Triệu Hằng đạp chậm. Tốc độ chậm đi, xe đạp khó mà giữ được thăng bằng, đầu xe cô hơi lảo đảo.
Chu Dương thử giúp cô đở lấy tay lái, nhưng Triệu Hằng vẫn giống như là lung lay sắp đổ. Tốc độ đi bộ và đạp xe vốn khác biệt, khó có thể miễn cưỡng.
Chu Dương nói “Cô cứ đi đi, cẩn thận một chút. Nhớ đường chứ?”
“Nhớ.”
Triệu Hằng cũng không cậy mạnh nữa, cô đạp nhanh hơn một chút. Chu Dương tụt lại chỉ ba bước sau cô, bước chân anh to, cơ bản có thể giữ được khoảng cách như vậy.
Xe đạp đỗ ở bãi công cộng gần cư xá, Triệu Hằng đi theo Chu Dương.
Đường lần trước đã đến, lại đi lần nữa, Triệu Hằng mới phát hiện bệnh hay quên của cô cũng không quá nghiêm trọng, đi thẳng rẽ phải lại đi về phía trước, toà nhà số 8 tầng 2.
Mở cửa vào nhà, Triệu Hằng hỏi anh “Có phải thay giày không” lần trước cô không thay.
Chu Dương từ trong tủ giày lấy ra một đôi dép lê nam size hơn 40, Triệu Hằng trông thấy còn có cả của phụ nữ.
Chu Dương nói: “Cô đi đôi này của tôi, mới đánh rửa không lâu. Mấy đôi kia là của người thuê khác.”
“Vâng.” Triệu Hằng đi dép lê của anh vào, phần đầu trống một khoảng lớn, cô thu chân gót lai thừa khoảng rộng, cảm giác không thoải mái, cô cúi đầu nhìn chân đối phương, ít nhất cũng phải size 44, quả thực khó mà mua được dép.
Đây là đôi dép lê nam lớn nhất cô từng đi.
Chu Dương cũng không có dép lê thừa, anh lấy đôi ở nhà tắm đi tạm. Triệu Hằng để túi lên ghế sô pha, hỏi anh: “Khách thuê cùng anh không ở đây sao?”
Chu Dương nói: “Tất cả đều về nhà đón năm mới rồi.”
“À.”
Triệu Hằng trước đó đã biết anh thuê chung nhà với người khác, đêm đó cô đi phòng bếp rót nước, phong cách cốc chén khác nhau, lúc rời đi cô cũng nhìn thấy số lượng giày khác biệt.
Chu Dương đi mở tủ lạnh, hỏi cô: “Cô có kiêng ăn gì không?”
“Không có, gì tôi cũng ăn được.”
“Cô thích ăn cay à?” Anh nhớ rõ lần trước cô bỏ không ít tương ớt vào bát mỳ.
Triệu Hằng gật đầu: “Thích ăn với cơm.”
Chu Dương cười cười, “Vậy làm mấy món cay cho cô.”
Triệu Hằng nghe anh nói lời này, nhìn anh một cái.
Chu Dương lấy đồ ăn và thịt đông trong tủ lạnh ra, Triệu Hằng thấy khắp tủ lạnh của anh toàn là đồ ăn, hỏi: “Những thứ này đều là anh mua sao?”
Chu Dương gật đầu, vừa lấy đồ vừa trả lời, “Thịt là mua từ sớm, lo năm mới giá cả sẽ tăng, tôi mua nhiều một chút. Rau quả thì mới mua sáng nay.”
Lấy xong đồ ăn, Chu Dương bảo cô đi ra ngoài ngồi, anh đi lấy hoa quả cho cô. Triệu Hằng nói: “Không cần khách sáo, có cần tôi hỗ trợ không?”
Chu Dương nói: “Không cần, cô xem TV đi.” Anh giúp cô mở TV.
Ngồi không cũng quá tự tại, Triệu Hằng vẫn đi hỗ trợ, Chu Dương không đuổi cô, anh suy nghĩ, nhờ cô hỗ trợ rửa rau.
Trong bồn đã có một tảng thịt bò đang rã đông, đây là Chu Dương lấy ra từ trong tủ lạnh lúc trưa.
