Diệp Liên Thiệu chất đồ tiếp tế xong cũng không đi theo nhóm chọn đồ lưu niệm, mà kiểm lại đồ mấy lần.
Chờ cho đến khi đi qua trạm kiểm soát đầu tiên của khu không người, bên trong không có đường, xác suất gặp được người sống thì càng phải thắp hương cầu khẩn, không có cả cây xăng.
Điện thoại di động cũng sẽ biến thành tablet, mất chức năng trò chuyện, bởi vì không có sóng.
Đến khi Diệp Liên Thiệu sắp xếp mọi thứ xong, bảo đảm không có chút sơ suất, khi bước xuống chiếc xe tải hạng nặng sa mạc đi theo cuối đoàn xe, liền thấy Nhậm Tây An đẩy cửa xe số một rồi xuống xe.
Qua cánh cửa sổ xe, Diệp Liên Thiệu thấy Trình Lê ngồi ở bên trong.
Diệp Liên Thiệu nhanh chóng đi lên trước, vỗ vỗ vai Nhậm Tây An đã đi xa mấy bước: “Từ từ thôi, người trong đoàn xe sắp tập trung đủ rồi đi ngay đây, sao lại xuống xe nữa chứ? Cãi nhau à?”
Một đám mây đen đang kéo đầy trên mặt Nhậm Tây An, anh thả lỏng hàm răng nghiến chặt cố hết sức nói một cách bình thản: “Ngồi chán rồi nên đi lấy hơi.”
Diệp Liên Thiệu quay đầu nhìn một cái, qua lớp gió cát không tan mọi lúc mọi nơi và cửa kính xe, anh ta không thấy rõ biểu cảm của Trình Lê trong xe.
Diệp Liên Thiệu hai mắt một nhắm một mở, suy nghĩ một chút.
Sau đó anh ta lấy thuốc lá trong túi ra, nhét cho Nhậm Tây An một điếu: “Rít vài hơi đi, giải sầu một chút, đừng có buồn phiền cứ như đâu đâu cũng là cháu nợ tiền cậu vậy.”
Nhậm Tây An không nhận, hờ hững nhìn anh ta một cái: “Đừng có lôi kéo. Trước mặt mấy em gái mà anh không cấm kị à.”
Diệp Liên Thiệu nói: “Trên xe tôi toàn là các ông, người của cậu thì đâu có cần cua nữa.”
Nhậm Tây An nhìn anh ta.
Diệp Liên Thiệu vừa bật bật lửa vừa nói: “Trên đầu cậu sa mạc bùng khói trắng, cháy mạnh lắm, cô em ấy chọc giận cậu thế nào vậy?”
Nhậm Tây An bị cách dùng từ của anh ta chọc cười, nhếch môi, sau đó lại bình tĩnh, giọng nói hơi khàn, nói: “Ma… mới biết.”
Người không biết.
Diệp Liên Thiệu khẽ fuck một tiếng: “Vậy cậu phiền cái gì?”
Nhậm Tây An: “…”
Vì không biết nên mới phiền hơn.
Cô tùy tiện làm chút gì đó thôi, là cái ao tù nước đọng của anh cũng có thể nổi sóng.
Anh khống chế được tứ chi và ngũ quan, nhưng không khống chế được máu và trái tim dưới lớp da.
Anh không muốn bị đánh bại hoàn toàn.
Diệp Liên Thiệu lại bắt đầu khuyên anh: “Cô em ấy đâu thể cợt nhả cậu được.”
Nhậm Tây An mấp máy môi: “…”
Diệp Liên Thiệu tiếp tục: “Sẽ không khiếm nhã với cậu.”
Nhậm Tây An hơi hé môi: “…”
Vẫn không lên tiếng.
Diệp Liên Thiệu lại vỗ vai anh một cái, phát ngôn đầy hào hùng: “Học anh đây này, có chút phong độ, hết lòng bao dung.”
Nhậm Tây An: “…”
Học không được, người phụ nữ gặp không phải là một nước cờ.
Sau đó Nhậm Tây An hỏi Diệp Liên Thiệu: “Biết cái bộ dạng này của anh giống gì không?”
Diệp Liên Thiệu nhướng mày: “Nói thử xem.”
Nhậm Tây An có chút không đành lòng, nhưng vẫn ăn ngay nói thật, ném cho anh ta hai chữ: “Thằng ngốc.”
Ngay sau đó Diệp Liên Thiệu không để tâm mắng một tiếng.
Nhậm Tây An không trêu anh ta nữa, bàn bạc với anh ta: “Đến mỏ amiang tôi có chút chuyện riêng phải xử lý.”
