Tuy nói Đông Cung đã phái người đến Lạc Dương nhưng tin tức không thể truyền về ngay lập tức, Lục Yến cũng không thể cứ chờ như vậy.
Sáng sớm ngày 24 tháng 6, Lục Yến điều binh lực của phủ Kinh Triệu đến mười hai cửa thành đông tây nam bắc của Trường An, tự mình hạ lệnh, tra xét sát sao công văn của người xuất nhập kinh thành, bất luận bá tánh bình dân hay quan to hiển quý, đều phải tra rõ, không có công văn sẽ bị trực tiếp áp về ngục phủ Kinh Triệu.
Sau giờ ngọ, thời điểm nóng nhất trong ngày cũng tới.
Dương Tông đưa thư tín trong tay cho Lục Yến, nhẹ giọng nói: “Chủ tử, từ hôm qua người ra vào Trường An đột nhiên nhiều lên, thực sự không dễ kiểm tra, vừa rồi thuộc hạ đứng ở nơi tụ tập tin tức các nơi truyền đến thấy có rất nhiều người khả nghi, nhưng đều không phải người chúng ta muốn tìm.”
“Mấy gánh hát vào thành buổi sáng, Bạch Đạo Niên nói thế nào?” Lục Yến nói.
“Không có bệnh dịch.” Dương Tông nhíu mày nói: “Những người đó cũng không phải người tốt lành gì, vừa nghe không có bệnh lập tức trở mặt, nói phủ Kinh Triệu chúng ta vô cớ giam giữ bá tánh, muốn tới Hình Bộ đòi công bằng.”
“Để bọn họ đi cáo, không cần ngăn cản.” Lục Yến cười lạnh một tiếng nói: “Bọn họ huyên náo càng hăng vậy càng có vấn đề, lát nữa ngươi về nha môn thả một nửa người chạy, lưu lại một nửa từ từ thẩm vấn, xảy ra chuyện gì ta chịu trách nhiệm.” Trước mắt còn có cái gì có thể quan trọng hơn dịch bệnh?
Dương Tông lập tức hiểu ý, “Thuộc hạ minh bạch.”
Hai ngày sau, người ở cửa thành càng ngày càng nhiều, bởi vì điều tra nghiêm cẩn, rất nhiều người xếp hàng từ hôm qua nhưng tới hôm nay vẫn chưa thể vào thành, thanh âm bá tánh oán than, tranh chấp không ngừng.
Một phụ nhân mặc váy đỏ lắc mông, phe phẩy quạt trúc phiến tơ tằm nói: “Ta nói quan gia mấy ngài nha! Nô là từ Dương Châu tới, chỗ chúng ta chuyên dạy dỗ cô nương, mỗi người đều có thân thế trong sạch, đều trong sạch cả, cũng không ngại để quan gia điều tra, chỉ là trong Trường An có khách quý còn đang chờ, quan gia có thể thương xót, cho chúng vào trước hay không?”
Quan binh bị ngữ điệu của phụ nhân làm cho mặt đỏ tai hồng, ho nhẹ hai tiếng mới nói: “Lui ra phía sau, người khác tới.”
Phụ nhân mặc y phục màu hồng hậm hực lui ra, một bà tử cười đi tới nói: “Quan gia, cô nương chúng ta chính là cháu ngoại gái của đại phu nhân phủ Vĩnh An bá.” Dứt lời, liền nhét hai lá vàng vào tay quan binh.
Quan binh theo bản năng nhìn về hướng Lục Yến một cái, bất hạnh đối diện với hắn, lập tức quay đầu lại xua tay nói: “Đút lót chính là trọng tội! Ma ma ăn nói cẩn thận!”
Một lát sau, lại một thái thái khom người đi tới, “Lão bà tử ta niên du hoa giáp(*), thân mình lại không tốt, đã đợi ở đây hai ngày, ban đêm gió thổi làm chứng bệnh ở đầu ta lại nặng thêm, lão bà tử ta tới kinh thành tìm thầy trị bệnh, nhưng trước mắt lại càng nghiêm trọng đây.”
(*)Trong cuộc sống bình thường, người ta thường gọi tuổi sáu mươi là “hoa giáp chi niên”.
Còn đến khi tuổi ĐÃ QUÁ SÁU MƯƠI thì người ta nói là “niên du hoa giáp” (tuổi quá hoa giáp).
