Vướng Mắc Ngọt Ngào

Chương 84 – Sờ sờ
Trước
image
Chương 84
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 22
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 47
  • Chương 48
  • Chương 49
  • Chương 50
  • Chương 51
  • Chương 52
  • Chương 53
  • Chương 54
  • Chương 55
  • Chương 56
  • Chương 57
  • Chương 58
  • Chương 59
  • Chương 60
  • Chương 61
  • Chương 62
  • Chương 63
  • Chương 64
  • Chương 65
  • Chương 66
  • Chương 67
  • Chương 68
  • Chương 69
  • Chương 70
  • Chương 71
  • Chương 72
  • Chương 73
  • Chương 74
  • Chương 75
  • Chương 76
  • Chương 77
  • Chương 78
  • Chương 79
  • Chương 80
  • Chương 81
  • Chương 82
  • Chương 83
  • Chương 84
  • Chương 85
  • Chương 86
  • Chương 87
  • Chương 88
  • Chương 89
  • Chương 90
  • Chương 91
  • Chương 92
  • Chương 93
  • Chương 94
  • Chương 95
  • Chương 96
  • Chương 97
  • Chương 98
  • Chương 99
  • Chương 100
  • Chương 101
  • Chương 102
  • Chương 103
  • Chương 104
  • Chương 105
  • Chương 106
  • Chương 107
  • Chương 108
  • Chương 109
  • Chương 110
  • Chương 111
Tiếp

“Thì tốt mà.” Thẩm Thư Dư đuổi theo nói một câu.

Từ nhỏ đến lớn, ở trong ấn tượng của Thẩm Thư Dư, người quan tâm cô đến vậy ngoài ông ngoại bà ngoại ra thì ngay cả mẹ cũng chưa từng quan tâm cô như vậy. Nhưng đây không có nghĩa là Thẩm Thư Dư cảm thấy thế giới này đối xử bất công với mình, mỗi người sống trên thế giới này đều bận rộn mệt mỏi, không có lý do gì phải quan tâm đến ai.

Phó Chước là người khác phái đầu tiên khiến Thẩm Thư Dư cảm thấy ấm áp trong lòng, mấy năm nay số người theo đuổi cô không ít, nhưng chỉ có một mình Phó Chước thật lòng với cô.

“Em nói tốt thì tốt thôi.” Khuôn mặt Phó Chước hình như càng ngày càng nóng.

Thẩm Thư Dư tinh mắt thấy được, cô thò đầu qua nhìn anh: “Anh mắc cỡ à?”

“Mắc cỡ con khỉ.” Phó Chước đứng dậy nói, “Anh xuống lầu bưng cháo lên cho em ăn.”

Anh rời khỏi như là trốn chạy, sau khi ra cửa phòng anh không nhịn được cong lên khóe miệng. Đời này hình như đây là lần đầu tiên có người nói anh tốt. Nhưng anh tính là bạn trai tốt gì chứ, bạn gái mình ngã bệnh anh cũng không thể ở bên cạnh trước tiên.

Phó Chước đã nấu cháo xong từ sớm, anh nấu rất nhạt nhưng vẫn bỏ chút muối để có vị. Lúc đó bản thân anh nếm thử cũng cảm thấy không tệ, thế là lập tức bưng một bát lên lầu, đến nơi thì nhìn thấy Thẩm Thư Dư đã ngủ.

Lúc ấy bởi vì phát sốt toàn thân Thẩm Thư Dư nóng hổi, nhưng cô lại tỏ vẻ rất lạnh. Bấy giờ Phó Chước mới cởi áo trên người lên giường nằm ôm cô. Gần như là anh vừa kề sát thì Thẩm Thư Dư theo nguồn nhiệt hướng tới gần anh. Chỉ khoảnh khắc này thôi đã khiến Phó Chước cảm thấy mình làm gì cũng đáng giá. Anh cùng cô ngủ cả buổi sáng, trong lúc đó anh cũng cầm di động liên lạc từ xa với phòng làm việc.

Giấc ngủ này Thẩm Thư Dư gần như ngủ thẳng tới mười một giờ rưỡi, ăn cháo xong cô đi tắm rửa, rồi gửi tin nhắn báo cho Phương Giác thân thể đã không còn việc gì.

Toa thuốc của bác sĩ ở phòng y tế rất hiệu quả, hiện tại không chỉ cơ thể thoải mái hơn, cô cảm thấy cổ họng cũng không còn đau.

Nhưng nói tới đau cổ họng thì Phó Chước lại tỏ vẻ tự trách. Hôm qua vì anh dẫn cô đi ăn món ngon, còn đặc biệt gọi món cay cho cô, có lẽ vì những thứ đó mới khiến cô bị viêm cổ họng.

Thẩm Thư Dư gần như vừa tắm xong đi ra thì Phó Chước đưa cốc nước ấm cho cô: “Em uống nước ấm trước đi.”

