Xương Sườn Mềm

Chương 31
Trước
image
Chương 31
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 47
  • Chương 48
  • Chương 49
  • Chương 50
  • Chương 51
  • Chương 52
  • Chương 53
  • Chương 54
  • Chương 55
  • Chương 56
  • Chương 57
  • Chương 58
  • Chương 59
  • Chương 60
  • Chương 61
  • Chương 62
  • Chương 63
  • Chương 64
  • Chương 65
  • Chương 66
  • Chương 67
  • Chương 68
  • Chương 69
  • Chương 70
  • Chương 71
  • Chương 72
  • Chương 73
  • Chương 74
  • Chương 75
  • Chương 76
  • Chương 77
  • Chương 78
Tiếp

Trong một khoảng thời gian rất dài sau đó, Kiều Nguyễn không gặp lại Thẩm Phụ.

Ngay cả Trần Giáng cũng bắt đầu nghi hoặc: “Trước kia không phải mỗi ngày anh ta đều tới quấy rầy em vài lần à, sao dạo này không tới, không nhìn thấy hy vọng nên cuối cùng cũng chịu từ bỏ rồi à?”

Kiều Nguyễn tiếp tục thử lại phép tính kết quả thực nghiệm, đầu cũng không buồn nâng lên: “Từ bỏ là tốt nhất.”

Trần Giáng tay chống cằm, nhìn Kiều Nguyễn lắc đầu, tựa như cảm khái lại tựa như khích lệ: “Anh ta tàn nhẫn, em cũng tàn nhẫn.”

Tay Kiều Nguyễn ngừng lại, cô ngước mắt: “Tàn nhẫn?”

Trần Giáng híp mắt cười nói: “Xem ra em trường kỳ ngâm mình trong phòng thí nghiệm ngâm hỏng cả đầu óc của mình rồi.”

Nhưng cũng phải, đến nữ trà xanh Kiều Nguyễn còn không nhận ra, càng đừng nói nam trà xanh.

Cô không nhận ra cũng bình thường.

Có vẻ quá thẳng thắn cũng không phải chuyện tốt.

Bác sĩ Lý cầm bệnh án gõ cửa phòng làm việc của Thẩm Phụ.

Người sau chỉ nâng mí mắt, ánh mắt dừng lại trên người anh không đủ một giây.

Bác sĩ Lý tự giác đi vào: “Xem luận văn của sinh viên à?”

Thẩm Phụ gật đầu, không nói tiếp.

Bác sĩ Lý giương mắt nhìn thoáng qua khắp nơi: “Y tá Triệu nói hình như dạo này tâm trạng của cậu không tốt lắm nên lo lắng muốn chết, cố ý nhờ tôi đến xem cậu, thuận tiện khai sáng mở đường dẫn lối cho cậu một chút.”

Thẩm Phụ thờ ơ.

Bác sĩ Lý nói: “Tôi bảo cô ấy tự mình tới, kết quả cô ấy đỏ mặt, cậu đoán xem cô ấy nói thế nào?”

Hỏi xong cũng không chờ được câu trả lời, bác sĩ Lý cũng sớm đã thành thói quen.

Quen với sự lạnh nhạt của Thẩm Phụ.

“Cô ấy nói sợ quấy rầy đến cậu.”

Y tá Triệu là thực tập sinh năm nay vừa tới, tuổi còn nhỏ, mới 21 tuổi.

Mặt mũi đáng yêu, tính cách cũng ngoan ngoãn.

Nữ sinh ngoan ngoãn kiểu này ở trong trường học cũng phải tranh nhau đoạt tới tay chứ đừng nói là ra ngoài làm việc.

Nhưng người ta sống chết cũng chỉ ưng một mình Thẩm Phụ, còn lại ai cũng chướng mắt.

Nói không ghen ghét là giả, nhưng Thẩm Phụ quả thật có mị lực này.

Tuổi trẻ đầy hứa hẹn, lớn lên còn cực kỳ đẹp trai, mặc áo blouse trắng còn soái hơn mấy nam idol trang điểm tỉ mỉ.

Thẩm Phụ ngước mắt: “Nói xong chưa?”

Bác sĩ Lý chần chờ gật đầu: “Coi….. Coi như xong.”

“Tôi còn có việc.”

Đây coi như là lệnh đuổi khách tương đối uyển chuyển.

Bác sĩ Lý xấu hổ cười hai tiếng: “Vậy tôi không quấy rầy cậu nữa.”