Cách nói như thế này có liên quan tới một phương pháp tính toán của người Trung Quốc trong thời cổ đại.
Có người ồn ào theo, “Bây giờ là chính ngọ, các người đang muốn nướng khô chúng ta thì có!”
Đúng lúc này, Tôn Húc cưỡi ngựa chạy tới, thấp giọng nói: “Lục đại nhân, chỗ cửa Bắc đột nhiên có thương nhân bên ngoài gây sự, ít nhiều cũng khoảng 5000 người, không nói đến nha môn không dễ dàng động thủ với thương nhân, cho dù thật sự động tay vậy thuyên chuyển binh lực cũng là……”
Lục Yến xoa giữa mày, lấy khối ngọc bội đưa cho Dương Tông nói: “Phái người trở về phủ Trấn Quốc Công mượn binh, các cửa thành khoảng cách khá xa mượn kỵ binh.”
Trong lòng Tôn Húc an tâm, không khỏi thầm nghĩ: Quả nhiên vẫn là Lục đại nhân làm việc bền chắc.
Trịnh kinh triệu cáo bệnh ở nhà, Lục Yến nghiễm nhiên trở thành người đại diện cho phủ doãn, việc bài tra dịch bệnh này đã hoàn toàn đặt trên vai hắn.
Mới nghỉ được mấy canh giờ, Lỗ tham quân lại giục ngựa chạy mã tới báo, “Đại nhân, cửa Tây bên kia xuất hiện rất nhiều lưu dân, toàn mang theo gậy gộc, bọn họ bắt bá tánh vô tội làm co tin, một hai phải xông tới.”
“Bao nhiêu người?”
“Thuộc hạ đếm qua phỏng chừng có đến hơn hai trăm người, phía sau có chuẩn bị hay không, cũng không biết.” Lỗ tham quân nhíu mày nói: “Đại nhân, chúng ta cho đi sao?”
“Dùng bồ câu đưa thư cấp báo trong cung, cứ để thánh nhân định đoạt.” Lục Yến dừng một lát, thấp giọng nói: “Kêu người của chúng ta tiếp tục cầm cự.”
Đông tây nam bắc mười hai cửa, hai ngày này không khác gì tuồng xướng, không có chỗ nào ngừng nghỉ giết người, phóng hỏa, cướp bóc thật sự có thể nói là đầy đủ, cố tình lại không có ai mắc bệnh dịch, mấy lần náo động như vậy, thủ thành binh lính rõ ràng cũng bị dời đi lực chú ý.
Sớm ngày 25 tháng 6, cửa thành đột nhiên xuất hiện một cỗ kiệu hoa, người hầu vô số không nói, phía sau còn có 70 gánh của hồi môn.
Lục Yến gọi một binh sĩ tới, thấp giọng nói: “Đó là người nào?”
Quan binh gật đầu nói: “Hồi bẩm đại nhân, trong kiệu hoa là con gái của phú thương tới từ Kinh Châu, họ Vu.
Đón dâu là trưởng tử Tiết gia, tên Tiết Lục.
Đại nhân, việc cưới gả này xác thật cần phải đúng giờ lành mới tốt, chúng ta có nên châm chước cho bọn họ không?”
Lục Yến nói: “Đã tra qua?”
Quan binh gật đầu, “Dạ, đã tra qua, trong rương đều là đồ trang sức, lá trà vải vóc, không có gì đặc biệt.”
“Ta hỏi chính là người, mười chiếc xe ngựa kia cũng không có khả năng tất cả đều là đồ trang sức đi.”
Quan binh gãi đầu, nói: “Những người đó đều là bà tử cùng tỳ nữ theo của hồi môn từ Kinh Châu lại đây, thuộc hạ xem qua, đều là nô tịch.”
“Bao nhiêu người?”
“Tổng cộng 93 người.”
“Bên trong có người bị bệnh hoặc là ho khan không?”
“Bị bệnh thì không nhìn thấy, còn ho khan……!đội ngũ đón dâu của bọn họ khua chiêng gõ trống lớn như vậy, sao nghe thấy được tiếng ho khan ạ?” Binh lính nói đến đây thấy Lục đại nhân thay đổi sắc mặt, lập tức hồn phi phách tán, lớn tiếng nói: “Là thuộc hạ thất trách, thuộc hạ sẽ ra lệnh cho bọn họ dừng lại ngay.”
“Không cần.”
Lục Yến cùng Dương Tông liếc mắt một cái.