Diệp Liên Thiệu hỏi: “Cần bao nhiêu thời gian?”
Nhậm Tây An trả lời: “Trong khoảng một tiếng.”
Diệp Liên Thiệu lại hỏi thông tin khác: “Rất quan trọng ư?”
Nhậm Tây An ừm một tiếng.
Diệp Liên Thiệu không hỏi thêm là chuyện gì nữa, dứt khoát đồng ý: “Để người trong đoàn xe chụp ảnh đi dạo ở mỏ amiang một chút, chờ cậu.”
Sau đó ngược lại cũng nói móc một câu: “Dọc đường thằng nhóc cậu đúng là có nhiều chuyện lo nghĩ thật.”
Trên đường từ Hoa Thổ Câu đến mỏ amiang, Trình Lê luôn nhắm mắt dựa vào lưng ghế xe.
Frank nhìn Trình Lê một cái qua kính chiếu hậu, quay đầu nói với Nhậm Tây An bằng khẩu hình, là hỏi: Ngủ rồi à?
Ánh mắt Nhậm Tây An quét qua gò má Trình Lê, anh trả lời anh ta: Phải.
Frank vốn định nói chuyện tiếp với Bố Hợp Lực Tề về phong thổ, thấy vậy thì cũng im lặng, toàn bộ hành trình không nói chuyện.
Nhưng mười lăm phút sau lại quay đầu nhìn Nhậm Tây An, rồi nói bằng khẩu hình, tiếp tục giao lưu bằng ngôn ngữ môi.
Nhậm Tây An đọc được: Là mệt à?
Lần này Nhậm Tây An không trả lời Frank.
Anh nhớ tới câu cuối Trình Lê nói với anh khi chờ người trong đoàn xe tập trung đông đủ ở Hoa Thổ Câu.
Ý của Trình Lê rất đơn giản.
Tối qua cô ngủ không ngon, cảm xúc của cô dâng trào vì nụ hôn của anh.
Nhậm Tây An nhớ lại xong, sắc mặt lại đen hơn.
Lời ngon tiếng ngọt, bây giờ cô là cao thủ.
Khi sắp đến mỏ amiang, Trình Lê đã mở mắt.
Khu vực khai thác mỏ nằm ở ranh giới giữa hai tỉnh Tân Cương và Thanh Hải, là khu vực khai thác amiang có quy mô lớn nhất cả nước.
Mặt đất bao la ngoài cửa xe trắng xám toàn bộ, không hề có sức sống.
Giống như một trận tuyết ùn ùn đổ xuống đã bị màu xám nhạt làm bẩn, bao phủ hết thảy màu sắc vốn có của đất đai.
Đơn điệu lại mục nát.
Thỉnh thoảng có thứ màu đen bám vào lớp màu như trắng mà không phải trắng, như xám mà không phải xám ấy.
Trình Lê nheo mắt nhìn một chút, là cỏ chết khô.
Rất rải rác, xa lắm mới có một bụi.
Đều chết hết cả.
Khác với Hoa Đất Câu nằm ở rìa sa mạc gió cát nổi lên khắp nơi, nơi này cho người ta cảm giác rất đè nén.
Đến khi xuống xe, không khí của mỏ amiang tràn vào xoang mũi, Trình Lê nín thở theo bản năng.
Trong không khí chứa rất nhiều tạp chất.
Cái này không giống như là do thời tiết quá xấu… mà giống ô nhiễm hơn.
Con ngươi Trình Lê thay đổi.
Cô nhìn khắp bốn phía, thấy Nhậm Tây An vừa xuống xe đang trao đổi với tài xế Bố Hợp Lực Tề.
Trình Lê từ từ đến gần họ, rất gần họ mới có thể nghe rõ đoạn đối thoại của hai người.
Khi cô nghe thấy thì đoạn đối thoại đó đã gần xong.
Bố Hợp Lực Tề nói: “Tôi biết chỗ đó.”
Nhậm Tây An nói: “Vậy làm phiền anh rồi.”
Trình Lê còn chưa đến gần hơn một bước, Bố Hợp Lực Tề và Nhậm Tây An đồng thời lên xe.
Con đường bị bụi amiang bao phủ không thể nhìn thấy điểm cuối, chiếc xe việt dã của Nhậm Tây An và Bố Hợp Lực Tề cũng càng lúc càng xa trên đường.
Ở nơi thế này, hành động một mình rất kì lạ.
