Thịnh Sủng Chi Hạ

Chương 15 – Đúng vậy, ta không thể tự bêu xấu
Trước
image
Chương 15
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 47
  • Chương 48
  • Chương 49
  • Chương 50
  • Chương 51
  • Chương 52
  • Chương 53
  • Chương 54
  • Chương 55
  • Chương 56
  • Chương 57
  • Chương 58
  • Chương 59
  • Chương 60
  • Chương 61
  • Chương 62
  • Chương 63
  • Chương 64
  • Chương 65
  • Chương 66
  • Chương 67
  • Chương 68
  • Chương 69
  • Chương 70
  • Chương 71
  • Chương 72
  • Chương 73
  • Chương 74
  • Chương 75
  • Chương 76
  • Chương 77
  • Chương 78
  • Chương 79
  • Chương 80
  • Chương 81
  • Chương 82
  • Chương 83
  • Chương 84
  • Chương 85
  • Chương 86
  • Chương 87
  • Chương 88
  • Chương 89
  • Chương 90
  • Chương 91
  • Chương 92
  • Chương 93
  • Chương 94
  • Chương 95
  • Chương 96
  • Chương 97
  • Chương 98
  • Chương 99
  • Chương 100
  • Chương 101
  • Chương 102
  • Chương 103
  • Chương 104
  • Chương 105
  • Chương 106
  • Chương 107
  • Chương 108
  • Chương 109
  • Chương 110
  • Chương 111
  • Chương 112
  • Chương 113
  • Chương 114
  • Chương 115
  • Chương 116
  • Chương 117
  • Chương 118
  • Chương 119
  • Chương 120
  • Chương 121
  • Chương 122
  • Chương 123
  • Chương 124
  • Chương 125
  • Chương 126
  • Chương 127
  • Chương 128
  • Chương 129
  • Chương 130
  • Chương 131
  • Chương 132
  • Chương 133
  • Chương 134
  • Chương 135
Tiếp

Chu Tố Khanh là đứa cháu mà Hạ Thái phó yêu thương tận đáy lòng, sinh nhật nàng ta tất nhiên được chuẩn bị chu đáo. Các quý nữ có chút địa vị trong kinh thành đều tham dự, lúc Mai Thiến và Mai Như tới thì bên trong đã vô cùng náo nhiệt.

Nghe nha hoàn bẩm báo hai vị cô nương phủ Định Quốc Công đến, Chu Tố Khanh lập tức ra tiếp đón. Trang phục hôm nay của nàng ta không quá rực rỡ, vẫn dịu dàng đoan trang như trước giờ; áo nhỏ vàng nhạt, váy lụa trắng ngà, tóc cài trâm phượng nhỏ. Những viên trân châu nàng ta đeo khá lớn, màu sắc óng ánh, không phải loại thường; vải vóc nàng ta mặc cũng chỉ quý nhân trong cung mới có…

Mai Như hờ hững dời mắt. Chu Tố Khanh đã tới trước mặt hai người, nàng ta bắt tay Mai Thiến rồi cẩn thận đánh giá. Dung mạo Mai Thiến trời sinh nghiêng nước nghiêng thành, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, càng giống cây liễu yếu mềm giữa trời gió lộng khiến người khác rủ lòng thương. Chu Tố Khanh thoáng kinh ngạc, cười bảo, “Thiến muội muội ngày càng đẹp, ta nhìn cũng động lòng.”

Mai Thiến quen nghe những lời khen tặng này, nàng ấy chỉ đơn giản chào hỏi, “Chu tỷ tỷ khách khí.”

Chu Tố Khanh đáp lễ, rồi nhìn về phía Mai Như.

“Như muội muội,” nàng ta tươi cười.

Mai Như thật bội phục người này. Trong lòng Chu Tố Khanh đảm bảo chán ghét nàng đến cùng cực, nhưng vẫn mang gương mặt vui vẻ chào đón để giữ gìn hình ảnh của bản thân. Mai Như tự nhủ mình không làm vậy được. Nàng khẽ gật đầu, chào qua loa, “Chu tỷ tỷ.”

Vào bên trong, Mạnh Uẩn Lan đã có mặt, những người khác ngày thường cũng quen mặt. Thế là các tỷ muội chào hỏi nhau một phen.

Từ ngày trùng sinh, Mai Như luôn bận rộn nên đã lâu không lộ diện. Hiện giờ mấy quý nữ thấy nàng đều bất giác sửng sốt, không dám tin vào mắt mình.