Thẩm Thư Dư cũng đang khát nước, cô nhận cốc nước không nói hai lời uống ừng ục một hơi cạn sạch.

“Em muốn uống nữa không?” Phó Chước cầm lấy cái cốc hỏi.

Thẩm Thư Dư lắc đầu.

“Muốn ngủ thêm không?” Phó Chước lại hỏi.

Thẩm Thư Dư lại lắc đầu.

Phó Chước còn muốn hỏi gì đó thì Thẩm Thư Dư đã đi qua ôm lấy eo anh. Cô ngửa đầu chớp đôi mắt to nhìn anh, dáng vẻ ngoan ngoãn lại đáng yêu.

Cái cốc còn chưa kịp buông xuống, Phó Chước lập tức thuận thế ôm lấy cô: “Sao vậy?”

Giọng anh trầm thấp lại êm tai, hình như mang theo chút ngấm ngầm chịu đựng.

Thẩm Thư Dư mang dép thấp hơn Phó Chước rất nhiều, cô phải nhón chân mình lên mới có thể hôn tới gò má của anh. Cô hôn chụt một cái thật mạnh trên má anh, sau đó ngọt ngào nói với anh: “Cảm ơn anh.”

“Chỉ cảm ơn thế thôi à?” Phó Chước cúi đầu dùng ngón tay chỉ môi mình, “Ở đây.”

Phó Chước vốn nói đùa, anh đâu cần cô cảm ơn gì chứ.

Thẩm Thư Dư mỉm cười hôn lên bờ môi của Phó Chước, bắt chước anh chủ động mút lấy bờ môi anh. Toàn thân Phó Chước giống như bị dòng điện chạy qua, không thể nắm chắc cái cốc trên tay, “bộp” một tiếng cái cốc rơi xuống tấm thảm nhưng không bị vỡ.

Sức mạnh của Phó Chước không phải lần đầu nghe thấy, mấy hôm trước khi cùng Thẩm Thư Dư leo núi anh cõng cô xuống núi mà khuôn mặt vẫn tỉnh bơ. Lúc này, anh nhẹ nhàng dùng một tay bồng cô lên, để cô dùng hai chân kẹp lấy thắt lưng mình. Anh đặt cô lên vách tường, để cô chủ động hôn mình.

Kỹ năng hôn của Thẩm Thư Dư rất tệ, không có kỹ xảo gì đáng nói, cũng chẳng biết làm thế nào quyến rũ anh. Nhưng chính sự trúc trắc và tốt đẹp của cô, mỗi lần đều khiến anh không thể tự kiềm chế.

Phó Chước cực kỳ yêu thích sự chủ động của cô.

Cái lưỡi của cô dạo chơi trong miệng anh, cùng anh quấn quýt dây dưa. Không có khoảnh khắc này tuyệt vời hơn lúc này, Phó Chước không nhịn được thở dài một hơi, hai tay bất giác dạo chơi trên người Thẩm Thư Dư.

Đối với Thẩm Thư Dư đây là một cảm giác xa lạ lại quen thuộc. Hai tay Phó Chước thường xuyên không thành thật, nhưng cũng đến cực điểm. Mà nếu như thêm nụ hôn này, hành động này tạo thành cảm giác khác lạ đối với cô.

Thẩm Thư Dư nhanh chóng bại trận, hai tay cô vòng qua cổ Phó Chước, cảm thấy chỉ có anh là chỗ dựa duy nhất của mình.

Quyền chủ động mau chóng rơi vào tay Phó Chước, anh càng chiếm đoạt dồn dập hơn, dấy lên cơn sóng lớn trong miệng Thẩm Thư Dư. Dường như vẫn còn chưa đủ, anh hôn vào cằm cô, dạo xuống cần cổ cô.

Anh muốn ăn tươi nuốt sống cô vào bụng.

“Ưm…” Thẩm Thư Dư khó cầm lòng rên nhẹ, cô cảm nhận được sự nóng bỏng của anh. Môi anh và lưỡi anh tạo ra cơn sóng mãnh liệt trên người cô.

Một hồi lâu sau, Thẩm Thư Dư run tay túm lấy tay Phó Chước.

Hai bàn tay cách nhau một lớp áo mỏng.

Tay Phó Chước ở phía sau vạt áo của Thẩm Thư Dư, tay Thẩm Thư Dư thì cách lớp áo của mình mà túm lấy tay anh. Anh ngẩng đầu nhìn cô, dùng sức thở dốc.

“Anh sờ một chút được không?” Giọng anh rất trầm thấp cũng rất nhẹ.

Hẹn hò đã được một thời gian, nhưng anh vẫn rất kiềm chế, chỉ cần Thẩm Thư Dư không chịu anh sẽ không vượt giới hạn, tuy rằng động tác nhỏ thì chưa bao giờ thiếu.