Anh lại lấy miếng thịt đông vừa lấy ra ngâm vào nước lạnh, lại từ trong thùng nhựa lấy ra một con cá quả.
Triệu Hằng rửa đồ ăn hỏi anh: “Anh thường xuyên tự nấu cơm sao?”
Chu Dương xử lý cá nói: “Ừ, bình thường tuỳ tiện làm một hai món. Thỉnh thoảng ăn bên ngoài. Còn cô, bình thường có hay nấu cơm không?”
“Ít lắm.” Triệu Hằng nói, “Lúc đại học sống ở trường, không có điều kiện này, sau khi đi làm lại quá bận, không phải tiếp khách hàng ăn cơm, thì là quá mệt nên ăn ngoài.”
Chu Dương nghĩ đến tình trạng hiện tại của cô, hỏi: “Gần đây cô không bận sao?”
“Vừa đổi công việc, không bận lắm.”
Triệu Hằng rửa trong chốc lát, mới phát hiện áo khoác quá vướng, tay áo sẽ dính nước. Cô lắc tay, cởi áo khoác, đi ra bên ngoài để.
Chu Dương nói: “Không có giá treo, cô để lên ghế sô pha đi.”
“Vâng.” Triệu Hằng vắt áo khoác lên ghế sô pha, trên người hơi lạnh, cô khẽ ho vài tiếng.
Chu Dương cắt cá, ngẩng đầu nhìn Triệu Hằng. Bên trong cô mặc áo len bó sát màu đen, đường cong phập phồng, kích thước lưng áo rất nhỏ.
Anh cúi đầu xuống, lại cắt mấy miếng cá, sau đó rửa tay.
Chu Dương lấy ra một cốc thủy tinh, bỏ vào chút muối, rót nước ấm vào, đưa tới nói: “Uống chút nước muối ấm, tôi pha nhạt lắm.” Dừng một chút, “Cũng không biết có tác dụng hay không, các cụ trong nhà đều bảo như vậy.”
Triệu Hằng nói: “Thực ra sẽ gia tăng gánh nặng cho thận.”
Chu Dương: “Thật sao, vây đừng uống.”
Triệu Hằng cầm cốc trong tay anh, “Mấy ngày nay khi ngủ tôi luôn đổ mồ hôi, uống chút nước muối ấm cũng tốt, hơn nữa cái này quả thực có thể giúp cổ họng bớt sưng.”
Chu Dương nhớ tới đêm trước anh sờ thấy người cô đổ đầy mồ hôi, anh hỏi: “Cô hạ sốt chưa?”
“Hạ rồi.” Triệu Hằng đã uống vài ngụm nước muối, tránh khỏi tầm mắt của anh.
Chu Dương cũng không hỏi tiếp nữa, anh ướp gia vị cho cá rồi để sang bên cạnh, xử lý thịt.
Triệu Hằng rửa sạch sẽ rau, thái luôn, Tay nghề của cô không tệ, Chu Dương nhìn, nói: “Không phải nói rất ít khi xuống bếp sao nhìn động tác chả giống chút nào.”
Triệu Hằng cười nói: “Khi còn bé tôi thường xuyên làm.”
“Khi còn bé?”
“Ừ.” Cô không nói thêm.
Đồ ăn đều đã chuẩn bị tốt, Chu Dương rửa nốt hoa quả, bảo cô đi vào phòng khách ăn. Triệu Hằng ngồi xuống sô pha, quay đầu nhìn về phía phòng bếp, thấy Chu Dương đã đeo tạp dề.
Anh mặc một chiếc áo màu xám mỏng, tạp dề xanh đỏ loè loẹt trên người có vẻ hơi chật.
Khổ người anh cao lớn, đứng trước bếp, lưng hơi cúi xuống.
Đây là tư thế luyện ra do cuộc sống.
Tốc độ tay Chu Dương nhanh, trước khi tiết mục cuối năm phát sóng, anh gọi người: “Ăn cơm thôi.”
Triệu Hằng từ trên ghế đi ra, ngồi vào trước bàn ăn.
Chu Dương nói: “Trong nồi còn kho thịt bò, ăn trước đã.”
Đầy một bàn thức ăn ngon, canh cá chua cay, sườn xào chua ngọt cũng thơm vô cùng.
Chu Dương mở một chai rượu trắng, hỏi cô: “Uống chút nhé?”