Mai Như lúc trước cài trâm phượng trâm ngọc đầy đầu trông rất buồn cười, hôm nay chỉ búi kiểu tóc đơn giản và cài một cây trâm vàng nạm ngọc lục bảo; kiểu trang điểm này làm bật lên sự lười nhác nhưng đồng thời lại toát ra vẻ phong lưu khó nói thành lời. Sau một thời gian không gặp, nàng cao lên khá nhiều, khuôn mặt tròn thon gọn lại khiến đôi mắt hoa đào hút hồn kia càng thêm diễm lệ. Khi ánh mắt ấy linh hoạt di chuyển thì nàng nào còn là một Mai Tam dung tục luôn khiến mọi người ngầm giễu cợt?

Có người mau miệng nghi hoặc, “Ngươi thật sự là Như tỷ nhi?”

Câu hỏi này có phần vô lễ.

Mai Như theo tiếng nói mà quay lại nhìn. Người lên tiếng đúng là Hạ Nghiên của Hạ phủ. Vị này là nhị nữ nhi của Hạ Thị lang, cháu ruột Hạ Thái phó, nhỏ hơn Mai Như hai tuổi. Mai Như nhíu mày, biếng nhác dời mắt, không chấp nhặt với nàng ta làm gì. Ở bên kia phòng, Hạ Quyên thấp giọng khiển trách, “Nghiên tỷ nhi!”

Hạ Quyên là đích trưởng tôn nữ của Hạ phủ, đại nữ nhi của Hạ Thị lang, chỉ quát khẽ thôi cũng rất có uy.

Hạ Nghiên bĩu môi, dùng vẻ mặt không cam lòng mà xì xầm to nhỏ với một tiểu cô nương xấp xỉ tuổi nàng ta. Mai Như nhận ra cô nương này là tam tỷ nhi phủ Tây Bình Bá – Tạ Giai Tuyên. Người đang đoan chính ngồi bên cạnh nàng ta là Tạ Giai Ninh, nhị tỷ nhi phủ Tây Bình Bá.

Đại cô nương Mai phủ Mai Vân đã đính hôn với con vợ lẽ nhị phòng phủ Tây Bình Bá, hai nhà coi như là thông gia.

Mai Như cười với Tạ Giai Ninh, người nọ mím môi và cúi đầu nhìn sang Hạ Nghiên.

Mai Như hơi ngỡ ngàng, không khỏi nhìn hai vị cô nương Tạ gia mấy lần.

Hai người ấy không quay đầu lại, Mai Như cũng hờ hững quay mặt đi rồi đến ngồi cạnh Mạnh Uẩn Lan.

Mạnh Uẩn Lan ngồi một mình trong góc. Nàng và Chu Tố Khanh vốn có quan hệ “thù địch”, hiện giờ mọi người đều bận tung hô Chu Tố Khanh, có ai chú ý đến người luôn đứng thứ hai là Mạnh Uẩn Lan đâu?

Mai Như cười khanh khách nhìn Mạnh Uẩn Lan. Mạnh Uẩn Lan “hừ” một tiếng rồi ôm cánh tay nàng, “Tuần Tuần tốt nhất.”

“Thật xấc láo!” Mai Như lấy miếng bánh ngọt, chậm chạp nhấm nháp.

Nàng lười ứng phó với mấy trường hợp tụ tập thế này, có Mai Thiến là đủ rồi. Thiến tỷ nhi suy nghĩ chu toàn, tuyệt đối sẽ không lỡ miệng, càng không phạm sai lầm. Thêm nhan sắc đẹp như tiên kia thì dù mấy vị quý nữ thật lòng hay giả dối đều sẽ tình nguyện kết thân với nàng ấy.

Hiện tại những người đó vây quanh Mai Thiến, mồm miệng lao nhao.

Có người nói, “Thiến tỷ nhi, hồi ngươi rơi xuống nước ta định đi thăm, đáng tiếc lão thái thái nhà ngươi đóng cửa từ chối tiếp khách.”

Có người lại hỏi, “Thiến tỷ nhi khỏe hơn chưa?”

Mai Thiến gặp ai hỏi cũng đều đáp trả khéo léo, Mai Như nghe thôi đã thấy mệt.

Hạ Nghiên đột ngột vô ý tứ hỏi, “Thiến tỷ tỷ, nghe nói Yến Vương điện hạ cứu tỷ?”

