Chuyện mới nghe được liên quan đến Trần Nghi Quang từ Trần Mặc, Trình Lê liền thử liên lạc với cô ấy.
Điện thoại không gọi được, Trình Lê đành phải nhắn tin: Có chuyện, gọi lại.
Mấy ngày sau, vào sáng sớm ngày nghỉ, Trần Nghi Quang rốt gọi cho Trình Lê.
Khi cô ấy gọi, sắc trời vẫn còn tối.
Trình Lê dậy thật sớm chuẩn bị đi đến Sao Thiên Lang, đã ra khỏi cửa tứ hợp viện.
Trần Nghi Quang giải thích trước: “Một tên chạy ra khỏi tù, chuyện ầm ĩ lắm, vừa rảnh thôi.”
Vượt ngục ư?
Trình Lê nhíu mày.
Cô mở cửa xe, con mèo Lão Đại và con Lão Nhị ra ngoài chung với cô tự giác nhảy vào ghế sau của chiếc Jeep nát.
Mỗi con chiếm một ghế, sau đó quay đầu đồng loạt nhìn Trình Lê chằm chằm.
Trình Lê cũng lên xe, trong điện thoại đi thẳng vào chủ đề: “Gần đây có lẽ cậu sẽ có thêm một rắc rối nữa.”
Trần Nghi Quang nhạy cảm hơn: “Trần Mặc lại tiết lộ gì cho cậu à?”
Trình Lê không phủ nhận.
Các mối quan hệ của hai cô đều không thể đơn giản hơn được nữa, Trần Nghi Quang hiển nhiên đoán một cái là chính xác.
Trình Lê: “Đi xem mặt đang chờ cậu, cậu chuẩn bị chút đi.”
Đầu bên kia điện thoại, Trần Nghi Quang ôi một tiếng: “Đến thật à, hao tâm tổn trí suy tính thật mà.”
Trình Lê đeo tai nghe, bắt đầu lên đường.
Truyền đạt tin tức xong, cô hiếm khi hỏi tới một đề tài nhạy cảm: “Là để nói việc này thôi. Gần đây Lộc Nguyên thế nào, có tin tức gì không?”
Trần Nghi Quang: “Chắc là vẫn chưa chết.”
Cô ấy nói vô cùng nhẹ nhàng, hoàn toàn hờ hững.
Bàn tay cầm tay lái của Trình Lê run một cái: “Nói tiếng người đi, đừng có giả vờ.”
Trần Nghi Quang cười, thoáng chút thê lương: “Người ở trong bệnh viện của nhà tù không dễ chết vậy đâu. Anh ấy không chết, nhưng mình đâu có cơ hội gặp cái người cứt vào óc đó!”
Câu này hiểu theo cách khác là cô ấy muốn gặp, nhưng anh ta còn sống thì từ chối gặp cô ấy.
Khoảng cách sống vậy mà không bằng chết.
Hồi trẻ giáo viên sinh vật cũng không dạy như vậy.
Quá khứ là một chiếc hộp Pandora.
Khi xưa bất ngờ nối đuôi nhau mà đến.
Lộc Nguyên của Trần Nghi Quang đi sai bước nhầm mất đi tự do, Nhậm Tây An của Trình Lê bị cô hất tay ở lại quá khứ.
Trong lòng hai người biết rõ chuyện xưa, không ai khuyên ai.
Trình Lê nói cho cô ấy biết: “Quang Quang, mình gặp Nhậm Tây An rồi.”
Trần Nghi Quang đổi giọng, trở nên nôn nóng: “Người ta có để ý đến cậu không?”
Trình Lê đáp: “Phớt lờ.”
Trần Nghi Quang lại hỏi: “Bình thường. Còn nhớ nhung à?”
Trình Lê xì cô ấy: “Hỏi cứ như mấy năm nay cậu không quen mình vậy.”
Trần Nghi Quang cười ha ha: “Mình nghỉ phép về giúp cậu cua nhé?”
Trình Lê từ chối: “Không cần đâu, mình đang trên đường đi đây.”
Trần Nghi Quang ồ một tiếng, kéo dài giọng: “Kiềm chế chút nhé. Bảo bối quốc gia bồi dưỡng được, cậu đừng dọa người ta sợ đấy.”
Trình Lê: “…”
Cô là người không chắc chắn vậy sao?
Trình Lê đậu chiếc Jeep ở một khoảng trống yên tĩnh bên ngoài Sao Thiên Lang, cách xa cổng chính của câu lạc bộ.
Trước khi xuống xe cô liếc nhìn giờ, mới sáu giờ mười lăm phút.