Trình Lê đi mấy bước về phía Diệp Liên Thiệu, vào thẳng chủ đề: “Cho tôi mượn một chiếc xe.”
Diệp Liên Thiệu hỏi: “Biết lái không?”
Trình Lê nói: “Tôi biết cái gì, khi đăng kí gia nhập đội đã nói hết không giấu gì với anh Diệp.”
Diệp Liên Thiệu ngắm nhìn chiếc việt dã đi xa: “Chạy xa hơn một chút rồi, nếu không đuổi kịp, cô còn đi lạc chung với xe thì tính với ai đây?”
Tuy nói như vậy, nhưng anh ta đã vẫy tay gọi tài xế xe số hai ở cách đó không xa tới.
Khi giao chìa khóa xe cho Trình Lê, Diệp Liên Thiệu dặn: “Lái cẩn thận, món đồ chơi này đáng mạng người đấy.”
Chờ đến khi xe số hai rời khỏi tầm mắt mọi người như một cơn gió, Diệp Liên Thiệu nhìn nhìn mấy người trong đội đang xì xào bàn tán, bắt đầu lo lắng.
Trai đơn gái chiếc cộng thêm cái bóng đèn Bố Hợp Lực Tề đi chung, bao nhiêu con mắt đang nhìn như vậy, không biết phải đoán được mấy phiên bản đây.
Bây giờ mặc kệ là phiên bản nào, chủ đề có thể đều không thoát khỏi: Có gian tình.
Diệp Liên Thiệu bóp trán.
Gian tình này anh ta vừa biết mà chẳng mấy chốc là mọi người đều biết sao?
Sau đó anh ta từ bỏ việc suy nghĩ cái vụ này, gọi mọi người đi theo người hướng dẫn Hoắc Gia, tự do hoạt động ở xung quanh một chút.
Bố Hợp Lực Tề lái không nhanh, khi Trình Lê đuổi theo, họ vẫn chưa đến đích.
Bố Hợp Lực Tề thấy chiếc việt dã đuổi theo qua kính chiếu hậu, khi quẹo cua anh ta phân tâm nhìn thử, phát hiện tài xế là Trình Lê.
Nhậm Tây An cũng nhìn thấy, đã nhận ra cô.
Đến khi vào khu sinh hoạt của thợ mỏ, Bố Hợp Lực Tề giảm tốc độ, Trình Lê cũng theo sát phía sau chậm lại.
Rất nhanh, xe số một dừng trước cái sân nhỏ của một nhà, Trình Lê cũng giảm tốc độ dừng xe bên lề.
Bố Hợp Lực Tề ngồi trong xe không xuống xe, Nhậm Tây An xuống xe mở cốp sau, lấy một cái gói trong hành lý.
Trình Lê đi tới bên cạnh anh, không lên tiếng.
Nhậm Tây An lấy đồ xong rồi đóng cốp sau, bắt đầu đi tới cổng.
Khi còn cách một bước là có thể bước vào sân, Nhậm Tây An ngoảnh đầu lại.
Trình Lê nhìn anh.
Nhậm Tây An nghiêm giọng giục: “Đứng đực đó không biết đi à? Đi nhanh lên một chút!”
Trình Lê nghi mình nghe nhầm.
Cô tự chủ trương đi theo, anh chấp nhận rồi ư?
Trình Lê lập tức chạy lên trước, theo sau Nhậm Tây An vào gia đình này.
Không gian trong sân nhỏ hẹp, nhà ngói thông thường rất đen, nhìn vào trong sơn đen kịt.
Trong sân có một người phụ nữ bốn mươi, năm mươi tuổi đang đập tấm chăn bông đặt trên sợi dây thừng nhỏ, thấy Nhậm Tây An xuất hiện thì giơ tay dụi mắt một cái.
Rồi sau đó người phụ nữ tiến lên đón rất nhiệt tình, cười rộ lên vết đỏ cao nguyên do gió thổi giống như phấn hồng trên gò má.
Nhậm Tây An nói với Trình Lê: “Thím Ngô.”
Anh cũng không cho Trình Lê cơ hội hỏi thăm, ngay sau đó hỏi: “Bọn trẻ đâu ạ?”
Thím Ngô là người nhà của một người thợ mỏ rất thật thà, cười cười trả lời: “A Ly vừa đi học rồi.”
Bà nhìn nhìn Nhậm Tây An, rồi nhìn nhìn Trình Lê, trong lòng có suy nghĩ, nhưng không dám hỏi tới chuyện riêng của Nhậm Tây An nên không hỏi ra miệng.