Phú thương Kinh Châu nâng kiệu hoa vào thành.
Dương Tông không khỏi cười thành tiếng, này tính là cái gì, “Phá kế” sao?
Dương Tông thấp giọng nói: “Muốn thủ hạ sai người bắt hết không ạ?”
Lục Yến lắc đầu: “Nếu bọn họ thật sự mang theo bệnh dịch vậy thì không xong, trước mắt bốn phía đều là người, một khi phát hiện thất thủ, tất cả nhất định sẽ tháo chạy khắp nơi, ngược lại sẽ càng khó làm.
Chúng ta cho bọn họ qua trước.
Sai người theo dõi, chờ bọn họ đặt chân mới động thủ.”
“Đã rõ.”
Tới canh ba giờ Mùi, Bạch Đạo Niên đưa tới rất nhiều phương thuốc tránh ôn dịch, Lục Yến chuẩn bị chế thành bao dược, một loại rắc trước cửa, một loại dùng để đốt cháy, để tránh có cá lọt lưới vào kinh, nhiễm bệnh dịch cho người khác.
“Vất vả cho Bạch tiên sinh.”
Bạch Đạo Niên trước khi đi thành khẩn nói: “Dù thân thể làm bằng sắt cũng không chịu nổi nhiều ngày không ngủ không nghỉ, Lục đại nhân nên nghỉ ngơi cho tốt.”
Dương Tông phụ họa nói: “Chủ tử, mấy ngày nay người đều không chợp mắt, thật sự nên đi nghỉ tạm.” Dương Tông đi theo Lục Yến mấy năm, chưa bao giờ thấy chủ tử nhà mình mệt mỏi như thế.
Hôm trước vẫn còn tốt, ít nhất còn trở về phủ Trấn Quốc công.
Từ hôm qua đến bây giờ lại chỉ chạy đi chạy lại giữa nha môn với cửa thành, tắm gội đều bỏ qua.
Lục Yến gật đầu nói: “Ta biết rồi, bây giờ sẽ hồi phủ.”
Lục Yến khom lưng vào xe ngựa, Dương Tông thấy hắn nghỉ ngơi, liền tự làm chủ chuyển hướng về phía phường Bảo Ninh, lúc tới Thẩm trạch đã là chạng vạng.
Dương Tông gật đầu nhận sai, sống lưng lại đĩnh đạc thẳng tắp, mặt viết chữ —— chủ tử người muốn mắng cứ mắng, dù sao cũng đã đến rồi.
Lục Yến xoa huyệt Thái Dương, thôi.
Mấy ngày không thấy, hắn cũng thật sự rất nhớ nàng, thừa dịp trên đường dân cư thưa thớt, hắn trèo tường vào trong.
Lục Yến tránh khỏi hai tỳ nữ do Đông Cung đưa tới, duỗi tay đẩy cửa nội thất, vén rèm lên mới phát hiện phòng trong không có ai, tỳ nữ bên người nàng cũng không ở đây.
Đã giờ Dậu sao còn chưa trở về?
Lục Yến liếc mắt nhìn chim bồ câu trong lồng sắt, tiện tay rút một sợi lông, bồ câu lập tức nhảy nhót lung tung.
Trong viện u tĩnh, cũng không có động tĩnh gì, một lúc lâu qua đi, chính viện truyền đến hai giọng nữ.
“Thái Tử điện hạ đã phân phó qua, chỉ cần Thẩm cô nương ra cửa chúng ta nhất định phải đi theo, miễn cho lại phát sinh chuyện giống lần trước, giờ đều đã là giờ Dậu sáu khắc, Thẩm cô nương vẫn chưa trở về, trong lòng ta có điểm bất an.”
“Đón nàng đi là Trường Bình hầu, môn hạ của Thái Tử, có gì mà phải lo lắng?”
“Nhưng vạn nhất cô nương muốn đi như xí linh tinh, Trường Bình hầu cũng không thể đi theo……”
“Vậy không phải còn có Thanh Khê tỷ tỷ sao? Còn nữa, trên dưới kinh thành có ai dám cùng vị hầu gia kia đoạt người?”
Nghe vậy, nam nhân trong phòng chau mày lại, vài lần muốn đi nhưng cuối cùng vẫn ở lại.
Sắc trời tối sầm, ánh trăng lấp ló, bóng cây nhàn nhạt.