Lời này không biết hàm chứa ý vị sâu xa gì.

Lỗ tai Mai Thiến ửng đỏ, thẹn thùng trả lời, “Đúng là Yến Vương điện hạ cứu.” Da nàng ấy vốn rất trắng mịn, giờ hai má ửng hồng tựa như được điểm xuyết hoa đào, trông càng yêu kiều và xinh đẹp.

Dung mạo này mà đứng cùng Phó Tranh thì đúng là đôi bích nhân[1] do trời đất tạo nên.

Mọi người nhất thời im lặng. Những ánh mắt nhìn Mai Thiến cũng bất đồng; có hâm mộ, có ghen ghét, dĩ nhiên còn có xem thường.

Mai Thiến cắn cắn môi, khuôn mặt đỏ bừng hệt trái đào đầu cành.

Chu Tố Khanh ra mặt hòa giải, “Thiến tỷ nhi mới khỏe lại, mau ngồi đi.” Hình như chợt nhớ tới cái gì, nàng ta tiếp lời, “Nói đến đây, Như tỷ nhi còn được Thập Nhất điện hạ tặng bốn vỉ bánh bao đấy!”

Lời này giải vây giúp Mai Thiến nhưng lại biến Mai Như thành trung tâm của sự chú ý. Mọi người quay đầu nhìn nàng, trong lòng ai cũng có suy nghĩ riêng.

Mai Như bất mãn, nàng đâu muốn dính dáng tới tên nhóc Phó Chiêu, càng không muốn có người lôi chuyện này ra đàm tiếu!

Mai Như lập tức cười, thoải mái thừa nhận, “Có bốn vỉ bánh bao thôi, ngày mai ta trả lại cho điện hạ bốn vỉ!” Nàng nói tiếp, “Bánh bao chay chùa Liên Hương ăn cực ngon, các tỷ muội có muốn ăn không? Ta đãi!”

“Ta muốn!” Hạ Nghiên không biết giữ mồm miệng liền kích động kêu lên.

Hạ Quyên nhíu mày, vừa muốn lên tiếng phản đối thì Mai Như đã sảng khoái đáp, “Được, ta sẽ nhớ kỹ để mang tới tận phủ cho Nghiên muội muội.”

Chỉ cần mấy câu đã đánh tan không khí xấu hổ hồi nãy, mọi người lại bắt đầu đùa giỡn.

Chu Tố Khanh đang đứng cạnh Mai Thiến bèn nói, “Thiến muội muội, tam cô nương thật lợi hại, ta đã được lĩnh giáo mấy lần.”

Những lời này mang theo gai góc, nhưng Mai Thiến muốn bảo vệ em mình nên cười bảo, “Tính tình Như tỷ nhi nhà ta ngây thơ đáng yêu vậy đó, mong Chu tỷ tỷ khoan dung.”

“Khách khí rồi.” Chu Tố Khanh khách sáo nói, “Không chỉ mình ta lĩnh giáo mà ngay cả Yến Vương điện hạ cũng đã nếm mùi lợi hại của tam cô nương.”

“Yến Vương điện hạ?” Mai Thiến quay đầu lại, “Như tỷ nhi gặp Yến Vương điện hạ khi nào?”

Chu Tố Khanh liền tóm tắt chuyện xảy ra ngoài cửa hàng giấy bút, cuối cùng nàng ta cười cười, “Tam cô nương không phải quá lợi hại sao?”

Mai Thiến chỉ cười, lấy khăn che ho nhẹ một tiếng, không nói chuyện nữa.

Đợi mọi người tới đông đủ, các cô nương náo loạn một hồi rồi có người đề nghị chơi làm thơ. Lập tức có người phản đối, “Không được, không được, Chu tỷ tỷ lợi hại như vậy, chúng ta không cần so cũng đã bái phục chịu thua.” Không rõ ai đề xuất vẽ tranh nhưng vẫn có người lắc đầu, “Vẽ tranh tốn thời gian lắm, chẳng vui gì cả.”

Chu Tố Khanh mở lời, “Hôm trước ở phủ Võ Định Hầu, ta thi viết chữ với Uẩn Lan muội muội và Như muội muội bất phân thắng bại. Hay hôm nay tỷ muội chúng ta lại thi đấu với nhau? Không cần mời người khác bình luận, chúng ta tự nhận xét.”

Đề nghị này không tồi. Các quý nữ đều đủ khả năng viết chữ đẹp, không tới mức thảm bại.

