Trong xe tải tràn ngập mùi ẩm ướt, tất cả dường như xảy ra ở tốc độ ánh sáng, Chu Dương hành động quá mạnh mẽ, đến bây giờ Triệu Hằng mới bình tĩnh trở lại.
Cô khẽ thở ra một hơi, chợt nghe Chu Dương nói: “Có khăn giấy.”
Hộp khăn giấy đặt trên bệ xe, Triệu Hằng rút ra hai tờ đưa cho anh.
Chu Dương lái xe, anh do dự một chút, mới nói: “Cô lau đi, tôi không cần.”
“… Ừ.” Triệu Hằng lau nước mưa dính bên ngoài áo khoác.
Tóc cô cũng ướt, lại rút ra hai tờ chậm rãi lau. Hai người khác không cùng lên xe, lúc này trong xe ngoài tiếng động do bản thân phát ra, không có bất cứ tiếng vang nào khác. Yên tĩnh đến mức hơi tiêu điều, trong lòng Triệu Hằng chùng xuống, qua một lúc mới nghe thấy tiếng mưa đập vào cửa sổ.
“Sợ à?”
Triệu Hằng nghe thấy Chu Dương nhẹ giọng hỏi mình.
Lần đầu tiên cô ở trong không gian như vậy, cũng không dám quay đầu lại, nhưng cũng không tính là quá sợ hãi, dù sao cô đâu phải chỉ có một mình. Triệu Hằng xoa khăn giấy nói: “Không có.”
Chu Dương nghiêng đầu liếc cô, nói: “Bên công ty lắp đặt thiết bị kia cô tạm thời đừng đi một mình, hai vợ chồng kia không phải người tốt gì, ngộ nhỡ đụng phải, cô chịu thiệt thòi.”
“Ừ.” Triệu Hằng vén tóc ra sau.
Chu Dương lại cảm thấy cô cũng sẽ không nghe mình, chủ kiến của cô quá lớn. Anh dứt khoát không lãng phí nước bọt nữa, hỏi cô: “Bây giờ cô muốn đi đâu? Tôi phải đưa cô bé về nhà quản lý Ôn.”
Triệu Hằng nhìn phía trước, nói: “Anh tùy tiện thả tôi xuống đi.”
“Có mang theo ô không?”
“Có.” Buổi sáng đi ra ngoài mưa nhỏ, ô không dính nhiều nước lắm, cô để ô vào trong túi.
“Vậy tôi thả cô ở trạm xe buýt phía trước.”
“Ừ.”
Đã đến trạm xe buýt, Chu Dương đỗ lại, sau khi Triệu Hằng xuống xe đi thẳng lên bậc thang, quay đầu lại vẫy tay với Chu Dương.
Chu Dương lại lái đi.
Thỉnh thoảng anh liếc mắt nhìn gương chiếu hậu mơ hồ ngoài xe. Trạm xe buýt trong mưa gió lùa bốn phía, cô khép chặt áo khoác, một tay giữ quần áo, một tay cầm túi xách.
Chu Dương thu lại tầm mắt, nhìn về con đường phía trước. Qua một lúc, anh lại liếc gương chiếu hậu, đã thấy hạt mưa che kín trong kính, cô đang vẫy tay, đội mưa chạy về phía anh.
Chu Dương khẽ giật mình, lập tức đỗ xe sang bên, mở cửa xe gọi cô: “Lên xe!”
Rồi lập tức tháo dây an toàn, mở cửa ghế cạnh tài xế ra.
Triệu Hằng thở dồn dập bám thành xe, bước lên.
“Sao vậy?” Chu Dương hỏi.
Triệu Hằng nắm điện thoại, thở hổn hển nói: “Quản lý Ôn… Nói anh ta đang ở bệnh viện.”
“Đóng cửa lại đã.” Ven đường đỗ xe không tốt, Chu Dương lái đi, nói, “Điện thoại cúp rồi sao?”
“Không.” Triệu Hằng mở loa ngoài.
Trong điện thoại quản lý Ôn cảm xúc kích động, một tiếng trước anh ta khó thở bị đưa vào bệnh viện, mới tạm bình phục thì thấy được Chu Dương gửi video tới. Anh ta bảo Chu Dương đến bệnh viện, anh ta muốn đưa con gái về quê.
Chấm dứt cuộc gọi, Chu Dương rút ra mấy tờ khăn giấy đưa cho Triệu Hằng, hộp khăn giấy đã trống không rồi. Anh nói: “Cô cứ đi xe cùng tôi, quay về cô đi đâu tôi đưa đến đó.”