Thẩm Thư Dư lắc đầu thì Phó Chước sẽ ngoan ngoãn lấy tay ra.

Nhưng lúc này Thẩm Thư Dư không làm vậy, cô liếm môi, vẻ mặt nghiêm túc hỏi Phó Chước: “Anh rất muốn sờ sao?”

Phó Chước không lên tiếng, bởi vì anh không biết lúc này nên đáp lại thế nào.

Bàn tay anh đặt ở xương sườn của cô, dưới lòng bàn tay là làn da ấm áp lại mịn màng. Nhưng cuối cùng anh vẫn gật đầu, ánh mắt dường như có thể phóng ra tia lửa.

Thẩm Thư Dư hết sức thẹn thùng, toàn thân cô gần như phải dựa vào anh để chống đỡ. Giờ đây hai người dính sát vào nhau, hai chân cô kẹp lấy thắt lưng anh, phía sau lưng là mặt tường.

Cô vùi đầu trên vai anh, chầm chậm buông lỏng bàn tay mình giữ tay anh, rồi cô mới thỏ thẻ: “Vậy anh sờ một chút đi…”

Phó Chước lại vẫn chưa nhúc nhích.

Anh bất động, cô cũng sốt ruột, cảm giác như là một bên tình nguyện. Cô vừa định đổi ý thì bàn tay to của Phó Chước bao trùm lấy cô.

Đó là một cảm giác cực kỳ mới lạ.

Đối với hai người họ đều là như vậy.

Thẩm Thư Dư vùi đầu trên vai Phó Chước căn bản không dám thẳng lưng, cô cảm nhận được cái chạm vào của anh, cô cắn môi cảm nhận sự tiếp xúc kỳ diệu này.

Bàn tay Phó Chước run rẩy, nhưng đây dường như là bản năng nguyên thủy nhất của một người đàn ông. Anh cảm thấy cực kỳ tuyệt vời, không dứt ra được.

Một lúc lâu sau.

“Xong rồi chứ…” Thẩm Thư Dư khẩn trương lại thẹn thùng cất tiếng hỏi anh.

Phó Chước lại bế cô lên giường: “Chưa xong.”

Buổi chiều Thẩm Thư Dư còn có tiết học, nếu sức khỏe đã không còn gì đáng ngại thì cô định đi học. Trong lòng Phó Chước hy vọng cô nghỉ ngơi nhiều hơn, nhưng anh không chịu được khi cô làm nũng.

Một khi cô làm nũng thì anh sẽ đáp ứng tất cả, không hề giữ lại. Lúc đưa Thẩm Thư Dư đi học, Phó Chước cứ luôn căn dặn cô phải chú ý nhiều hơn, còn cho cô một cốc nước giữ nhiệt thật lớn bảo cô buổi chiều nhớ uống nhiều nước.

Tới giờ học buổi chiều, Thẩm Thư Dư cứ lơ đãng.

Chỉ cần nhớ tới từng cử chỉ hành động với Phó Chước vào trưa hôm nay, cô cứ suy nghĩ linh tinh, cảm thấy toàn thân không thích hợp.

“Xem ra Phó đại thần chăm sóc kỹ lưỡng chu đáo nhỉ, xem sắc mặt phơi phới của cậu này.” Phương Giác sáp qua nói.

Thẩm Thư Dư sờ mặt mình.

Chẳng biết có phải bởi vì ngủ nhiều không, cô cảm thấy làn da trên mặt càng mịn màng hơn. Mấy năm nay Thẩm Thư Dư tổng kết ra một quy luật, bất cứ sản phẩm chăm sóc da nào cũng không quan trọng bằng giấc ngủ, chỉ cần ngủ ngon làn da sẽ đẹp. Tuy rằng làn da cô vốn đã tốt rồi.

Phương Giác tiến lại gần nói: “Người không biết còn tưởng rằng cậu được thấm nhuần đó.”

Thẩm Thư Dư chợt nghe ra hàm ý khác trong lời nói của Phương Giác, cô thẹn thùng đẩy nhẹ bạn thân một cái: “Cậu đừng có nói lung tung.”

Phương Giác vốn chỉ trêu chọc, nhưng trông thấy dáng vẻ mắc cỡ của Thẩm Thư Dư, cô bạn còn nói: “Không phải là thật chứ!”

“Sao có thể, tớ đang bệnh đó.” Cô nói xong lại vô tình đỏ mặt.

Thẩm Thư Dư mới khỏe lại một chút, Phó Chước thật sự không làm ra loại chuyện này. Nhưng chuyện khác thì anh lại làm không ít. Sau khi anh bế cô lên giường thì quấn lấy cô hơn nửa tiếng đồng hồ.

