da lúa mì khỏe khoắn, cơ bụng tám múi rắn chắc lại gợi cảm. Ai cũng nói phụ nữ có dáng người đẹp là hình ảnh gợi cảm, những lời này đặt trên người đàn ông chỉ có hơn chứ không kém.
Vóc dáng tuyệt vời như thế cộng thêm cơ thể cường tráng mặt mũi điển trai, theo lý thuyết không thiếu phụ nữ. Nhưng mấy năm nay anh chẳng hề nghĩ nhiều tới phương diện này, lại nói thêm khuôn mặt kia của anh quá ngang ngược vô lại, mặc dù có cô gái có lòng cũng hiếm khi dám chủ động theo đuổi.
Thoáng cái anh đã độc thân hai mươi năm.
Mà hôm nay Phó Chước lần đầu tiên cảm thấy hứng thú đối với một người phụ nữ, nhưng buồn cười là đối phương trông như thế nào anh cũng không biết.
Màn hình di động sáng lên, Phó Chước gần như nhìn thấy yêu cầu thêm bạn trước tiên. Anh bấm nút ngừng máy chạy bộ, quàng khăn mặt trên cổ rồi cầm lấy di động.
Quái lạ là Phó Chước chạy bộ nhịp tim không tăng nhanh, nhưng khi nhìn thấy hình đại diện truyện tranh yêu cầu thêm bạn kia thì adrenaline của anh chợt tăng vọt.
Mẹ nó.
Còn có chút khẩn trương nữa.
Phó Chước bước xuống máy chạy bộ, anh chậm rãi đi sang cái ghế bên cạnh ngồi xuống, mang thái độ nghiêm túc trăm phần trăm bấm nút chấp nhận. Rõ ràng anh rất vui vẻ, khóe môi cũng bất giác cong lên.
Thẩm Thư Dư ở bên kia đang chờ xe buýt, thấy đối phương đã chấp nhận yêu cầu, cô vội vàng nói: [Chào bạn, xin hỏi là bạn nhặt được móc khóa của tôi phải không?]
Phó Chước thở ra một hơi đứng lên, sau khi đi hai bước anh mới trả lời.
Fire: [Đúng vậy.]
Tiểu Tiểu Thư: [Thật sự rất cảm ơn bạn.]
Tiểu Tiểu Thư: [Móc khóa này có ý nghĩa đặc biệt đối với tôi, tôi vốn tưởng rằng không có cơ hội tìm được.]
Fire: [Không cần cảm ơn.]
Phó Chước cười thản nhiên, nhưng làm sao bây giờ anh không định trả lại.
Thẩm Thư Dư đang định hẹn thời gian và địa điểm với đối phương để lấy lại móc khóa thì đúng lúc di động vang lên, là mẹ cô Thẩm Quế Văn gọi đến.
Quan hệ giữa hai mẹ con rất tốt, gần như cách hai ngày đều nói chuyện qua điện thoại, hơn nữa hôm nay là ngày Thẩm Thư Dư múa mở màn cho lễ kỷ niệm thành lập trường.
Điện thoại vừa nối máy, Thẩm Quế Văn ở bên kia hỏi ngay màn trình diễn hôm nay của con gái: “Bé Thư, hôm nay con khẩn trương không?”
Thẩm Thư Dư luôn chỉ kể chuyện tốt không nói chuyện xấu, cô trả lời mẹ: “Hơi khẩn trương ạ, nhưng không có vấn đề gì hết.”
“Tốt lắm, nhưng con không thể ngạo mạn biết không. Tiết mục múa lần này cho con một sinh viên năm nhất đảm nhận múa chính thực ra cũng không hẳn là sự khẳng định đối với năng lực của con.”
Thẩm Thư Dư nghe vậy hiếm khi phản bác: “Mẹ, viện trưởng khen màn biểu diễn của con đấy, hơn nữa biên đạo múa còn để con tham gia vào nhóm múa cổ điển quốc tế vào học kỳ sau.”
“Thế à?” Thẩm Quế Văn cười nói, “Sao mẹ cứ cảm thấy trong giọng nói của con có chút đắc ý đó? Bé Thư, con phải ghi nhớ không thể ngạo mạn.”
Thẩm Thư Dư lắng nghe lời dạy dỗ: “Vâng, con sẽ ghi nhớ.”
Vừa nói xong, Thẩm Thư Dư hắt xì mạnh một cái, bất ngờ chẳng kịp đề phòng.
Thẩm Quế Văn ở đầu dây bên kia nghe được vội vàng căng thẳng hỏi ngay: “Sao vậy? Con bị cảm rồi à?”
“Không ạ, chỉ đột nhiên hắt xì thôi.”
“Con phải chú ý nhiều hơn, con nhảy múa dễ ra mồ hôi, bây giờ là mùa đông lúc nóng lúc lạnh rất dễ bị cảm.”
“Vâng, con sẽ để ý.”
Thẩm Thư Dư hắt xì không biết Phó Chước ở bên kia chờ tin nhắn của cô đến mức khó chịu. Đây gần như là lần đầu tiên trong đời Phó thiếu gia cầm di động chờ tin, thật là chẳng muốn bỏ lỡ giây nào.
Trong lúc đó, Phó Chước thật sự không nhịn được gửi sang một tin cho cô: [?]
Lại đợi nữa, vẫn chưa chờ được câu trả lời.
Phó Chước đi qua đi lại trong phòng tập thể thao, anh đụng phải người quen, đối phương chào hỏi anh: “Phó gia bắp tay của anh không tệ.”