Vừa rồi xe tải đã lập tức chạy đi xa, Triệu Hằng ngay cả che ô cũng quên cứ thế đuổi theo, không nghĩ tới phải chạy đến bên cạnh xe mới dừng, nhanh đến mức khiến cô cảm thấy bất ngờ. Nhưng đối phương dù sao cũng đã lái đi một đoạn, cô chạy chậm, lúc này đầu đầy nước mưa, vẫn nhếch nhác như cũ.
Cô không từ chối, ngộ nhỡ quản lý Ôn lại gọi điện thoại tới, sợ lại không tìm thấy người.
Triệu Hằng lau sạch cho mình, Chu Dương nhanh chóng lái xe, chả mấy chốc đã tới bệnh viện.
Chu Dương hỏi mượn điện thoại Triệu Hằng, dặn dò cô: “Cô ngồi trong xe, đừng đi lung tung.”
Triệu Hằng gật đầu.
Chu Dương gọi điện thoại cho quản lý Ôn, quản lý Ôn không đi ra, người ra là mấy họ hàng khác, mấy người hợp sức chuyển cô bé vào trong chiếc xe khác.
Chu Dương đứng ở đằng xa, Triệu Hằng trông thấy anh quay đầu lại, lớn tiếng gọi cô: “Ở lại đó, tôi sẽ lên ngay!”
Triệu Hằng thò đầu ra cửa sổ xe: “Biết rồi!”
Chu Dương lúc này mới cùng người khác đi vào trong bệnh viện.
Triệu Hằng không đợi quá lâu, rất nhanh đã nhìn thấy Chu Dương chạy về, anh vừa lên xe, Triệu Hằng hỏi ngay: “Gặp quản lý Ôn rồi hả? Anh ta thế nào rồi?”
Chu Dương lắc đầu, “Không tốt lắm.” Anh đưa di động trả lại cho Triệu Hằng, Triệu Hằng để vào trong túi.
Chu Dương nhìn quản lý Ôn hôm nay, trạng thái đối phương vẫn rất kém, không ngừng nhìn ảnh chụp con gái nhỏ trong điện thoại di động. Thứ sáu cả nhà đã sớm hẹn sẽ đi “Thế giới đáy biển”, con gái nhỏ mặc nguyên bộ đồ mới cặp mới, còn có một bình nước mới, trẻ con thích khoe như vậy.
Khi tìm được người bên dưới, cô bé đã hoàn toàn thay đổi, bình nước yêu thích cũng không thấy đâu.
Chu Dương im lặng nắm tay lái, Triệu Hằng không quấy rầy anh. Qua một lúc, Chu Dương mới dựa vào thành ghế, khởi động xe hỏi: “Đi đâu? Tôi đưa cô.”
“Tôi về nhà.”
Đoạn đường này mưa rơi nhỏ dần, Chu Dương đưa khăn lau dắt bên cửa xe, nói với Triệu Hằng: “Giúp tôi lau gương chiếu hậu.”
Triệu Hằng mở cửa sổ ra, lau đi bọt nước trên mặt kính, lau xong khăn lại bị Chu Dương cầm lại.
Chu Dương lau gương chiếu hậu bên phía mình, sau khi xong đóng cửa sổ lại, đột nhiên nhắc nhở: “Vừa rồi ở công ty lắp đặt thiết bị cô có tin nhắn đấy.”
“À.” Triệu Hằng lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy tin nhắn từ Tưởng Đông Dương, cô vừa nhắn lại, vừa thuận miệng hỏi, “Đúng rồi, điện thoại di động của anh hỏng rồi?”
“Ừ.” Chu Dương liếc ngón tay cô gõ trên màn hình điện thoại di động, nói, “Ngày hôm qua khi quản lý Ôn bị ngã, lại bị người không cẩn thận giẫm phải, điện thoại nát rồi.”
“Ừ.” Triệu Hằng nhắn xong, Tưởng Đông Dương lại gửi tin đến.
Chu Dương nghe thấy tiếng thông báo, anh nhìn không chớp mắt lái xe, ngón tay trên tay lái hơi hạ xuống.
Đưa người đến cửa tiểu khu, Chu Dương đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên bị cô gọi lại.
“Nếu anh thu được tin tức gì từ công ty lắp đặt thiết bị kia, có thể nói cho tôi biết không?” Triệu Hằng hỏi.
Chu Dương nhìn cô, gật đầu nói: “Ừ.”