Nhậm Tây An để cái gói lấy từ trong hành lý ra lên cái ghế gỗ mà thím Ngô để trong sân: “Cái này cho A Ly.”
Thím Ngô ngại nhận, nhưng biết không từ chối được, hỏi anh: “Cậu đặc biệt tới đây sao?”
Nhậm Tây An nói: “Vào Altun nên tạt qua, nhân tiện tới đây thăm một chút.”
Thím Ngô nói: “Chúng tôi đều khỏe lắm, được cậu chăm sóc quá nhiều, lần sau cậu đến không cần mang đồ đâu. Bây giờ A Ly tiến bộ lắm.”
Bà ấy lại hỏi: “Buổi trưa ở đây ăn cơm chứ?”
Nhậm Tây An nói cho bà ấy biết: “Đi chung với đoàn xe, còn có những người khác đang chờ trên đường nên không thể nào ở lại lâu được, lần sau nhé.”
Thím Ngô nói câu giữ anh lại ăn cơm là đã đến giới hạn. Bà ấy không khéo ăn nói, da mặt cũng mỏng, không biết còn nói thêm gì được nữa.
Trình Lê thì đứng vô cùng đàng hoàng, chỉ mỉm cười dịu dàng.
Cuối cùng Nhậm Tây An hỏi: “Mọi người đã xác định thời gian dọn về quê chưa?”
Thím Ngô ho khan mấy tiếng.
Nhậm Tây An nhíu mày thật chặt.
Thím Ngô bình ổn hô hấp, chậm rãi nói cho Nhậm Tây An biết: “Sắp rồi, anh Ngô của cậu làm ở trong mỏ thêm hai tháng nữa, chờ A Ly nghỉ đông là chúng tôi sẽ về quê. Có con của một người bạn làm chung cũng mắc bệnh lao phổi, chúng tôi cũng không muốn chờ thêm nữa. Ở đây… môi trường chung quy vẫn tệ hơn một chút, ngày càng có nhiều người bị bệnh.”
Nhậm Tây An gật đầu: “Khi nào dọn hãy liên lạc nhé, có gì cần thì cứ tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Anh dẫn Trình Lê tạm biệt, nhanh chóng ra cổng.
Thím Ngô cứ tiễn họ ra tận cổng, Nhậm Tây An giục mấy lần, bà ấy mới trở vào sân, không đưa mắt nhìn họ rời khỏi nữa.
Nhậm Tây An đi mấy bước đứng bên xe việt dã, Trình Lê không biết cái tên đó —— A Ly có phải là trùng hợp hay không.
Cô muốn hỏi quá nhiều chuyện, nhưng không khí bây giờ, chuyện không thích hợp nhất chính là hỏi chuyện ở trên.
Trình Lê đứng bên cạnh Nhậm Tây An, sau khi đắn đo tình thế thì hỏi: “Sao anh quen họ vậy?”
Nhậm Tây An nhìn con đường xung quanh đều tích bụi này, không keo kiệt, nói: “Mấy năm trước có một đứa trẻ viết thư cho tôi, nội dung rất đơn giản, nó muốn cố gắng, cố gắng đánh bại tôi.”
Trình Lê hỏi: “A Ly đó ư?”
Nhậm Tây An thừa nhận: “Phải.”
Đây là khoảng quá khứ mà cô chưa từng tham dự.
Trong lòng Trình Lê rét lạnh.
Cô thản nhiên hỏi: “Hoàn cảnh sống của khu vực khai thác mỏ này có vấn đề, nên anh đề nghị họ rời khỏi?”
Nhậm Tây An liếc nhìn hai dãy trước sau của khu sinh hoạt của thợ mỏ này, nhíu mày: “Nếu không thì sao? Rất nhiều người ở đây, gần như ai ai cũng biết hoàn cảnh chỗ này tệ, biết hoàn cảnh này cực kì tổn hại đối với cơ thể con người, nhưng đa số vẫn không chọn rời đi, không muốn tìm con đường kiếm sống khác.”
Trình Lê hiểu, hơn phân nửa là vì việc kiếm sống ép buộc.
Giữa sống tiếp và sống lâu, lựa chọn khẩn cấp nhất của mọi người sẽ là giải quyết việc sống tiếp trước.
Lúc này Nhậm Tây An dựa vào thân xe, đôi chân dài bắt chéo. Trình Lê im lặng trầm tư, anh cụp mắt nhìn cô.
Vẻ mặt Trình Lê nghiêm nghị.
Nhậm Tây An cảm thấy buồn cười.
Thế là anh không kìm nổi nở nụ cười.