Anh đi rồi, văn phòng lại quay về với sự yên tĩnh.

Thẩm Phụ trầm mặc hồi lâu, mở ngăn kéo, nhìn màn hình di động xám ngoét bên trong.

Vươn tay ra rồi lại rút lại.

Còn chưa đến lúc.

Chờ thêm một chút nữa đi.

Bác sĩ Lý từ văn phòng Thẩm Phụ ra, y tá Triệu mắt trông mong đứng ở cuối hành lang.

Bác sĩ Lý vừa ra cô đã đuổi kịp: “Bác sĩ Thẩm thế nào, tâm trạng anh ấy có tốt hơn chút nào không?”

Bác sĩ Lý thở dài: “Bác sĩ Thẩm của cô là bác sĩ tâm lý, tôi còn có thể khai sáng cái gì nữa.”

Hơn nữa cậu ta căn bản không cho anh cơ hội khai sáng.

Y tá Triệu cúi đầu, mím chặt môi: “Nhưng mà…nhưng mà……”

Thấy cô sắp khóc, bác sĩ Lý tức khắc cảm thấy đau đầu.

Anh không chịu được nhất là con gái khóc trước mặt mình, đặc biệt còn là gái đẹp.

“Nếu cô lo lắng thì có thể tự mình đến thăm cậu ta.”

Y tá Triệu lắc đầu: “Tôi không dám.”

“Có cái gì không dám, cậu ta cũng không ăn thịt cô.”

Tay cô gắt gao bóp lòng bàn tay mình: “Tôi không dám…… Tôi không dám nói chuyện với bác sĩ Thẩm.”

Bác sĩ Lý: “……”

Anh bất đắc dĩ lắc đầu, mấy em gái bây giờ càng ngày càng thích làm ra vẻ, càng ngày càng biệt nữu.

Những ngày sau đó, trên bàn làm việc của Thẩm Phụ sẽ xuất hiện một chiếc hộp tiện lợi.

Anh chưa từng mở ra, cũng không thèm nhìn một cái, tất cả đều ném vào thùng rác.

Dần dần, anh cũng không còn kiên nhẫn.

Ngày nọ cố ý tới sớm một chút, đúng lúc nhìn thấy cửa văn phòng bị một người thật cẩn thận đẩy ra.

Bước vào là một nữ sinh mặc đồng phục y tá.

Thẩm Phụ không có ấn tượng.

Dường như không nghĩ tới anh sẽ đến sớm như vậy, y tá Triệu sững sờ.

Theo bản năng muốn giấu hộp tiện lợi ra phía sau: “Bác..bác sĩ Thẩm.”

Anh lời lẽ đơn giản hỏi thẳng: “Là của cô?”

Triệu hộ sĩ theo bản năng nhìn thoáng qua phía sau, sau đó gật đầu: “Tôi…… Tôi thấy hình như anh không có thói quen ăn sáng, cho nên lo lắng……”

“Sau này đừng mua nữa.” Anh cởi áo khoác, treo trên giá, thay áo blouse trắng, “Mùi plastic rẻ tiền, rất khó ngửi.”

Y tá Triệu vội gật đầu, sau đó đỏ mắt rời đi.

Thẩm Phụ không có phong độ thân sĩ, cũng sẽ không đau lòng vì người khác.

Trước kia anh tốt đẹp đều là giả vờ.

Hiện tại chẳng qua là bản tính bại lộ thôi.

Anh không có yêu thích gì, bất kể bây giờ di động có bao nhiêu chức năng mới cho người dùng giải trí thì anh cũng chưa từng thử qua.

Ngoại trừ một vài app mà công việc yêu cầu, anh chưa từng download cái gì khác.

Di động đối với anh chỉ là công cụ liên lạc.

Nhưng hiện tại, anh một ngày 24 giờ, ngoại trừ lúc ngủ và làm việc thì thời gian còn lại đều nhìn điện thoại.

Nhìn giao diện nói chuyện phiếm.

Giao diện nói chuyện phiếm của anh và Kiều Nguyễn.

Anh vẫn luôn ôm một chút hy vọng, hy vọng Kiều Nguyễn có thể chủ động tìm anh một lần.

Nhưng không có.

Dường như Kiều Nguyễn đã sớm quên có một người như anh.

Thẩm Phụ cố ý đợi nửa tháng, muốn chờ đến khi cô không chịu được sẽ thỏa hiệp một lần.