Chuyện thân mật giữa hai người yêu nhau, Thẩm Thư Dư đương nhiên ngại nói với Phương Giác. Nhưng chỉ cần nghĩ đến cảm giác tê dại kia, trong lòng cô hình như có một dòng điện chạy qua. Cô rất muốn tìm một người chia sẻ cảm giác này, rốt cuộc là bình thường hay không bình thường? Cô thậm chí có một giây phút cảm thấy cơ thể rất lạ…

Học xong tiết thứ nhất vào buổi chiều, Thẩm Thư Dư nhận được tin nhắn wechat của Phó Chước, anh hỏi cô có khó chịu không.

Thẩm Thư Dư vừa định trả lời thì Phương Giác ở một bên kích động đẩy cánh tay cô: “Mau xem, là đàn anh Hiểu Phong!”

Thẩm Thư Dư chẳng hề ngẩng đầu mà trả lời tin nhắn, Phương Giác ở bên cạnh còn đang mê trai: “Hình như hôm nay đàn anh lại đẹp trai hơn rồi.”

Lúc này Vu Hiểu Phong cùng một đám nam sinh đi qua hành lang, không biết muốn làm gì. Nhưng Phương Giác đoán chắc là muốn đi vệ sinh, dù sao ở cuối hành lang này có một nhà vệ sinh.

Ở trong mắt Phương Giác, thời gian dường như có thể vì Vu Hiểu Phong mà tạm dừng trong giây lát. Cô nhìn anh ta đi qua hành lang, hình như không thấy người và sự vật xung quanh, trong mắt cô nàng chỉ có một mình Vu Hiểu Phong.

Vu Hiểu Phong cao ráo điển trai, là ảnh tĩnh bộ phim bom tấn của Hàn Quốc.

Thẩm Thư Dư trả lời tin nhắn của Phó Chước xong thì ngẩng đầu lên, Vu Hiểu Phong đã chẳng biết đi đâu rồi. Cô thuận miệng nói: “Buổi sáng khi tớ đến phòng y tế gặp được đàn anh Hiểu Phong, con người anh ấy thực ra cũng rất nhiệt tình.”

Bởi vì lúc trước Thẩm Thư Dư có thành kiến với Vu Hiểu Phong, kéo theo thành kiến của cô đối với Phó Chước cũng rất lớn. Tuy rằng đám người Vu Hiểu Phong thật sự có không ít khuyết điểm, nhưng sau khi tiếp xúc quen thân thì ưu điểm sẽ dần dần xuất hiện.

Phương Giác nghe vậy lập tức tỏ vẻ khẩn trương hỏi: “Đàn anh Hiểu Phong sao lại ở phòng y tế? Anh ấy không khỏe ư?”

Thẩm Thư Dư buồn cười nhìn Phương Giác, cô chọc cô bạn: “Đúng vậy, đàn anh Hiểu Phong nhà cậu không khỏe đó, hôm nay đi đường cũng không nổi, cậu không đi quan tâm lo lắng cho người ta à?”

“Nghiêm trọng thế hả? Vậy cậu có biết anh ấy bị bệnh gì không?” Phương Giác lại đưa mắt nhìn qua chỗ Vu Hiểu Phong vừa đi qua, sắc mặt lo lắng hỏi.

Thẩm Thư Dư nhún vai: “Tớ cũng không biết anh ấy bị bệnh gì.” Nói xong, cô huých vai Phương Giác, “Nếu không cậu đến quan tâm anh ấy đi?”

Trước
image
Chương 84
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 22
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 47
  • Chương 48
  • Chương 49
  • Chương 50
  • Chương 51
  • Chương 52
  • Chương 53
  • Chương 54
  • Chương 55
  • Chương 56
  • Chương 57
  • Chương 58
  • Chương 59
  • Chương 60
  • Chương 61
  • Chương 62
  • Chương 63
  • Chương 64
  • Chương 65
  • Chương 66
  • Chương 67
  • Chương 68
  • Chương 69
  • Chương 70
  • Chương 71
  • Chương 72
  • Chương 73
  • Chương 74
  • Chương 75
  • Chương 76
  • Chương 77
  • Chương 78
  • Chương 79
  • Chương 80
  • Chương 81
  • Chương 82
  • Chương 83
  • Chương 84
  • Chương 85
  • Chương 86
  • Chương 87
  • Chương 88
  • Chương 89
  • Chương 90
  • Chương 91
  • Chương 92
  • Chương 93
  • Chương 94
  • Chương 95
  • Chương 96
  • Chương 97
  • Chương 98
  • Chương 99
  • Chương 100
  • Chương 101
  • Chương 102
  • Chương 103
  • Chương 104
  • Chương 105
  • Chương 106
  • Chương 107
  • Chương 108
  • Chương 109
  • Chương 110
  • Chương 111
Tiếp

TRUYỆN ĐỀ CỬ

Loading...
error: Content is protected !!