Có người hỏi, “Chu tỷ tỷ, hạng nhất sẽ được gì?”

“Được gì à…” Chu Tố Khanh ngẫm nghĩ rồi cười nói, “Mấy ngày trước Yến Vương điện hạ tặng sinh nhật ta một bức tranh, ta sẽ lấy nó làm phần thưởng cho hạng nhất.”

Nàng ta vừa dứt lời, mọi người đều líu lưỡi – Yến Vương điện hạ thân thiết với Chu tỷ tỷ như vậy sao? Mọi người hết nhìn Chu Tố Khanh, lại nhìn Mai Thiến đang cụp mắt, tâm tư loạn cào cào.

Mai Như bĩu môi. Nàng nghĩ thầm Chu Tố Khanh chả thèm hỏi xem Phó Tranh thích ai, cứ đỏ mắt chờ mong rồi lại xuất chiêu nham hiểm!

Sau khi nha hoàn chuẩn bị xong bút mực, mọi người đều vùi đầu viết.

Mai Như không hứng thú với loại tỷ thí này. Nàng ngồi đực ra cạnh cửa sổ, tay chống má. Vừa quay đầu chợt thấy một gốc mai đỏ ở bên ngoài. Cây mai già với cành lá mọc tứ tung được tô điểm bởi từng cụm mai đỏ; có bông vừa kết nụ, có bông đã nở rộ, có cánh hoa đỏ, có nhụy hoa vàng. Nhìn từ xa chẳng phải là một bức tranh thu nhỏ sao!

Mai Như động tâm, vội vàng cầm bút.

Bọn nha hoàn treo chữ viết của các tiểu thư ở một chỗ, mọi người lần lượt nhìn từng bức thư pháp. Chợt có người nhỏ giọng thắc mắc, “Đây là tranh ai vẽ?” Nghe vậy đám đông tò mò xúm lại xem.

Bức họa kia vỏn vẹn vài nét cọ; nét dày làm thân cây, nét mảnh làm cành, dùng ngòi bút uyển chuyển tô điểm nụ hoa. Không hề dùng màu khác song lại phác họa hoàn chỉnh một cây mai cứng cáp… Đơn giản mà giống như đúc.

Chu Tố Khanh nhìn bức họa rồi nhìn các cô nương, ánh mắt dừng lại ở Mai Như.

“Như muội muội, là muội vẽ à?” nàng ta hỏi.

Mai Như đang ríu rít nói chuyện với Mạnh Uẩn Lan, nghe có người gọi bèn ngẩng đầu lên. Nàng nhìn bức tranh được mọi người vây quanh xong quay qua nhìn Chu Tố Khanh rồi đáp, “Ừm, là ta vẽ.”

Chu Tố Khanh bất chợt giật mình.

“Tại sao không viết chữ?” Hạ Nghiên mau mồm chất vấn. Hỏi xong nàng ta như bừng tỉnh đại ngộ, “Hay do tỷ tỷ không thạo thư pháp?”

Mai Như lười đôi co, nàng cười gật đầu, “Đúng vậy, ta không dám tự bêu xấu.”

Hạ Nghiên không nói gì thêm, chỉ kéo tay Tạ Giai Tuyên lại để thì thầm vào tai nàng ta, ánh mắt thi thoảng hiện ra vẻ xem thường.

Rốt cuộc hạng nhất vẫn thuộc về Chu Tố Khanh. Nhưng vì mọi người muốn xem bức họa của Yến Vương điện hạ nên Chu Tố Khanh liền sai người mang ra.

Phó Tranh vẽ tặng nàng ta một bức biển xanh dậy sóng. Từ xa nhìn chỉ thấy vùng biển trắng xóa, thủy triều mãnh liệt dâng trào; có sóng to sóng nhỏ, có nước sâu nước nông, vô cùng bao la hùng vĩ. Bức tranh tạo cảm giác khiến người nhìn như đang đứng bên bờ biển và biết đâu trong nháy mắt sẽ bị một cơn sóng nuốt chửng.

Đúng là vẽ rất đẹp, song Mai Như chuyển dời ánh mắt mà chẳng buồn ngắm thêm.

Mọi người ăn tiệc, nghe các thiếu nữ xướng khúc rồi mới vui vẻ ra về.