Phó Chước không quan tâm gật đầu.
Anh cầm di động trượt màn hình đến chán, lại bấm vào hình đại diện của Thẩm Thư Dư. Vòng bạn bè của cô gái thiết lập chỉ xem được ba ngày gần nhất. May mà sáng nay cô có đăng lên một dòng chữ.
Tiểu Tiểu Thư: [Hy vọng mọi việc thuận lợi.]
Phó Chước gần như chưa bao giờ để lại bình luận cho người khác, lần đầu tiên anh bấm like cho người ta.
Thẩm Thư Dư và mẹ nói chuyện ít nhất năm phút đồng hồ, cúp máy xong cô đưa mắt nhìn di động, dung lượng pin chỉ còn ba phần trăm. Cô vội vàng bấm mở wechat của Phó Chước, gửi tin nhắn cho anh.
Tiểu Tiểu Thư: [Ngại quá, ban nãy tôi nói chuyện điện thoại, xin hỏi khi nào bạn có thời gian rảnh?]
Phó Chước gần như xem tin nhắn Thẩm Thư Dư gửi đi từ lúc cô bắt đầu gõ chữ.
Nhận được tin, anh trả lời ngay.
Fire: [Lúc nào cũng được.]
Tiểu Tiểu Thư: [Xin hỏi bạn là sinh viên đại học Z phải không? Bây giờ tôi đang trên đường về trường, có lẽ bốn mươi phút nữa sẽ đến.]
Fire: [Em còn ở bên ngoài?]
Tiểu Tiểu Thư: [Ừm, tôi đi làm thêm vừa trở về.]
Fire: [Làm thêm ở đâu?]
Tiểu Tiểu Thư: [……Một tiệm trà sữa ở trung tâm thành phố.]
Khoan đã, chẳng phải muốn lấy lại móc khóa à? Sao lại đột nhiên trò chuyện về mấy cái này.
Thẩm Thư Dư mau chóng kéo đề tài trở về.
Tiểu Tiểu Thư: [Di động của tôi chỉ còn hai phần trăm dung lượng pin, tôi có thể chờ bạn ở trạm xe buýt được không?]
Fire: [Tùy em.]
Tiểu Tiểu Thư: [Chừng bốn mươi phút sau tôi tới nơi, hôm nay tôi mặc quần áo vải bông màu đen, bạn thì sao?]
Fire: [Tôi biết rồi.]
Thẩm Thư Dư còn muốn nói thêm nhưng di động đã tự động tắt máy. Cô đã dùng di động này mấy năm rồi, không còn theo kịp trào lưu hiện tại, ngay cả bảng điện cũng hơi hở ra. Nhưng cô chưa bao giờ chơi game, đối với cô nó đã đủ dùng rồi.
Sau khi cất di động vào trong túi, Thẩm Thư Dư đột nhiên hắt xì liên tục mấy cái. Nếu ban nãy là bất ngờ, lúc này Thẩm Thư Dư trên cơ bản đã xác định mình bị cảm rồi. Nhớ đến những chuyện liên tục xảy ra hôm nay, Thẩm Thư Dư không bất ngờ mình bị cảm. Thế là cô lấy ra khẩu trang trong túi đeo vào, không muốn vi khuẩn gây bệnh lan ra trên xe buýt đóng kín.
Chừng bốn mươi phút sau, chiếc xe buýt mà Thẩm Thư Dư đang ngồi chầm chậm dừng lại trạm xe ngoài cổng trường. Cô chủ động đưa mắt nhìn trạm xe, chỉ một cái liếc mắt cô lại nhìn thấy tên vô lại kia. Thẩm Thư Dư theo bản năng sờ khẩu trang của mình, xác định đã đeo rồi cô mới yên tâm.
Nào ngờ, Phó Chước đang ở đây chờ cô.
Phó Chước ở phòng tập thể thao tắm rửa xong cơ thể nhẹ nhàng khoan khoái, anh thậm chí thay ra bộ quần áo hôm nay, bây giờ đang mặc chiếc áo len màu đen.
Gần như vào khoảnh khắc Thẩm Thư Dư xuống xe, Phó Chước liền thấy được cô. Anh đi tới bên cạnh xe buýt, lấy ra móc khóa từ trong túi để lộ trước mặt Thẩm Thư Dư. Quả nhiên cô vốn định quay đầu bỏ đi chợt dừng bước.
Đối mặt với tên vô lại này, Thẩm Thư Dư chẳng lo tới lễ độ gì cả. Cô vốn định cảm ơn tử tế người nhặt được móc khóa, nhưng giờ nghĩ lại mình làm rớt móc khóa là vì tên vô lại này, còn muốn cô cảm ơn cái gì chứ.
Thẩm Thư Dư vươn tay muốn bắt lấy nhưng bị Phó Chước tránh né một cách dễ dàng. Anh dựa vào ưu thế chiều cao, trêu đùa cô giống như trêu với gà con.
Hai người cách quá gần, mùi hương khoan khoái trên người đàn ông phả vào chóp mũi của Thẩm Thư Dư, thế mà khiến cô đỏ mặt.
Thẩm Thư Dư không giành lấy nữa, cô tức giận nhìn Phó Chước: “Anh có trả không?”
Phó Chước cong khóe môi cười vui vẻ: “Em mời tôi uống một cốc trà sữa, tôi trả lại móc khóa cho em.”