Anh không lái về nhà. Thời gian còn sớm, anh đi đến cửa hàng trước. Nhân viên bán hàng cực nhiệt tình nói: “Anh có thích nhãn hiệu nào không?”
“Có màu nào được không?”
“Màu bạc và màu đen đều đẹp mắt.”
“Hai màu đỏ có thanh toán được qua thẻ không?”
Cuối cùng anh tiêu hết một ngàn sáu mua một loại máy trong nước.
Nước rỏ cả một đường, Triệu Hằng đứng ngoài cửa nhà trọ giũ ô, bước lên thảm lót.
Hôm nay cô chạy gấp, không cẩn thận bị trẹo chân, vào cửa cởi giày cao gót, cô xoay người xoa cổ chân, nhìn nữ chủ nhà ngồi trên sàn nhà, đối phương dường như đã khóc, lúc này đang ngẩn người.
Trên mặt đất phòng khách là bánh ngọt bị đập nát, còn có rượu vang, ly và đồ khác trong nhà.
Triệu Hằng không lùi bước được.
Nữ chủ nhà cầm lấy tóc, giống như vừa mới tỉnh ngủ, giọng cô ta khàn khàn hỏi Triệu Hằng: “Cô có bạn trai không?”
Triệu Hằng lấy dép lê ra, đi vào nói: “Mấy tháng trước chia tay rồi.”
Chia tay à… Tại sao thế?” Nữ chủ nhà ngơ ngác nói, “Tôi cũng từng có bạn trai… Mấy năm trước chia tay, vẫn là tôi đơn phương chia tay.”
Triệu Hằng không biết đáp lại như thế nào, cô đi vào buồng vệ sinh để ô, nghe thấy nữ chủ nhà say rượu từ phía sau lưng truyền đến, “Có phải tôi rất đê tiện không?”
Triệu Hằng coi như không nghe thấy, cô đi tắm, trở về phòng gọi điện thoại cho Lý Vũ San, hỏi cô ấy lúc nào tới lấy đặc sản Tưởng Đông Dương tặng.
Lý Vũ San tò mò hỏi cô: “Ngày hôm qua hẹn hò như thế nào nha?”
“Hẹn hò?” Triệu Hằng lau mái tóc ẩm ướt nói, “Một bữa cơm cũng kêu là hẹn hò?”
“À, không phải hẹn hò, vậy hôm nay không phải cậu ta hẹn cậu đi xem phim à?”
“Sao cái gì cậu cũng biết thế?”
“Tớ đương nhiên là biết rồi, cậu nói mau, xem phim gì, tớ và ông xã cũng đi xem!”
“Tớ từ chối rồi.”
“Từ chối?!” Lý Vũ San nói.
Triệu Hằng xoa lỗ tai, nói: “Hôm nay tớ mệt lắm, thật sự không có tâm trạng xem phim, cho nên từ chối rồi.”
Lý Vũ San không tin cái cớ cơ thể mệt mỏi này, cô ấy chỉ tín “tâm lý mệt mỏi “, cô ấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Tưởng Đông Dương vừa đẹp trai lại vừa có tiền, người ta còn không nghe lời mẹ, mạnh hơn gấp trăm lần so với Chu Dư Vĩ?! Có phải cậu ngốc không, còn nghĩ đến anh ta! Cậu có biết hiện tại anh ta đã bắt đầu đi xem mặt rồi không!”
Triệu Hằng sững sờ, cô cầm lấy khăn mặt, nhất thời quên lau tóc, qua một lúc mới nói: “À, thật không.”
Lý Vũ San lại tụng kinh cả buổi với Triệu Hằng mới buông tha cho cô.
Triệu Hằng thực sự mệt mỏi, trời còn chưa tối, tóc cô cũng chưa khô, ngã thẳng xuống giường ngủ luôn.
Ngày hôm sau, cô lại đi một chuyến đến công ty lắp đặt thiết bị, lúc này cửa đã đóng chặt, cửa ra vào vây đầy chủ nhà và công nhân, mấy phóng viên đang phỏng vấn ở hiện trường.
Triệu Hằng liên hệ bạn bè làm luật sư, hỏi thăm loại tình huống này nên xử lý như thế nào, luật sư bày tỏ không có cách nào, cô ấy sẽ giúp cô hỏi thăm tin tức bên phía cảnh sát.
Tin tức nhanh chóng truyền đến, người phụ trách công ty lắp đặt thiết bị đã ôm tiền bỏ trốn, xa ngút ngàn dặm không còn dấu vết.
Chủ nhà không ngừng nhận được tin tức, Triệu Hằng xem qua tin nhắn.