Nhưng người không chịu đựng được lại là anh.

Chẳng lẽ cô thật sự đã ở bên cạnh đối tượng xem mặt kia?

Thẩm Phụ không biết chính mình có chỗ nào kém anh ta.

Mùa xuân buồn ngủ, mệt mỏi mùa thu, ngủ trưa mùa hè, mùa đông ngủ gật, tóm lại mặc kệ là mùa nào đều thích hợp để mệt rã rời.

Ngáp sẽ lây bệnh, một khi có người bắt đầu thì những người còn lại cũng không tự chủ được mà há miệng.

Mấy ngày trước Lâm Trản mắc lỗi sai bị giáo sư mắng một trận.

Một mình ngồi xổm ngồi ở bên ngoài khổ sở.

Dù sao cũng vẫn còn nhỏ, chưa từng trải qua sóng gió.

Kiều Nguyễn pha hai ly cà phê đi ra ngoài, sau khi ngồi xuống bên cạnh thì đưa cho cậu ta một ly.

Lâm Trản lau nước mắt, không dám nhìn cô.

Kiều Nguyễn bất đắc dĩ cười nói: “Mới thế này đã khóc?”

Lâm Trản nắm ly cà phê, cúi thấp đầu.

Kiều Nguyễn nói: “Nhớ trước đây lúc tôi đi theo giáo sư, ngày nào cũng bị ăn mắng. Tính tình bây giờ của giáo sư khá hơn trước nhiều rồi đấy.”

Lâm Trản bán tín bán nghi ngẩng đầu: “Sư tỷ cũng mắc sai lầm ạ?”

Kiều Nguyễn cười nói: “Tôi lại không phải thần tiên, sao có thể không sai.”

“Nhưng sư tỷ rất thông minh.”

“Làm nghề này của chúng ta, thông minh cũng vô dụng, phải cẩn thận.”

Cô uống ngụm cà phê, đắng đến buồn ngủ cũng chạy mất, cả người tỉnh táo.

Tật xấu lớn nhất của Kiều Nguyễn là không đủ cẩn thận, hồi cấp ba, vì chuyện này mà thầy giáo gặp cô nói chuyện không ít lần.

Nhắc cô làm bài thi xong phải kiểm tra lại vài lần.

Nghĩ đến những chuyện trước kia, Kiều Nguyễn cảm thấy xấu hổ mà lại thú vị.

Cô không còn thấy cần phải cố ý tránh không nói đến nữa.

Lâm Trản đột nhiên cảm thấy tò mò với quá khứ của Kiều Nguyễn: “Sư tỷ hồi cấp ba chắc là rất được hoan nghênh nhỉ?”

Kiều Nguyễn không cười.

Cô trầm mặc một hồi lâu, rồi sau đó rũ mắt mím môi.

Cô cười nhẹ.

“Không được hoan nghênh.”

Lâm Trản sửng sốt: “Hả?”

Cậu hiển nhiên không tin, sư tỷ xinh đẹp, thành tích lại tốt, nếu ở trường bọn họ, xác định chắc chắn là hoa khôi vạn người theo.

Cô dường như đang nói cho cậu một bí mật: “Tôi tuy rằng tốt nghiệp ở Phái Thành nhưng lớp 11 mới chuyển đến. Một đoạn thời gian rất dài bị người khác cô lập, bạo lực học đường, thậm chí một lần nghĩ tới tự sát, cũng đã từng thử qua.”

Cô nâng tay lên lộ ra cổ tay trắng nõn: “Ở chỗ này, cắt một đường.”

Trái tim Lâm Trản co rút: “Sư tỷ……”

Lời nói của cô, một chữ cũnh không lọt rơi vào tai Thẩm Phụ.

Anh nhìn Kiều Nguyễn, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Hình như sắp mưa.

Kiều Nguyễn làm xong báo cáo thực nghiệm rồi tỉ mỉ kiểm tra lại thật nhiều lần.

Có đồng sự chào hỏi với cô: “Kiều Nguyễn, chúng tôi về trước đây.”

Cô ngẩng đầu: “Trên đường cẩn thận một chút.”

Đồng sự cười cười: “Cô cũng về sớm đi, đợi lát nữa mưa lớn không dễ gọi xe đâu.”

Kiều Nguyễn thở dài: “Tôi đoán chừng còn phải ở lại thêm một lát.”

