Trở lại nhà ga, Shimamura đợi một chuyến tàu suốt hai tiếng đồng hồ. Mặt trời yếu ớt của mùa đông đã lặn và bầu trời đêm trong sáng đến độ những vì sao bóng ngời lên như mới, lấp lánh như tự bao giờ. Shimamura thấy chân mình lạnh cóng.
Quay lại trạm nước nóng, anh cũng chẳng hiểu tại sao đã rời bỏ nó để đi tìm kiếm một cái gì? Theo con đường cũ, chiếc xe taxi đưa anh trở lại làng và một luồng sáng rực hiện ra khi anh đi qua rặng bá hương. Shimamura nhận được từ đó một cảm giác nhiệt thành và yên ổn. Kikumura: tiệm ăn Kikumura với ba bốn cô geisha đang tán gẫu ở trước cửa. Chỉ kịp thoáng nghĩ là có Komako ở trong bọn, thế là anh dồn cả tâm trí về cô.
Người lái xe hãm xe lại, chắc là gã cũng đã biết chuyện hai người.
Shimamura ngoảnh lại nhìn qua tấm kính hậu. Những vệt đường trong tuyết, anh nhìn thấy lấp lánh dưới ánh sáng của những vì sao, chạy dài và mất hút tận chỗ nào kia, đến tận nơi xa thăm thẳm.
Xe đến tận chỗ Komako đứng. Chợt cô nhắm mắt và lao tới chiếc taxi đang từ từ lăn bánh tiếp tục leo lên với người đàn bà trẻ, tức Komako, đứng trên bậc lên xuống và bấu lây chỗ tay nắm cửa.
Cô lao mình đến chiếc xe hơi với bước nhảy của loài thú rừng, với anh, một sự lao mình vào vô thức hoặc như trò trẻ, nhưng chẳng làm Shimamura ngạc nhiên, khi từ đó là một tình cảm dành cho anh hết sức nồng ấm sâu sắc của sự âu yếm nhuần nhị.
Khi Komako giơ cánh tay lên phía trên cửa xe mà cô đã bám vào, ống tay áo kimino của cô kéo lên tận khuỷu, lộ ra màu đỏ gắt của tấm áo lót, chiếu rõ lên tấm kính đóng chặt, chính nó đã sưởi ấm trái tim Shimamura vượt qua cơn gió lạnh.
Rồi gương mặt của Komako dính chặt vào kính:
– Anh đi đâu thế? Nói cho em biết! – Cô hét lên qua ô kính đóng.
– Cẩn thận kẻo em ngã đấy! – Đến lượt anh nói to lên.
Nhưng họ đều hiểu rõ, cả anh và cô, họ đang nhập vào một trò chơi, một trò chơi thân thiết.
Mở được xe, Komako ngã vật lên ghế nệm đúng lúc chiếc taxi dừng lại trước đoạn đường núi vừa leo lên.
– Anh đi đâu thế? Nói em nghe đi!
– Hay nhỉ…
– Nhưng anh đi đâu?
– Đi dạo mà… Có gì đặc biệt đâu!
Anh ngạc nhiên ghi nhận rằng cô có cử chỉ tiêu biểu của cô geisha khi vén gấu áo kimono lên.
Người lái xe chờ, không nói gì và Shimamura thấy quả là kỳ cục nếu cứ ngồi lì ra đấy, trong khi chiếc taxi không thể đưa hai người đi xa hơn được.
– Mình xuống đi! – Komako nắm lấy tay anh nói. – Hừ! Rét quá! Tay anh lạnh cóng rồi! Sao anh không đem em đi?
– Em nghĩ rằng anh phải làm thế ư?
– Người đâu mà kỳ cục. Cô cười vui vẻ, bước vội trên đá lát trang hoàng trên lối đi thành bậc thang dốc đứng.
– Em trông thấy anh đi… Vào lúc hơn hai giờ… gần ba giờ gì đó. Phải không?
– Đúng.
– Em vội chạy ra khi nghe thấy tiếng xe, em đã vượt lên trước, nhưng anh không thèm nhìn về phía em.
– Sao lại không nhìn?
– Không! Cũng chẳng thèm cả ngoái cổ về đằng sau. Sao thế?
Sự thiết tha của cô khiến Shimamura hơi ngạc nhiên.
– Anh không ngờ rằng em nhìn thấy anh đi hay sao?
– Không! Làm gì nhìn thấy được?
– Thế đấy, anh thấy không? – Và cười sung sướng, rộn ràng, cô ôm ghì lấy anh. – Tại sao anh không mang em đi cùng? Anh bỏ em lạnh cóng như thế này ở lại đây để trở về à? Em không ưng đâu.
