Kiều Nguyễn tới muộn, đúng vào lúc bệnh viện bận rộn nhất, chỉ lấy số thôi cũng phải đứng xếp hàng rất lâu.
Bọn họ kiểm tra xong đã về từ sớm rồi.
Cô hỏi Lâm Trản: “Cậu không về cùng bọn họ à?”
Lâm Trản lắc đầu ngao ngán: “Tầm này không dễ gọi xe, cho nên em…đợi thêm một lát, các sư huynh sư tỷ khác về trước hết rồi.”
Như vậy à.
Kiều Nguyễn nhìn đồng hồ, cũng đã sắp đến giờ phải quay lại phòng thí nghiệm.
Cô nhìn về phía Thẩm Phụ: “Em về trước đây, lần sau lại gặp.”
Anh gật đầu, nụ cười thong dong: “Ừ.”
Chưa từng nhiều lời.
Từ vừa rồi đến bây giờ, anh có vẻ không có khác thường quá rõ ràng, chỉ là dần dần trở nên trầm mặc.
Giống như hiểu ra rằng có những thứ, ở nơi mà anh không nhìn thấy, đang từ từ phát sinh biến hóa.
Đúng vậy, mười năm này, anh tận mắt nhìn thấy Kiều Nguyễn trưởng thành, nhìn cô trở thành một người lớn có thể đảm đương một mình.
Nhưng trong thế giới của Kiều Nguyễn, mười năm này, anh vắng mặt.
Thẩm Phụ với cô, chẳng qua chỉ là một người bạn xa lạ mười năm không gặp mà thôi.
Nhân sinh của cô, cũng đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Những biến hóa đó, không có anh.
Thẩm Phụ nhìn theo cô rời đi, cho đến khi cô lên xe, đến tận khi không nhìn thấy nữa, anh cũng chậm chạp chưa thu hồi tầm mắt.
Giống như vẫn còn chưa cam tâm.
Không cam lòng cứ như vậy nhìn cô đứng chung một chỗ cùng những người khác.
Anh bất đắc dĩ cười cười.
Lý Nguyệt Minh nhận được tin nhắn của Kiều Nguyễn thì lập tức gọi điện thoại cho cô.
Có rất nhiều chuyện cô ấy quan tâm, quan tâm cảm nhận của Kiều Nguyễn, quan tâm mấy năm nay Thẩm Phụ như thế nào, quan tâm bọn họ gặp mặt xong phát sinh những gì.
Khi mấy vấn đề này hoàn toàn không có giảm xóc ném toàn bộ cho Kiều Nguyễn thì cô đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó được thông suốt.
“Nguyệt Minh, tự nhiên cảm thấy tớ rất kỳ quái.”
Cô nói: “Tớ vẫn luôn cho rằng tớ còn thích anh ấy, tớ không quên anh ấy. Nhưng gặp lại nhau, dường như trong lòng tớ không có bao nhiêu xúc động.”
Hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ, cùng gia đình mà cô sinh sống khiến Kiều Nguyễn trở thành một người cực kỳ cực đoan.
Thích là thích, không thích là không thích, hơi thích và tương đối thích đều là tình cảm không có trách nhiệm.
Cô muốn được kiên định lựa chọn.
Người như Thẩm Phụ, tình cảm của anh giống như có thể dành cho bất luận kẻ nào, cho Kiều Nguyễn, cũng có thể cho những người khác.
Cho nên cô không cần.
Khi nhận thấy được tín hiệu rõ ràng của Thẩm Phụ, cô cũng có thể nghĩa vô phản cố quay đầu rời đi.
Kiều Nguyễn chính là một người như vậy, cô thiếu tình yêu, nhưng cũng không phải tình yêu của ai cô cũng tiếp nhận.
Cô muốn chính là thứ tình cảm ‘không phải là cô thì không được’.
Bởi vì cô không muốn bị vứt bỏ, không muốn một ngày nọ đột nhiên bị cho biết rằng: ‘cô lại không được yêu’.
Thời điểm Giang Bắc đổi mùa thì khí hậu cực kỳ khô, mỗi khi đến thời gian này cổ họng của Kiều Nguyễn lại đau.
Khô khốc như mấy ngày mấy đêm không uống nước.
Giáo sư dẫn theo mấy mấy nghiên cứu sinh tham quan phòng thí nghiệm, Kiều Nguyễn đang bọc thảm ngáp.
Trần Giáng thấy, hỏi cô: “Không ngủ được à?”
Kiều Nguyễn xoa xoa cái mũi: “Hình như hơi cảm mạo.”