Triệu Hằng liếc chai rượu, nhận ra là nhãn hiệu đêm trước hai người uống, cô hơi mất tự nhiên, nói: “Không uống đâu, tôi uống nước thôi.”
Chu Dương đi rót nước cho cô.
Triệu Hằng nếm đồ ăn nói: “Tay nghề của anh tốt thật.”
“Ăn nhiều một chút.” Chu Dương uống rượu nói.
Qua một lát, thịt bò kho ra nồi, Chu Dương bưng lên bàn. Anh thích ăn thịt, bữa tối này rất phong phú.
Triệu Hằng nhìn một bàn đồ ăn, hỏi: “Một mình anh cũng chuẩn bị làm nhiều như vậy sao?”
“Mặc kệ mấy người, năm mới phải đón cho tốt chứ.”
Triệu Hằng cười nói: “Một mình tôi chắc chắn sẽ không làm.”
“Vất vả một năm, cũng là để đón năm mới, không thể quá bạc đãi chính mình.”
Triệu Hằng nói: “Anh vất vả một năm vì để đón năm mới sao?”
Chu Dương suy nghĩ, không đáp hỏi lại:”Cô vất vả một năm là vì gì?”
Triệu Hằng nói: “Kiếm tiền đó.”
“Sau khi kiếm tiền thì sao?”
“Đương nhiên là hưởng thụ cuộc sống.”
“Vậy năm mới tại sao không hưởng thụ một chút.”
Triệu Hằng nhìn về phía anh, khẽ mỉm cười nói: “Cũng đúng, vậy thì vì năm mới.”
Tiết mục cuối năm sớm đã bắt đầu, tất cả người chủ trì đều là gương mặt quen thuộc, lời kịch cũng dài dòng chả đổi mới, đây là truyền thống đặc sắc của Trung Quốc, ca tụng Đảng ắt không thể thiếu. Hai người vừa ăn vừa xem.
TV trong phòng khách là chủ nhà để lại, nho nhỏ, hình ảnh không tốt, khó coi, hình ảnh không đủ rõ ràng, nhưng bày trong phòng khách nho nhỏ, cũ kĩ này lại thật hợp.
Triệu Hằng nhìn, hỏi anh: “Bình thường anh đón năm mới thế nào?”
“Lúc còn ở nhà, giao thừa cơ bản đều đón ở nhà, không có gì đặc biệt.” Chu Dương nhớ lại, “Ăn bữa cơm, giúp đốt pháo hoa.”
“Nhà anh còn có thể đốt pháo hoa sao?”
“Đều là trẻ con nhà họ hàng mua, nhưng không dám đốt.” Chu Dương cầm chén rượu, hỏi, “Còn cô thì sao, trước kia đón năm mới thế nào?”
“Cũng rất bình thường.” Triệu Hằng không có gì cần nhớ lại cả, cô nhìn về phía TV nói, “Cơm nước xong xuôi xem tiết mục cuối năm.”
“Không đi chơi?” Chu Dương hỏi.
Triệu Hằng nói: “Bạn bè đều về nhà ăn bữa cơm đoàn viên, không có người đi ra ngoài chơi.”
Cô vô thức nhắc đến là bạn bè, chứ không phải người nhà. Chu Dương không hỏi tiếp nữa.
Triệu Hằng không thích tiết mục cuối năm hôm nay, nhiều sân khấu, một đống người dẫn chương trình, cô chỉ thích hình thức ngày xưa.
Uống xong cốc, Triệu Hằng nhìn nửa bình rượu. Chu Dương ngước mắt nhìn cô, cô rót non nửa chén.
Triệu Hằng giơ chén lên, “Năm rồi tôi thật xui xẻo, hi vọng năm nay có thể gặp may mắn. Năm mới vui vẻ.”
Chu Dương cầm lấy chén, khẽ cụng với cô, nhìn vào mắt cô nói: “Chúc điều ước của cô thành hiện thực.”
Rượu qua ba tuần, trên bàn chỉ còn lại một chút đồ ăn thừa, Triệu Hằng ăn không được bao nhiêu, hơn nửa đều tiến vào dạ dày Chu Dương.