Thẳng đến giờ Tuất, Thẩm Chân mới trở về Thẩm trạch, dọc theo đường đi cười nói chuyện phiếm với Thanh Khê.
Thanh Khê nói: “Nô tỳ thật không nghĩ tới hầu gia có thể giúp cô nương nuôi mèo đến tận bây giờ, còn sinh ra nhiều mèo con như vậy.”
“Con mèo lông xù đó thực sự quá đáng yêu, sờ vào bộ lông của nó lòng ta đều mềm nhũn rồi, ai, nếu lông trên người chúng nó không mẫn cảm như vậy thì tốt rồi, còn có thể nói Hành ca ca đưa hai con lại đây chơi.”
Thẩm Chân không có huynh trưởng, mấy năm trước tâm tư non nớt, trong sự lừa dối của Tùy Ngọc cứ luôn miệng Ngọc ca ca.
Sau khi Tô Hành biết được, ghen tỵ tức khắc lan tràn, vì để nàng gọi hắn một tiếng ca ca, nuôi mèo dưỡng chó, không có cái gì là chưa thử qua.
Năm đó dù thân cận thế nào cũng đã là chuyện năm đó.
Xa cách nhiều năm, loại cảm giác khách khí giữa hai người trước sau vẫn tồn tại.
Bằng không Thẩm Chân cũng sẽ không tránh hắn.
Mãi đến vừa rồi, Tô Hành thuần thục đưa khăn cho Thẩm Chân, lại ôm một con mèo không đủ hai tháng cho nàng ôm, Thẩm Chân bỗng nhiên nhớ tới mấy năm trước.
Hắn cũng như thế này.
“Chân Nhi, hồi phủ nhớ đừng nói là ta mang muội đi xem mèo, bằng không mẹ của muội chắc chắn không cho ta sắc mặt tốt đâu.”.
Truyện Lịch Sử
“Muội gọi ta một tiếng ca ca, ta liền đưa mèo cho muội ôm.”
“Đã lót khăn mang chưa, miễn cho muội lại bị dị ứng ho khan, lại đây để ta giúp muội.”
Vật đổi sao dời, một lần nữa bốn mắt nhìn nhau, tình nghĩa thời niên thiếu bỗng chốc hóa thành màu đỏ ửng giữa thiên địa.
Tô Hành lại lần nữa xách theo một con mèo trêu nàng, “Chân Nhi, có phải nên gọi ta một tiếng ca ca hay không?”
“Không được, người khác nghe thấy thì phải làm sao bây giờ?”
Tô Hành nói: “Nhưng trước mắt không có người khác.”
Thẩm Chân nhìn vết sẹo giữa trán hắn, ánh mắt ngưng lại, lông mi thật dài nháy mắt áp xuống.
Khi còn nhỏ gọi thế nào cũng được, nhưng trước mắt cái gì cũng đều thay đổi.
Bọn họ không phải huynh muội thân sinh, xưng hô ca ca như vậy, hiển nhiên không dễ dàng gọi thành tiếng.
Giây lát, Thẩm Chân cong cong đôi mắt nói: “Gọi hầu gia không được sao? Thiếu niên tướng quân, Trường Bình hầu gia, cái nào dễ nghe hơn?”
Cánh tay phải của Tô Hành run nhè nhẹ, giơ tay sờ đầu nàng, giọng nói khàn khàn: “Chỉ muốn làm huynh trưởng của muội cũng không được sao?”
Ý tứ trong lời nói không có ai là không rõ?
Ai không rõ thì chính là giả ngu.
Vì thế liền có tiếng Hành ca ca vừa rồi.
Thẩm Chân đang muốn đẩy cửa vào lại được ma ma phòng bếp bao cho là để lại đồ ngọt cho nàng.
Nàng đi qua tây trắc gian, lại đi tới chỗ Thẩm Hoằng một lát mới trở lại chính viện.
Lúc này đã gần đến giờ Hợi.
Thẩm Chân nhấc váy bước vào nội thất, vén rèm lên, liếc mắt một cái liền nhìn thấy nam nhân ngồi ở trên giường.
Nàng hít sâu một hơi, quay đầu lại nói với Thanh Khê nói: “Giúp ta canh giữ bên ngoài, không được để bất kỳ ai tiến vào.”
Lục Yến nhăn mi, áp xuống đáy mắt chua xót, giọng nói khàn khàn: “Lại đây.”
Thẩm Chân lập tức đi đến trước mặt hắn, gọi một tiếng đại nhân..