Bỗng tiếng mõ khua vang, nhịp gõ gấp gáp theo nhịp báo động của địa phương.
Họ quay lại nhìn xem.
“Cháy! Cháy!” – Một đám cháy.
– Cháy ở đằng kia.
Một chùm tia lửa, rồi ngọn lửa bắn vọt lên ở phía làng, phía dưới kia.
Komako kêu thốt lên hai ba tiếng và xiết chặt bàn tay Shimamura.
Họ thấy một ngọn lửa bất chợt bùng ra từ cột khói dày rồi tạt sang các ngôi nhà kề bên.
– Cháy đâu thế nhỉ? – Shimamura hỏi.
– Nghe đâu ở ngay cạnh nhà bà giáo dạy nhạc…
– Không.
– Vậy cháy ở đâu?
– Phía trên nữa, hướng nhà ga.
– Một cột lửa bốc vụt lên cao vọt trên những mái nhà kìa! Kho kén! Đúng kho rồi, anh biết không? Kho kén cháy mất rồi. Úp mặt vào vai Shimamura, cô nhắc lại nhiều lần nữa: “Kho kén! Kho kén cháy rồi! Kho kén”
Lửa càng rực thêm, dầy thêm ở phía ấy; nhưng từ ngọn đồi hai người đang có mặt, dưới trời sao bao la, đám cháy có dáng vẻ không bi thảm hơn là một trò chơi đốt lửa. Tuy nhiên, tận chỗ này, họ cũng nhận thấy nỗi kinh hoàng từ đó mà ra, đến nỗi họ nghe thấy cả cơn gầm thét của ngọn lửa đang tàn phá.
Shimamura ghì chặt vòng tay lên vai Komako.
– Chẳng việc gì em phải sợ! – Anh vụng về an ủi cô.
– Ồ không! Ồ không! Ồ không! – Cô lắc đầu nhắc lại rồi nức nở.
Tựa vào lòng tay Shimamura, gương mặt cô như nhỏ lại khác thường và cái trán bướng bỉnh của cô rung lên.
Chính cảnh cháy nhà đã làm cho Komako òa khóc và Shimamura không bận tâm đến nguyên nhân làm cho tâm trí cô đảo lộn đến thế. Nhưng cô cũng nín bặt rất nhanh như khi bật lên nức nở và vùng ra khỏi vòng tay anh đang xiết chặt cô:
– Tối nay có một buổi chiếu phim ở nhà kho. Hẳn là đông người lắm. Thế nào cũng có người bị thương, người chết cháy…
Bước gấp gáp, họ đi lên phía quán trọ và nghe những tiếng xôn xao. Khách khứa xô đống lại ở hiên lầu một và lầu hai. Những ô cửa ra vào phía sau họ sáng rực. Nổi bật trong quầng sáng từ trên cao đổ xuống, từ những ánh sáng sao, lộ ra dáng sẫm của những khóm cúc trụi hết hoa, xơ xác. Trong khoảng chốc lát, Shimamura tưởng là ánh lửa của đám cháy. Phía sau bờ đất trồng hoa, ba bốn bóng người hiện ra. Họ nhận ra người gác cổng trong đám người này, đang bước vội về phía bậc thềm.
– Có phải kho kén không? – Komako cất tiếng hỏi người vừa đi qua.
– Phải! Phải! Kho kén đấy!
– Có ai bị thương không? Có bao nhiêu người bị thương? – Komako lo âu hỏi.
– Người ta đang cứu nạn nhân khỏi đám cháy. Chính là đám phim đã bắt lửa và trong chớp mắt bùng cháy. Người ta gọi điện thoại bảo tôi thế. Hai vị thử xem! – Ông ta vừa nói vừa vung tay, chạy tiếp.
– Hình như họ đứng trên hành lang thả từng đứa trẻ con xuống!
– Mình làm gì hả anh? – Komako nói, chạy theo những người đang chạy xuống. Shimamura bám lấy gót cô. Bị hối thúc bởi những người hối hả vượt lên, cô cũng bắt đầu chạy.
Đến chân thềm, nỗi lo lắng của họ lại tăng lên. Trên nóc nhà, chỉ thấy những cột lửa bốc cao, tiếng mõ báo động mỗi lúc một gần, một khẩn thiết.
– Đừng coi thường, trơn lắm đấy! Lạnh quá! – Cô thốt lên, dừng lại một lát rồi quay về phía Shimamura. – Anh đừng lo cho em. Nhưng anh đừng có đi xa đấy. Em thì em phải đến đấy, ngộ nhỡ có những người làng bị thương…”