Cho đến thứ năm, cảnh sát chưa đến, chủ nhà còn đang nhao nhao, Chu Dương cũng không gửi tới bất kỳ tin tức gì.
Triệu Hằng nhận được điện thoại từ con gái của mẹ nuôi, cố gắng giữ vững tinh thần, trang điểm đơn giản, ngồi xe buýt chạy tới Hoa Vạn Tân Thành, lấy xe từ trong ga ra.
Chạy được nửa đường phải đổ thêm 200 tệ tiền xăng, cô nhìn thấy người ở sân bay. Đối phương nhìn xe cô, lập tức nhíu mày hỏi: “Sao lại lái xe chị đến, anh rể đâu?”
Triệu Hằng vịn cửa xe nói: “Có ngồi không? Không ngồi thì tôi đi.”
Thẩm Tiểu An ném hành lý cho cô, ngồi vào trong xe phàn nàn: “May mà bạn học tôi vừa rồi đi trước, nếu không thật mất mặt, chị có tiền như vậy sao không đổi chiếc xe tốt một chút!”
Triệu Hằng chẳng muốn tranh luận với cô ta, cô hỏi: “Đi đâu chơi?”
Thẩm Tiểu An nhanh chóng thay đổi sự chú ý, “Đi Hạ Môn, bốn người trong phòng ngủ bọn tôi cùng đi, tổng cộng bốn ngày, tôi mua chút hải sản, chị cũng có phần!”
“Ờ.” Triệu Hằng lái xe, hỏi cô ta, “Em bảo mẹ và chú đi chơi rồi hả?”
“Đúng vậy, chị không biết sao?” Thẩm Tiểu An nói, “Ông ngoại mất, cha mẹ vội về chịu tang, nói là ngày kia mới có thể trở về, sau đó còn phải vội vàng bay đi Hải Nam, cũng không biết có đi được không nữa.”
“Hải Nam?”
“Ừ.” Thẩm Tiểu An chơi điện thoại, không yên lòng nói, “Tết âm lịch cả nhà đi Hải Nam, ngày kia không phải là giao thừa sao. Mẹ không nói với chị sao? Chị có muốn đi cùng không?”
Triệu Hằng mỉm cười: “Không đi được, mọi người chơi vui vẻ.”
Sau khi đưa người về nhà, Triệu Hằng lái xe về khu Ngự Cảnh Dương.
Xe đỗ ở lề đường, cô mở lịch điện thoại ra nhìn, ngày kia là 7 tháng 2 – giao thừa.
Cô gạt tóc ra sau, khẽ thở ra hơi.
Trở lại nhà trọ, vừa mở cửa đã thấy bên trong hơn mười người cả trai lẫn gái, uống rượu nhảy nhót điên cuồng. Nữ chủ thuê nhà trang điểm đậm, ở chính giữa cười đến run hết cả người.
Triệu Hằng đóng cửa lại rời đi.
Cô đi không có mục đích, cuối cùng đi đến tiệm cơm kia. Trời đã hơi tối, thực khách nối liền không dứt, mùi hương đậm đặc bốn phía.
Tay cô đút vào túi áo khoác ngoài, đầu ngón tay chạm phải một vật, lấy ra xem là một miếng băng dán cá nhân.
Cô ngẩn người, nhìn mu bàn tay trái, vết thương đã đóng vảy.
Cô xé ra, dán lên vết thương đã khép lại.
Triệu Hằng trở lại cửa tiểu khu, trả tiền phí đỗ xe, cô lái xe rời đi, đỗ ở ga ra Hoa Vạn Tân Thành.
Cô định đến chỗ này giết thời gian.
Mấy phút đồng hồ sau, cô đứng ở cửa phòng 1003, đút chìa khóa, khẽ chuyển động, cửa vừa mở ra, cảm xúc khó có thể khống chế được nữa, cô nhấc chân đạp vào cửa, che mặt ngồi xổm xuống.
Bầu trời dần tối, sắc tối lan tràn, cho đến khi tia sáng cuối cùng bị nuốt chửng trong hai phút, Chu Dương ở trong phòng ngủ, mới mang theo một bình nước màu hồng, ngồi vào bên cửa.
Anh móc ra hộp thuốc lá trong túi, ngậm vào miệng, sau đó lấy ra bật lửa, ngón tay chậm rãi vuốt ve chốt mở, nhưng không ấn xuống.
Anh sợ tiêngs đánh lửa sẽ ảnh hưởng đến cô.
Trong bóng tối, anh chăm chú lắng nghe tiếng buông thả kia.