Trình Lê nhìn anh, Nhậm Tây An lại vội thôi cười trước khi hai người bốn mắt nhìn nhau.
Trình Lê hỏi: “Lượng kiến thức của em không đủ, cái thứ amiang này dùng để làm gì?”
Nhậm Tây An nói: “Sợi mỏng hơn sợi tóc, nguyên vật liệu của rất nhiều ngành sản xuất, trên thế giới đã có rất nhiều khu vực có văn bản rõ ràng cấm sử dụng vật liệu này.”
Trình Lê hỏi tiếp: “Tại sao?”
Nhậm Tây An nói: “Y học không ngừng phát triển, ngày càng nhiều kết luận amiang gây nên các loại bệnh, tăng nguy hiểm mắc bệnh ung thư.”
Trình Lê cũng nhíu mày: “Cho nên cấm sử dụng? Vậy tại sao không phải là cấm sử dụng trên toàn thế giới?”
Thảo nào cô vừa vào khu mỏ amiang này, rõ ràng cảm giác được chất lượng không khí nơi đây có vấn đề.
Vẻ mặt Nhậm Tây An lạnh lùng, nghiêm túc hơn: “Nhà khai thác mỏ amiang của rất nhiều quốc gia và một số khu vực bị chửi là gian thương, nhưng họ nói mình là vì giữ lại kế sinh nhai, có nơi cần vật liệu này thì có người khai thác. Thợ mỏ một mặt lo cho an toàn tính mạng của mình, lo sức khỏe bị ảnh hưởng, mặt khác lại sợ mỏ amiang bị những ngành liên quan đóng cửa vì những nguy hại của amiang không ngừng lan tràn kia, hoặc nhu cầu amiang giảm làm ăn không tốt, vì những chuyện này mà họ sẽ thất nghiệp mất chén cơm.”
Người ở trong ngành khai thác amiang vẫn còn băn khoăn những chuyện này, một ngành khai thác từng coi như là hưng thịnh như vậy mai sau sẽ đi con đường nào là chuyện nhất định, nhưng con đường nó đi đến kết cục đường cùng như thế nào, thì tạm thời không ai có thể biết chắc chắn.
Trình Lê im lặng nghe, cuối cùng đột nhiên nói: “Anh đừng buồn.”
Nhậm Tây An: “…”
Anh nhất thời không theo kịp mạch suy nghĩ của Trình Lê.
Trình Lê càng nói càng chậm, nhìn thẳng anh: “Anh giúp một người, không giúp được tất cả, đây là chuyện bình thường.”
Con ngươi đen của Nhậm Tây An nổi lên con sóng rất nhỏ.
Bị anh nhìn chằm chằm ba giây, Trình Lê nở nụ cười: “Canh gà này khó húp vậy à? Sao anh… nhìn em bằng cái dáng vẻ sống rất khổ sở vậy?”
Cô giống như bất đắc dĩ mang tấm kim bài miễn tử kia ra: “Không phải anh đồng ý với em trên đoạn đường này chung sống hòa bình sao?”
Nhậm Tây An mấp máy môi, không để ý tới cô nữa, chỉ nói: “Lên xe, đi về.”
Trình Lê không nhúc nhích, vội hỏi trước khi anh mở cửa xe: “Hồi nãy tại sao anh cười?”
Nhậm Tây An phủ nhận: “Không có.”
Trình Lê khăng khăng: “Đừng có giả vờ, em thấy rồi, rất rõ ràng.”
Nhậm Tây An kéo căng khóe môi, muốn nhét cô vào xe.
Nhưng Trình Lê không thấy đỡ thì thôi, sau đó lại hỏi anh câu khác: “Em đây là theo đuổi được rồi ư?”
Nhậm Tây An dừng bước.
Anh đứng trong cơn gió đang nổi lên không tính là dịu dàng nhưng cũng không đủ điên cuồng ở mỏ amiang, sống lưng thẳng tắp như năm ấy.
Mấy giây sau, giọng nói rõ ràng vang vang của Nhậm Tây An hòa với gió truyền vào tai Trình Lê: “Cô Trình suy nghĩ quá nhiều rồi, chỉ là một tiết học bảo vệ môi trường thực hiện nghĩa vụ công dân mà thôi.”
Trình Lê ờ một tiếng, kéo dài giọng, lộ ra vẻ nghiền ngẫm.
Cô cũng chỉ thuận miệng hỏi thử thôi.
Một điếu thuốc.
Một cây son.
Một tiết học bảo vệ môi trường.
Tiếp theo còn có thể có gì nữa, cô đúng là rất mong chờ.