Năm 2016 là một năm không xuân.
Triệu Hằng vốn lên kế hoạch năm nay sẽ kết hôn, nhà tân hôn cũng đã mua. Vậy mà mọi sự đều không thành, cái gì cũng bị mất, bạn trai 7 năm đề nghị chia tay. Cô dùng tất cả số tiền còn lại của bản thân để biến căn nhà tân hôn hoàn toàn thuộc về mình, và cũng nhờ đó mà gặp gỡ với chàng trai làm nghề lắp đặt thiết bị nhà cửa Chu Dương.
Như hai cọng cỏ gặp được nhau trong những ngày sóng gió, tình yêu của họ đến một cách rất tự nhiên. Họ ở bên nhau, sưởi ấm cho nhau, cùng nhau chia sẻ những khó khăn. Chu Dương chỉ là một người lao động chân tay bình thường, không học hành, không bằng cấp, còn Triệu Hằng lại là thành phần trí thức trong xã hội. Họ có quá nhiều điểm khác biệt, nhưng đồng thời, họ cũng rất giống nhau. Cả hai người đều là những kẻ cô đơn, không người thân, không nhận được yêu thương, không còn nhà để về. Chính vì lẽ đó, mà cả hai đã tìm thấy nhau, để rồi nắm tay nhau đi hết cả chặng đường.
Mình rất thích cách Chu Dương yêu Triệu Hằng. Tình yêu của anh không hoa mĩ, không lãng mạn, không cầu kỳ xa hoa, nó mộc mạc như chính con người anh vậy. Anh chưa từng một lần nói lời yêu, nhưng anh sẽ vì Triệu Hằng mà vào bếp nấu cơm, lặng lẽ tô lại son môi cho cô, không ngần ngại đứng ra bảo vệ cô trước mọi bất công. Anh muốn cho cô một mái nhà. Dù rằng có lúc phải chia xa, nhưng tình yêu ấy vẫn vẹn nguyên như thuở ban đầu, đợi đến khi xuân khởi, anh sẽ trở về bên em.
Đọc Xuân Khởi, mình như cảm nhận được một góc của cuộc sống, bởi nó chân thực quá, chân thực đến mức mình cảm thấy xót xa. Triệu Hằng là một cô gái mạnh mẽ, luôn một mình đối mặt với mọi khó khăn. Nhưng bởi vì cô ấy quá mạnh mẽ, nên không ai thấu hiểu những vất vả cô đã trải qua. Chỉ vì Triệu Hằng giỏi giang, kiếm được tiền, quen bạn trai giàu có, nên phải có trách nhiệm nuôi dưỡng người em trai tàn tật cả đời, chu cấp cho người mẹ ruột khó khăn. Nhưng liệu ai biết rằng, người mẹ ấy đã bỏ rơi cô từ khi lọt lòng, người đàn bà ấy đâu yêu thương gì cô, vì muốn tiền của cô mà làm khó cô hết lần này đến lần khác. Đâu ai biết rằng, để kiếm được những đồng tiền ấy, cô đã phải vất vả như thế nào, làm việc không kể ngày đêm, chắt chiu từng chút từng chút một. Thật may là nhân quả luân hồi, người tốt sẽ gặp được điều lành, những người độc ác rồi sẽ có được những kết cục xứng đáng mà thôi.
Triệu Hằng và Chu Dương là hai người trưởng thành giống với đa phần những người trưởng thành khác trong xã hội, ngày ngày vật lộn với cơm áo gạo tiền, cố gắng làm việc để vươn lên. Tình yêu của họ không có hoa đẹp nến thơm, không hẹn hò lãng mạn, không có những buổi xem phim cuối tuần, không có rượu vang cùng với nhà hàng đắt đỏ. Tình yêu của họ gắn liền với củi gạo dầu muối, muốn mua gì cũng phải đắn đo cân nhắc, đi đâu cũng cần tính toán kĩ càng. Họ ở bên nhau không kèn không trống, thậm chí không cần một lời tỏ tình chính thức, không cần hứa hẹn xa xôi. Họ là như thế, bạn là như thế, tôi cũng là như thế, đó chính là sự tàn nhẫn nhất trong thế giới của người trưởng thành.
Nhưng dù cuộc sống có khó khăn, tình yêu ấy vẫn nở rộ như mùa xuân đến đúng hẹn. Chu Dương chưa từng một lần nói yêu Triệu Hằng, nhưng mình biết, tình yêu của anh lớn đến mức nào, và mình cũng tin Triệu Hằng luôn luôn biết rõ điều đó. Triệu Hằng là một người con gái rất lý trí, luôn cân nhắc tính toán trước khi làm bất cứ việc gì. Có lẽ, yêu anh, thậm chí hy sinh rất nhiều thứ vì anh là việc làm không lý trí nhất trong cuộc đời cô. Nhưng cô biết, anh hoàn toàn xứng đáng với điều đó, xứng đáng với tình yêu của cô, cũng xứng đáng để cô gửi gắm cả cuộc đời.
Năm 2016 là một năm không xuân, nhưng tình yêu của họ đã bắt đầu từ mùa xuân đó. Ba năm sau, họ cuối cùng cũng có thể viết lên mùa xuân của riêng mình…
“Năm nay là một năm không xuân. Vậy thì thế nào chứ, mùa xuân vẫn là đúng hẹn tới rồi, giống như mấy ngày trước tôi nhìn thấy nụ hoa ven đường kia, sáng nay nó đã nở rộ thành một đóa hoa dại.
Sương lạnh không tan, nó cũng tự mình nở rộ, dù là năm không xuân, mùa xuân vẫn thức tỉnh. Các bạn, ngày hôm qua trôi qua thế nào, có nhận được quà xuân không?”