Sắc trời vẫn lờ mờ, âm u ảm đạm.
Trình Lê lại thả hai con mèo Anh lông ngắn trong xe ra.
Cô hiểu vài thói quen của Nhậm Tây An, chậm rãi đi lên núi theo một con đường xi măng ngoằn ngoèo bên ngoài Sao Thiên Lang.
Tuyến đường và thời gian ngày hôm nay hoàn toàn dựa vào suy đoán, có gặp được hay không phải xem ý trời.
Lúc này người vô thần Trình Lê đây còn hơi tiếc, trước khi ra ngoài không dâng nén hương cho Bồ Tát.
Từ đi đến chạy chậm.
Hai con mèo Anh lông ngắn hài lòng đi theo Trình Lê, ngược lại cũng không tốn sức.
Chạy chạy một hồi, mèo còn chạy trước Trình Lê, người dắt mèo biến thành mèo dắt người.
Trình Lê dứt khoát không chạy nữa, trực tiếp đi luôn.
Ngược lại mèo thỏa thích chạy xa nhanh như chớp, cái đuôi cũng bồng bềnh hơn ở nhà.
Trình Lê thỉnh thoảng quan sát bốn phía trên dưới trái phải, một người hai mèo tản bộ mười lăm phút, rốt cuộc phát hiện động vật sống khác.
Ý trời vẫn thật am hiểu lòng người, Trình Lê cảm thấy như vậy.
Khi con Alaska sủa điên cuồng, Nhậm Tây An đang đi xuống núi nhìn chỗ xa xa ở con đường đổ dốc.
Trình Lê mặc chiếc áo hoodie màu xám cộng thêm chiếc quần dài đang lên núi.
Nhậm Tây An dừng bước theo bản năng.
Alaska giằng co với mèo Anh lông ngắn xù lông cách đó không xa, sủa điên cuồng đầy cảnh giác.
Mèo Anh lông ngắn đáp lại bằng tiếng hừ hừ nặng nề.
Nhậm Tây An không lên tiếng, Alaska thỉnh thoảng quay đầu nhìn anh.
Con đường xi măng khá hẹp, chạy trời không khỏi nắng thế này, người đi lên và đi xuống gần như đối mặt nhau.
Trình Lê đón thẳng tiếng chó sủa đi về phía trước, đến gần anh.
Mèo Anh lông ngắn cậy thế người đe dọa Alaska không được, thấy Trình Lê tiến lên, rối rít nhanh nhẹn sáp lại gần cô.
Trình Lê thấy tình hình thì bế một con lên, con còn lại đã lanh lẹ bám lưng cô trốn vào cái nón áo hoodie của cô.
Chưa đến một phút, một người hai mèo trước mặt Nhậm Tây An từ chia nhóm đứng riêng trở thành ba hợp một.
Trình Lê bế mèo áp sát về trước.
Con trên tay thấy gần Alaska hơn thì vùi đầu vào cánh tay Trình Lê, tự lừa dối mình.
Alaska cũng sáp lại gần Trình Lê, dáng vẻ sắp nhào tới cắn xé cô.
Nhậm Tây An không nói một lời, cũng không nhích một bước.
Trình Lê vỗ về con mèo, luôn luôn nhìn anh, nói: “Trùng hợp thật.”
Nhậm Tây An nhìn lại cô, không né tránh, ánh mắt rất bình tĩnh.
Ngay cả chút châm chọc cũng không có.
Trình Lê nói tiếp: “Không ngờ ra đây dắt mèo đi dạo cũng gặp được.”
Bắt chuyện một cách gượng gạo, vụng về, cố ý, giả vờ thế này, toàn bộ quá trình sắc mặt Trình Lê không thay đổi.
Sau khi dứt lời cô khẽ mỉm cười, mi mắt vừa vặn cong thành một vầng trăng lưỡi liềm, thêm một chút nữa là như nịnh nọt móc nối quan hệ vậy.
Gần nhau hơn, một con Alaska dường như cảm thấy bị uy hiếp, bất thình lình nhào về phía Trình Lê.
Trình Lê cân nhắc một chút, nghiêng người sang phải, để lại nửa người bên trái cho nó.
Nhưng Alaska vừa giơ chân lên, Nhậm Tây An trầm mặc hồi lâu đột nhiên quát: “Quay lại!”
Chủ nhân lên tiếng, Alaska lập tức mất hết dáng ngạo mạn phách lối, lùi mấy bước trở lại bên cạnh Nhậm Tây An.
Không có tiếng chó sủa bốn bề yên lặng trong thoáng chốc.