Khi lên xe ngựa, Mai Như thấy hai vị cô nương phủ Tây Bình Bá. Nghĩ đến bầu không khí mất tự nhiên lúc nàng mới tới dự tiệc, Mai Như chậm rãi tiến lên mở lời, “Ninh tỷ nhi, Tuyên tỷ nhi, hôm nay không thấy hai người nói chuyện gì cả.”

Tam cô nương Tạ phủ Tạ Giai Tuyên mau chóng chui vào xe, chẳng thèm đáp lại Mai Như. Nhị cô nương Tạ Giai Ninh hơi mỉm cười, “Chúng ta cũng không có nhiều lời muốn nói. Như tỷ nhi, bao giờ xuân đến nhớ ghé chơi phủ chúng ta.” Dứt lời, nàng ta không hé răng nữa, khom người bước lên xe.

Hai tiểu cô tương lai của Mai Vân bị gì vậy?

Mai Như xoay người, trong lòng suy tính việc này còn chân thì chậm rãi bước tới xe ngựa của mình.

Thiến tỷ nhi đang trò chuyện tạm biệt với Chu Tố Khanh, Mai Như chẳng thích dây vào bèn thoáng gật đầu rồi lên xe ngựa. Bỗng nhiên nàng nghe tiếng Hạ Nghiên kêu, Mai Như đẩy ra màn xe, “Nghiên muội muội có chuyện gì à?”

Hạ Nghiên ngửa đầu nhắc nhở, “Đừng quên bánh bao chùa Liên Hương đấy!”

Khóe mắt Mai Như giật giật, nàng “ừ” một tiếng, “Ta nhất định sẽ nhớ!”

[1] Khen người đẹp như ngọc bích.

Trước
image
Chương 15
  • Chương 1
  • Chương 2
  • Chương 3
  • Chương 4
  • Chương 5
  • Chương 6
  • Chương 7
  • Chương 8
  • Chương 9
  • Chương 10
  • Chương 11
  • Chương 12
  • Chương 13
  • Chương 14
  • Chương 15
  • Chương 16
  • Chương 17
  • Chương 18
  • Chương 19
  • Chương 20
  • Chương 21
  • Chương 22
  • Chương 23
  • Chương 24
  • Chương 25
  • Chương 26
  • Chương 27
  • Chương 28
  • Chương 29
  • Chương 30
  • Chương 31
  • Chương 32
  • Chương 33
  • Chương 34
  • Chương 35
  • Chương 36
  • Chương 37
  • Chương 38
  • Chương 39
  • Chương 40
  • Chương 41
  • Chương 42
  • Chương 43
  • Chương 44
  • Chương 45
  • Chương 46
  • Chương 47
  • Chương 48
  • Chương 49
  • Chương 50
  • Chương 51
  • Chương 52
  • Chương 53
  • Chương 54
  • Chương 55
  • Chương 56
  • Chương 57
  • Chương 58
  • Chương 59
  • Chương 60
  • Chương 61
  • Chương 62
  • Chương 63
  • Chương 64
  • Chương 65
  • Chương 66
  • Chương 67
  • Chương 68
  • Chương 69
  • Chương 70
  • Chương 71
  • Chương 72
  • Chương 73
  • Chương 74
  • Chương 75
  • Chương 76
  • Chương 77
  • Chương 78
  • Chương 79
  • Chương 80
  • Chương 81
  • Chương 82
  • Chương 83
  • Chương 84
  • Chương 85
  • Chương 86
  • Chương 87
  • Chương 88
  • Chương 89
  • Chương 90
  • Chương 91
  • Chương 92
  • Chương 93
  • Chương 94
  • Chương 95
  • Chương 96
  • Chương 97
  • Chương 98
  • Chương 99
  • Chương 100
  • Chương 101
  • Chương 102
  • Chương 103
  • Chương 104
  • Chương 105
  • Chương 106
  • Chương 107
  • Chương 108
  • Chương 109
  • Chương 110
  • Chương 111
  • Chương 112
  • Chương 113
  • Chương 114
  • Chương 115
  • Chương 116
  • Chương 117
  • Chương 118
  • Chương 119
  • Chương 120
  • Chương 121
  • Chương 122
  • Chương 123
  • Chương 124
  • Chương 125
  • Chương 126
  • Chương 127
  • Chương 128
  • Chương 129
  • Chương 130
  • Chương 131
  • Chương 132
  • Chương 133
  • Chương 134
  • Chương 135
Tiếp

TRUYỆN ĐỀ CỬ

Loading...
error: Content is protected !!