Bên ngoài sắc trời càng lúc càng âm trầm, nhìn qua có vài phần đáng sợ.

Mây đen tụ lại như muốn áp sụp xuống.

Kiều Nguyễn sửa sang lại tài liệu, ấn lưu.

Sau đó dựa vào ghế phát ngốc.

Đây là thói quen của cô, vào lúc đầu óc căng chặt sẽ để bản thân thả lỏng một chút.

Tối nay ăn gì nhỉ?

Mưa lớn thế này, hẳn là không đi chợ được.

Tủ lạnh trong nhà hình như trống không.

Gọi cơm hộp chắc cũng không có shipper nhận đơn.

Thôi, không ăn nữa.

Quá phiền toái.

Cô ngáp, mở túi xách, tìm mãi cũng không thấy ô.

Đột nhiên nhớ ra là mình quên mang đi.

Rõ ràng trước khi ra cửa còn nhắc mãi nhớ phải mang ô.

Óc heo.

Cô nhìn cơn mưa tầm tã, thở dài.

Cơn mưa này trong chốc lát không tạnh được.

Còn có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể đội mưa.

Cô vừa che túi lên đầu định vọt vào trong màn mưa thì trên đầu xuất hiện một cái bóng, trên người anh mang theo mùi nước sát trùng nhàn nhạt của bệnh viện.

Kiều Nguyễn ngước mắt, đúng lúc chạm vào ánh mắt nhìn xuống của anh.

Màu mắt của Thẩm Phụ khá nhạt, làn da cũng trắng, cả người nhìn qua có loại cảm giác mờ ảo không chân thật.

“Em đừng đội mưa, sẽ cảm mạo.”

Anh như biết cô không muốn chung một chiếc ô với mình nên cũng không làm khó cô.

Đưa cán ô cho cô, anh xoay người rời đi.

Giống như cô gái trong vỏ ốc.

Làm chuyện tốt không để lại tên.

Anh đã đi xuống bậc thang, cả người chìm vào trong màn mưa.

Kiều Nguyễn chần chờ một lúc lâu, gọi anh lại: “Đi cùng nhau đi.”

Thẩm Phụ ngước mắt, nước mưa theo lông mi nhỏ giọt xuống.

Kiều Nguyễn nghĩ, lông mi anh thật dài.

Thẩm Phụ cầm ô, bởi vì trời mưa không dễ gọi xe nên Kiều Nguyễn đi thêm một đoạn đến trạm tàu điện ngầm.

Chờ cô vào trạm tàu điện ngầm mới phát hiện, mưa lớn như vậy mà cô gần như một chút nước cũng không bị xối đến.

Còn Thẩm Phụ, toàn bộ bả vai đã ướt nhẹp.

Anh gập ô lại, đến cửa hàng tiện lợi mua một chén canh gừng.

Nhờ nhân viên cửa hàng nấu riêng cho.

“Đề phòng cảm mạo.”

Anh nói như vậy với Kiều Nguyễn, Kiều Nguyễn cảm thấy người cần đề phòng là anh mới đúng.

Cô lắc đầu: “Anh uống đi.”

Thẩm Phụ không nói, bàn tay cứ cương cứng giơ lên như vậy.

Kiều Nguyễn nói: “Em đi trước đây.”

Thẩm Phụ đi theo.

Kiều Nguyễn đi, anh đi, Kiều Nguyễn dừng, anh cũng dừng.

Cuối cùng, Kiều Nguyễn thỏa hiệp, cô uống.

“Bây giờ đã được chưa?”

Thẩm Phụ yên tâm gật gật đầu: “Về nhà nhớ ngâm chân rồi hẵng ngủ.”

Trước
image
Chương 31
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 47
  • Chương 48
  • Chương 49
  • Chương 50
  • Chương 51
  • Chương 52
  • Chương 53
  • Chương 54
  • Chương 55
  • Chương 56
  • Chương 57
  • Chương 58
  • Chương 59
  • Chương 60
  • Chương 61
  • Chương 62
  • Chương 63
  • Chương 64
  • Chương 65
  • Chương 66
  • Chương 67
  • Chương 68
  • Chương 69
  • Chương 70
  • Chương 71
  • Chương 72
  • Chương 73
  • Chương 74
  • Chương 75
  • Chương 76
  • Chương 77
  • Chương 78
Tiếp

TRUYỆN ĐỀ CỬ

Loading...
error: Content is protected !!