Anh lập tức chạy ra xa 3 mét, như thể Kiều Nguyễn là mãnh thú hồng thủy dọa người: “Đừng lây cho anh.”
Kiều Nguyễn kéo khẩu trang lên, dựa vào lưng ghế phát ngốc.
Cô ngây ngốc chính là cái gì cũng không nghĩ, hoàn hoàn thả trôi mình.
Đang ngơ ngác thì ngủ gật cũng là chuyện bình thường.
Lâm Trản hỗ trợ giáo sư xong, trên đường chuồn ra cố ý mua cà phê cho Kiều Nguyễn.
“Sư tỷ, uống cái này một chút thì sẽ không mệt.”
Trần Giáng ở bên cạnh ồn ào: “Trong mắt chỉ có sư tỷ, các sư ca ở đây không nhìn thấy à?”
Mặt Lâm Trản lại đỏ, gãi gãi gáy: “Em…em quên mất, bây giờ em đi mua.”
Nói xong, cậu ta thật sự chuẩn bị đi ra ngoài.
Trần Giáng gọi lại: “Đi thật à, tôi nói giỡn thôi.”
Lâm Trản cười cười: “Không sao, dù sao cũng không xa, em lái xe đi.”
Cậu ta đi rồi, lần này Trần Giáng không gọi lại nữa.
Ngược lại nhìn về phía Kiều Nguyễn, trêu chọc hỏi: “Tôi xem tiểu sư đệ này đối với em cảm thấy rất hứng thú, thục nữ các em không phải đều thích loại cún con này sao?”
Kiều Nguyễn không tiếp lời, nhìn chằm chằm ô gạch thứ ba bên trái phát ngốc.
Hôm nay có lẽ là ngày nhàn rỗi nhất trong suốt mấy ngày hôm nay nhỉ.
Khó được lúc có thể nhàn rỗi lâu như vậy.
Kết quả kiểm tra của bệnh viện đã tới một phần, tâm lý của người ở phòng thí nghiệm hoặc nhiều hoặc ít đều tồn tại một chút vấn đề.
Ngày đêm trường kỳ điên đảo áp lực tăng sẽ dẫn đến rất nhiều vấn đề.
Lãnh đạo viện thông báo cho bọn họ, buổi chiều sẽ có bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp tới đây.
Nghe nói là bạn của ông ấy, cao tài sinh*, rất trâu bò.
(*Cao tài sinh: sinh viên có năng lực xuất sắc)
Chưa đến 30 đã lăn lộn đến vị trí bác sĩ chủ nhiệm còn không trâu bò sao.
“Nhưng không dễ ở chung lắm, đối với ai cũng lạnh như băng.”
Bác sĩ chủ nhiệm, chưa đến 30.
Ngoại trừ một cái cuối cùng ‘không dễ ở chung’ là không phù hợp, thì Kiều Nguyễn dường như có thể khẳng định đó là Thẩm Phụ.
Cô không hy vọng lại lần nữa gặp được anh, thay đồ thí nghiệm nói đi trước.
Không đợi cô mở cửa đã đụng phải Thẩm Phụ từ bên ngoài tiến vào.
Đi cùng anh còn có lãnh đạo của Viện.
Anh mặc tây trang màu xám đậm được cắt may khéo léo, cởi bỏ áo blouse trắng rộng thùng thình, hiện tại anh giống như hoàn toàn không che giấu mà để lộ ra toàn bộ mũi nhọn của mình.
Thiếu vài phần văn tĩnh nho nhã, càng tăng thêm vẻ thanh lãnh đạm mạc.
Ngoại hình cực kỳ ưu việt khiến văn phòng nháy mắt an tĩnh lại.
Đứng bên cạnh lãnh đạo thân cao chuẩn 1 mét 8 còn rõ ràng cao hơn một đoạn.
Cho dù không nói lời nào, chỉ đứng ở đó thôi cũng cho người ta một loại cảm giác áp bách cực kỳ mạnh mẽ.
Trần Giáng nghĩ, quả nhiên không sai, người này đúng là không dễ ở chung.
Lãnh đạo giới thiệu: “Vị này chính là bác sĩ chủ nhiệm khoa Tâm lý của bệnh viện Giang Bắc, bác sĩ Thẩm…… Thẩm Phụ.”
Có lẽ cái tên quá mức tùy tiện kia khó mà nói nên lời.
Thẩm Phụ chỉ gật đầu, xem như chào hỏi.
Giây tiếp theo, tầm mắt tìm kiếm của anh nhìn đến gương mặt quen thuộc mới dừng lại.
Khóe miệng dãn ra nụ cười dịu dàng, anh nhìn về phía Kiều Nguyễn.
“A Nguyễn.”