Triệu Hằng uống hơi nóng, cô đi ra ban công hóng gió giải rượu. Nhà nhà đốt đèn, phóng tầm mắt toàn là màu đỏ vui mừng, bên đường cư xá treo không ít đèn lồng màu đỏ tô đậm bầu không khí.
Chu Dương ở bên cạnh châm một điếu thuốc, suy nghĩ bay xa.
Triệu Hằng dựa vào lan can hỏi: “Anh nói xem những người khác đón giao thừa thế nào?”
“Nhiều màu nhiều sắc.” Chu Dương hình dung, “Một phòng đầy người, hút thuốc uống rượu ăn cơm, giúp nhau thổi phồng khoác lác, giả mù sa mưa chi tiền lì xì, hỏi công tác hỏi tiền lương, lại giục kết hôn. Có tiền đi ra ngoài chơi, không có tiền chịu đựng không cãi nhau, mê tín đi vào chùa thắp hương. Cũng đều như vậy.”
Triệu Hằng mỉm cười.
Lông mày cô cong lên, ánh sáng mềm mại hiện trong mắt, tóc dài bị gió khẽ thổi phất bên má.
Chu Dương nhìn chằm chằm nụ cười của cô, tự nhiên dời ánh mắt, hỏi: “Mặc như vậy không lạnh sao?”
Cô không mặc áo khoác, chỉ mặc mỗi áo len màu đen.
Triệu Hằng lắc đầu: “Không lạnh, anh mặc còn ít hơn tôi.”
Chu Dương nói: “Tôi máu nóng.”
Triệu Hằng bỗng nhiên nghĩ đến nhiệt độ cơ thể nóng rực dưới lớp áo anh, cô mấp máy môi, nói sang chuyện khác, “Đúng rồi, anh có thắp hương không?”
Chu Dương nói: “Có chứ, thắp hộ mẹ và bà ngoại, lúc kia tôi vẫn còn đi học.”
Triệu Hằng chả mấy khi đi chùa, cô không tin quỷ thần, nhưng mẹ nuôi cô tin Phật, trong nhà có bàn thờ Phật và kinh kệ. Cô hỏi: “Đi cầu cái gì?”
Chu Dương phủi bụi trên lan can, nói: “Cầu cơ thể khỏe mạnh, còn có phù hộ tôi thi đỗ đại học.”
“Anh không thi đỗ.”
Chu Dương xoay người dựa vào lan can, cười nói: “Không học cái xấu cũng không tệ rồi, còn thi đại học thì…” Thoáng im lặng một lúc, nụ cười trên mặt nhạt xuống, “Khi đó không hiểu chuyện.”
Triệu Hằng yên lặng một lúc, nói khẽ: “Con người dần dần mới trưởng thành.”
Cô nhìn ngọn đèn xa xa. Có lẽ là năm mới này quá lạnh lẽo, lúc này cô lại muốn đi chùa xem náo nhiệt, cùng một đống người vượt qua 12 giờ, cầu thần bái Phật, mong năm mới thái bình.
Triệu Hằng hỏi: “Anh từng đi chùa ở đây chưa?”
Chu Dương lắc đầu: “Chưa, tôi không tin cái này.” Anh suy nghĩ, hỏi, “Cô muốn đi thắp hương?”
“Ừ.” Triệu Hằng nói phong long, “Để tôi xem mấy giờ rồi.” Cô vào nhà tìm điện thoại.
Chu Dương dập tắt thuốc lá, cùng cô đi vào. Tiết mục cuối năm đang phát tiểu phẩm của Quách Đông Lâm và Mã Thiên Vũ, hình như đã đến đoạn cuối.
Triệu Hằng đã mặc áo khoác, cô vuốt hết tóc ra sau, nói “Có lẽ còn kịp, còn hơn một tiếng nữa.”
“Cô đi như thế nào?”
Triệu Hằng cầm lấy điện thoại tra bản đồ, cúi đầu nói: “Gần đây hình như không có xe buýt, tôi nhớ bên kia có chốt giao thông, cũng không quá xa, đạp xe chỉ khoảng bốn năm mươi phút.”
Chu Dương cũng cầm lấy áo khoác “Tôi cũng đi.”
Triệu Hằng sững sờ, ngẩng đầu nhìn anh.
Chu Dương mặc áo, không để ý tới ánh mắt của cô.