Trình Lê lập tức nói: “Cảm ơn anh.”
Cô vẫn nhìn anh chằm chằm không chớp mắt.
Giống như gặp phải một chướng ngại vật trên đường vậy.
Nhậm Tây An thì bình tĩnh vòng qua cô, dẫn hai con chó tiếp tục xuống núi.
Khoảnh khắc hai người sượt qua nhau, Trình Lê nhịn sự kích động muốn chạm vào anh, vội nói vào khoảnh khắc Nhậm Tây An gần cô nhất: “Cảm ơn anh không thả chó cắn em.”
Nhậm Tây An dẫn Alaska xuống núi, tốc độ chậm hơn thường ngày một chút.
Sau lưng không có ai đuổi theo, anh biết.
Về đến câu lạc bộ, chỉ thấy Chu Kình và mấy anh em ngồi trên bậc thềm của tòa nhà chính.
Vừa thấy Nhậm Tây An, Chu Kình quơ quơ miếng sandwich trong tay: “Anh, anh ăn không? Ở phòng tiếp khách còn cả đống đấy.”
Nhậm Tây An xua tay: “Ăn rồi, cậu tự nghĩ cách giải quyết đi.”
Chu Kình nghĩ mới sáng sớm anh đã chạy đường dài rồi, cảm thấy lạ: “Ăn cái gì cơ? Không phải chứ, chắc không phải không khí phải không?”
Chu Kình nói hơi nhiều.
Nhậm Tây An nghe vậy nói với Alaska theo sát anh: “Đi, cắn cậu ta.”
Chu Kình lập tức từ trên bậc thềm bò dậy, chỉ vào Alaska nói: “Tao đẹp trai thế này nếu mày mà nỡ cắn một cái thì mày không phải là chó!”
Câu này có tác dụng.
Hai con Alaska đưa mắt nhìn nhau rồi ngồi xuống tại chỗ, không để ý tới anh ta nữa.
Nhậm Tây An đi mấy bước, Chu Kình lại đuổi theo: “Món này là của em gái hoa hồng hôm qua đặt đó. Mới sáng sớm đưa từ Nhị Hoàn tới đây, em đoán buổi sáng có lẽ người ta cũng sẽ tới nữa đấy.”
Nhậm Tây An không có phản ứng gì đặc biệt: “Cậu đã ăn đồ ăn rồi, người ta đến thì cậu tiếp đón.”
Chu Kình kề sát tai anh nói: “Anh, em thấy cô nàng đó cũng tạm được mà. Đơn thuần, muốn bắt anh là chỉ muốn bắt anh thôi, không đòi hỏi gì khác.”
Nhậm Tây An bạt trán anh ta một cái: “Nếu đã tạm được, vừa ý thì cậu tới đi.”
Chu Kình: “Nhưng em không làm khuất phục được.” (1)
Nhậm Tây An: “Vậy cậu gắn cánh bay đi.” (2)
Chu Kình: “…”
(1), (2): Nguyên văn trong câu (1) là 降不住, có thể hiểu theo nghĩa khác là “Không rơi/hạ xuống được”, nên Nhậm Tây An mới nói câu (2).
Chu Kình thấy anh đi về phía sàn bao đấm boxing trong câu lạc bộ thì cũng hết hi vọng không theo anh lải nhải nữa.
Chờ đến khi Chu Kình đi trở lại bậc thềm mà một đám nhân viên câu lạc bộ đang chờ tắm nắng, đột nhiên thấy có người đi về phía cổng câu lạc bộ.
Chu Kình nhìn đồng hồ đeo tay —— sáu giờ bốn mươi lăm phút, còn gần hai tiếng nữa mới đến giờ kinh doanh.
Anh ta lại ngẩng đầu nhìn sắc trời, trời mới sáng hẳn không bao lâu.
Anh ta lại dụi mắt nhìn người đi vào trong.
Không phải anh ta hoa mắt, đúng thật là người phụ nữ trèo tường vào đưa “tiền mừng” cho lão đại mấy ngày trước.
Lần đầu tiên cô xuất hiện là đã rất kì lạ.
Gặp phải thằng quay tay, trèo vào.
Lần thứ hai xuất hiện này…
Chu Kình nghe thấy tiếng bàn luận của một đám thanh niên bên tai.
Ngực to, eo nhỏ, dáng người cao gầy, làn da trắng mịn…
Phía sau còn kèm một loạt từ… cứ như miêu tả một con búp bê tình dục vậy.
Chu Kình muốn mắng cái đám nhãi ranh này.
Lần thứ hai người phụ nữ trước mặt xuất hiện, hai con mèo một trái một phải hộ giá, tay xách một cái vali nhỏ màu đen.
Mái tóc ngang vai xõa ra, phần mềm mại rũ xuống trước vai.
Ánh mắt thẳng tắp kiên định.
Nếu có thêm cái kính râm thì… rất giống dân giang hồ.
Trình Lê đứng ngoài cổng câu lạc bộ, không biết hoạt động tâm lý của đám đàn ông đang nhìn cô.
Cô cũng nhớ người, xa xa đã nhận ra Chu Kình.
Cô đứng ngoài cổng, không vội kêu người mở cổng, không yêu cầu vào trong.
Cô thấy bên cạnh Chu Kình có người chuẩn bị đi về hướng này, bị Chu Kình ngăn lại.
Trình Lê đứng tại chỗ.
Không bao lâu, Chu Kình đi tới.
Anh ta hỏi cô: “Cô đến tìm người ư?”
Trình Lê khẽ lắc đầu: “Không hẳn, cũng đến chơi nữa.”
Chu Kình nhắc nhở cô: “Vẫn chưa đến giờ kinh doanh.”
Trình Lê ừm một tiếng: “Tôi hiểu.”
Chu Kình lại hỏi: “Cô đến chơi cái gì?”
Trình Lê trả lời: “Leo núi.”
Lần này Chu Kình hơi bất ngờ.
So với đối kháng người thật trong giáo dục kĩ năng sống, leo núi ngoài trời mà câu lạc bộ khai thác ít nổi tiếng hơn một chút, phái nữ chơi thì càng ít hơn.
Nhưng nhớ tới hôm Trình Lê trèo lưới sắt rất thuận lợi, Chu Kình lại chấp nhận một điểm.
Anh ta chỉ đề nghị: “Tuyến đường chỗ chúng tôi đều là anh Nhậm và bạn leo đầu tiên mở ra, không như mấy bức tường leo núi trong nhà, khó khăn, còn nguy hiểm nữa. Trong thành phố có mấy câu lạc bộ leo núi trong nhà, có lẽ thích hợp với cô hơn.”
Trình Lê nhắc nhở anh ta: “Anh đã quên mục đích tôi đến.”
Tìm người ư?
Không hẳn.
Là tìm người cộng đến chơi.
Người tìm người này —— Chu Kình đương nhiên vừa thấy Trình Lê là trong đầu liền hiện ra Nhậm Tây An.
Chu Kình lại nói: “Chúng tôi cần hẹn trước.”
Trình Lê báo một số: “Số 0012 hôm nay, là tôi.”
Nói như vậy là đến có chuẩn bị chu toàn.
Chu Kình đã thấy một số người đến không hẳn là vì yêu thích nồng nhiệt, mà chỉ đến Sao Thiên Lang để chụp ảnh gửi cho bạn bè ra vẻ oách, hoặc là để theo đuổi người nào đó khuôn mặt nào đó của Sao Thiên Lang.
Anh ta tiếp tục nhắc nhở Trình Lê: “Không nhất định phải là trò này, có thể đổi trò khác. Chơi game không có gì cả, lấy mạng ra chơi là không cần thiết.”
Hàng năm, khách du lịch chết nơi núi sâu biển xa nhiều vô số kể. Con người có tham vọng riêng, sự theo đuổi của mỗi người là khác nhau, có thể không hiểu, nhưng phải tôn trọng nhau, nhưng đồng thời với việc theo đuổi “thơ ca và phương xa” (3), rất nhiều hi sinh có thể tránh được.
(3) Thơ ca và phương xa: xuất phát từ câu nói nổi tiếng “Thế giới này không chỉ có cuộc sống tạm bợ trước mắt, mà còn có thơ ca và phương xa” của Cao Hiểu Tùng.
Chu Kình cảm thấy anh ta phải nói trước.
Lúc này Trình Lê mới phát hiện lời anh ta nói có chút ẩn ý.
Cô nhìn Chu Kình một cái: “Cảm ơn đề nghị của anh. Có muốn đánh cược không?”
Chu Kình: “Đánh cược cái gì?”
Trình Lê khẽ nheo mắt: “Anh chọn tuyến đường, nếu tôi trèo lên đỉnh, thì tôi ghì anh dưới đất nếm thử mùi vị đất giống như hôm anh ghì tôi vậy.”
Chu Kình: “…”
Thì ra đang chờ anh ta ở đây sao?
Người phụ nữ này còn thù rất dai nữa.
Nhưng chắc hợp với Nhậm Tây An hơn em gái hoa hồng.